Tinh Tế Trúc Mã

Chương 26



Từ sau tai nạn của Mạc Dương, nhóm Celtic đã đúc rút được rất nhiều kinh nghiệm, họ biết cẩn thận hơn khi tiếp cận trùng nhân. Mấy buổi thực hành sau của họ dần trở nên thông thuận hơn. Không những thế, nhờ khả năng ngày một tiên tiến của Dolphin, Tina bây giờ đã trở thành "mồi câu" chuyên nghiệp của cả nhóm. [Tina: Sao cứ thấy nhột nhột (ಠ_ಠ)?]

Còn Celtic thì không hiểu sao thủ đoạn đánh trùng nhân của y càng ngày càng tàn bạo, nếu để miêu tả thì chỉ có thể dùng một cụm từ "nát như thịt băm", nhìn mà rùng mình không thôi. Nhìn mới thấy tầm quan trọng của Mạc Dương với y nhiều đến nhường nào. 

Trừ những việc lặt vặt như vậy thì điều đáng mừng là cả học kỳ này vị trí đứng của họ vẫn luôn an vị ở vị trí đầu bảng toàn lớp, thậm chí là toàn khối, khiến nhiều người ganh ghét không thôi. Có không ít kẻ cũng hiếu chiến tìm đến họ gây sự, rồi lại thân tàn ma dại trở về.

Trường Sylvia cấm đánh nhau, gây gổ, nếu vi phạm dưới bất kỳ hình thức nào sẽ bị đình chỉ học một tuần. Tuy nhiên với đăng kí thách đấu thì ngược lại, nhà trường coi đó là trận đấu giao lưu và học hỏi lẫn nhau nên nó nghiễm nhiên được khuyến khích. Nhưng học sinh sẽ phải tự chịu trách nhiệm về những thương tích trong quá trình đấu tay đôi mà vẫn tuân thủ việc lên lớp mỗi ngày.

Điều khiến họ phẫn hận nhất chính là Tina trong nhóm biểu hiện rất mờ nhạt, nhưng lúc đối chiến mới thấy hóa ra nàng vô cùng bưu hãn. Khiến họ cứ tưởng vớ bở mà đi bủa vây nàng, sau đó cả đám nam nhân bị đánh sml mà không tài nào hiểu nổi sao mình bị quật ngã. [Tina: Ở giữa một bầy quái vật, lão nương lấy đâu đất diễn!!! (╯°益°)╯彡┻━┻]

Duke cũng vậy, nhìn cậu ta bình thường to xác, ngờ nghệch nhưng cách đặt bẫy của cậu ta hoàn toàn trái ngược với vẻ ngoài của cậu ta: tinh vi và hiểm độc. Hơn nữa, dù cách di chuyển của cậu ta chậm chạp, nhưng cũng không ai tiếp cận nổi cậu, khi phía sau cậu có một tên biến thái "mắt ưng miệng quạ" - Nora. Hai nhân vật "yếu nhất" nhóm khiến họ phải lao đao như vậy thì nói gì đến những thành viên còn lại...Thiệt là không lưu cho người ta đường sống mà hic hic.... _(;3 」∠)_

Chớp mắt đã hết học kỳ I của trường Sylvia, nhưng thứ sắp tới khiến các học sinh háo hức nhất không phải kì nghỉ xuân mà chính là giải đấu Lục tinh chi chiến. Giải đấu có sự góp mặt của 6 trường quân sự trên toàn Đế quốc: Eagles, Falcon, Belton, Sylvia, NorthWolf và St.Michelle.

Mỗi trường sẽ lựa chọn cho mình hai nhóm quân sinh đại diện cho năm hai và năm ba: Hai năm ba, một năm nhất, đội quân năm ba vẫn là chiến lực chủ chốt. Còn các sinh viên năm nhất và năm tư không được phép tham gia bởi một bên thì thiếu kinh nghiệm, một bên thì tập trung tinh thần chuẩn bị nhập ngũ.

Năm nay, trường St.Michelle sở tại đế quốc Giovani sẽ là sân chủ nhà, mà trường Sylvia ở cách xa nhất, nên hai đội thi đấu phải chuẩn bị xuất phát từ sớm.

.....

Trên chuyến tàu hạng 4 mà trường Sylvia gửi đến Giovani...

Duke hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng luồng gió biển mặn nồng tràn đầy khoang phổi. Cậu hạnh phúc mà hét lên:"A a a a a......"

Mạc Dương cũng  bị cậu làm vui vẻ lây, mỉm cười:"Lần đầu cậu thấy biển hả?"

Duke nhìn xung quanh các anh chị năm ba đều ngưng tay nhìn mình, ai nấy biểu cảm đa dạng màu sắc khiến cậu bất chợt thấy ngượng ngùng, cậu xấu hổ cười trừ, gãi mặt gãi tai giải thích:"Xin lỗi, chỗ tôi ở toàn đồi núi nên..."

Mạc Dương cười hiền hòa vỗ vai:"Không sao, cứ thoải mái đi, coi như giải tỏa tinh thần trước thi đấu. Có mấy khi được đi du ngoạn đâu." 

Được Mạc Dương khích lệ cậu cũng thấy nhẹ nhõm đôi phần, đang định nói lời cảm ơn thì đột nhiên nghe thấy tiếng một đàn anh năm ba khinh khỉnh nói:"Hừ! Một đám ngu ngốc như thế này thì đánh đấm ra thể thống gì chứ!" Sau đó là hai người hầu ở bên cạnh anh ta cũng khúc khích hùa theo cười ha hả. Những học trưởng còn lại trên boong tàu im lặng không can thiệp, ai nấy đều một vẻ mặt chờ xem kịch.

Duke bị câu nói làm cho bối rối đến túng quẫn, cậu biết đàn anh cố tình gây sự nhưng vì kém ăn nói, cậu lại không biết phải làm sao. Giá như có một cái hố ở đây, cậu chỉ muốn vùi mình xuống hố, biến mất cho xong. Cậu bị mọi người mắng thô thiển hay đần độn thế nào cũng được, nhưng cậu không muốn kéo theo danh dự cả nhóm xuống.

"Phương học trưởng, anh nói hơi quá lời rồi đấy." Mạc Dương tức giận nói.

"Sao, sao? Tôi nói sai chỗ nào nào? Sắp thi đấu đến nơi rồi mà còn có thời gian đứng đó mà ngắm trời ngắm đất! Hừ, lãng mạn quá ha? Quân nhân như cậu ta sớm bị bắn chết rồi!" Phương Viễn Chí cậy mình là đàn anh được nước lấn tới, ra vẻ giáo điều.

"Học trưởng! Mắng người thế nào là việc của anh nhưng đừng có động tí rủa người khác chết."Mạc Dương giận dữ, siết chặt nắm đấm.

"Học trưởng, đừng khinh người quá đáng nha."Bất ngờ, Nora đeo kính râm mặc một chiếc váy nhún bèo hở vai xanh nhạt sọc trắng, đầu đội một chiếc mũ mây rộng che sấp bóng khuôn mặt,  tưởng như đang ngủ trên ghế dài, bỗng nhiên bật dậy. Hắn ngăn trước mặt Duke và Mạc Dương, hất bím tóc hồng được bện thắt gọn gàng ra sau lưng, trông vô cùng xinh đẹp, phiêu lượng, khiến mấy vị học trưởng hùng nam trên boong một phút sa cơ rung động thất thần, tuy nhiên vì đã quá hiểu biết Nora nên Mạc Dương và Duke không những không bị "hoa đào" ảnh hưởng mà chỉ cảm thấy vẻ mặt của hắn cười vô cùng gợi đòn ==):"Nếu bạn tôi chết trên chiến trường thì anh dễ có khi còn chết trước bạn tôi đấy."

"Đồ quái thai bán nam bán nữ, mày nói cái gì cơ?!" Phương Viễn Chí trợn mắt, lúc này hắn đã thức tỉnh khỏi cơn say mê sắc đẹp của Nora, tức điên đến tái mét mặt mày.

"Lại chẳng? Anh xem xem bạn tôi từ một nơi hẻo lánh, tự thân một mình đến đây, phấn đấu được thành tích như ngày hôm nay nên mới có thể vinh dự tham gia cuộc thi này." Tâng bốc Duke xong, Nora lại quay sang chỉ trích Phương Viễn Chí:"Chẳng bù cho anh, gần 20 tuổi rồi vẫn phải bảo mẫu đi theo xách quần. Bộ lúc hành quân chui đầm rồng hang hổ anh cũng phải nhờ bảo mẫu đút cơm hả?"

"Mày...mày..."Đàn anh mặt đỏ gay, níu lưỡi không thể nào phản bác. Hắn nghe thấy mọi người phì cười. Thật vậy, hắn từ bé đã được cả gia tộc sủng ái mang cho tư tưởng gia trưởng đã quen, trừ lái cơ giáp và luyện võ hắn không cần phải làm cái gì hết, vì tất cả đã có người hầu lo.  Vì chuyện này mà hắn cũng trở thành trò cười của các bạn bè đồng trang lứa. Vậy nên hắn đúng là không có tư cách nói Duke như thế.

"Vả lại anh năm ba anh cho mình quyền được nghỉ ngơi, vậy sao bọn tôi không được thư giãn. Chắc gì anh đã hơn được bọn tôi?"Nora thừa cơ xông lên.

"Đánh nhau đii ~" Một đàn anh khích tướng.

Phương Viễn Chí nghe lời ấy có chút kích động nhưng hắn cũng không dám. Đội trưởng của hắn mà biết hắn ức hiếp đàn em thì sẽ mắng hắn chết. Mà nếu chẳng may hắn thua thì hắn cũng sẽ bị quật chết. Là kết quả nào thì cũng không tốt. Nhưng mà thằng nhóc láo toét này khiến hắn chỉ muốn xắn tay áo giáo huấn.

Không khí đang căng thẳng đến tột điểm thì đột nhiên một giọng nam từ tính làm gián đoạn:"Có chuyện gì ở đây vậy?"

Người đến là một trong hai đội trưởng của Phương Viễn Chí, đồng thời cũng là khóa trưởng của họ, tên Lý Nhã Hiên, người này người cũng như tên là một vị học trưởng hòa ái, thân thiện. Mọi người nhìn thấy y liền cung kính cúi chào, đủ thấy tầm ảnh hưởng của y trong trường như thế nào.

"Viễn Chí lại bắt nạt đàn em hả?" Lý Nhã Hiên ánh mắt sắc bén nhìn Phương Viễn Chí.

Phương Viễn Chí run rẩy đáp: "Không có..."

Lý Nhã Hiên mỉm cười không nói gì mà quay sang nhướn mày nhìn các thành viên trong đội đang đứng ung dung xem kịch.

"Chính là hắn gây sự trước đó đội trưởng." Các thành viên thấy ánh mắt nguy hiểm của Lý Nhã Hiên liền đồng thanh bán đứng đồng đội.

"Các người lũ bạn đểu này, ta không có! Ta chỉ là thấy lũ nhóc mải chơi không chịu rèn luyện, nhắc nhở chút thôi!"Phương Viễn Chí cãi lại.

"Bọn tôi không hề thấy giọng điệu của cậu tốt đẹp như thế ~" Phản bạn tập 2. So với màn kịch vừa nãy bọn họ càng hóng xem Phương Viễn Chí bị phạt hơn.

Lý Nhã Hiên nghe xong liền hiểu chuyện, quay sang hỏi ngược lại Phương Viễn Chí:"Thế cậu thì đang làm gì?"

Phương Viễn Chí nghẹn lời:"Tôi..." Nam nhân cao lớn hùng hổ ban nãy bốc chốc hóa thành một con gấu con, sợ đến co rúm người.

Giọng điệu của Lý Nhã Hiên  biến nghiêm khắc:"Cậu là đàn anh, lười biếng không tập luyện làm gương cho các đàn em, lại còn rảnh rang mắng chúng nó. Cút về phòng tập tăng gấp bốn lần cường độ huấn luyện cho tôi!"

"Hai thôi được không đội trưởng?"Phương Viễn Chí mếu máo.

"Không cò kè mặc cả! Còn nói nữa tôi tăng lên năm! Còn mấy người kia nữa!"Lý Nhã Hiên quay sang chỉ mặt những thành viên khác,"Cũng đi tập luyện cho tôi, tăng gấp đôi cường độ. Cho chừa cái tội thấy bạn sai mà không ngăn cản.

Sau đó, Lý Nhã Hiên lại biến trở lại là một vị khóa trưởng tao nhã, dịu dàng:"Thay mặt bọn họ cho anh xin lỗi, thật mất mặt quá."

Mạc Dương mỉm cười cúi đầu:"Cảm ơn học trưởng đã giúp. Bọn em cũng về phòng mình tập luyện đây ạ."

"Ừ cố gắng lên, đây là trận đấu đầu tiên, cứ thả lỏng nhé. Có gì bọn anh sẽ lo phần còn lại."Lý Nhã Hiên ôn nhu cười, rồi lại quay sang đám đội viên mắng:"Còn đứng đấy nhìn gì! Lăn đi ngay cho tôi! Muốn tăng hình phạt không hả?!"

Cả đám nháo nhác bỏ chạy. Mạc Dương nhìn mà thở dài, khổ thân Lý học trưởng, quản lý cả đám người này hẳn là mệt mỏi lắm. Một người hiền lành như thế cũng thành dữ dằn.

(Cả đám đội viên: Nói bậy! Mọi người bị lừa rồi. Hắn thật sự là ác ma đội lốt thiên sứ đó π_π)

Mạc Dương trở về phòng lại chúi đầu vào luyện tập, mãi cho đến khi mồ hôi như mưa mà nhảy vào phòng tắm, Celtic vẫn chưa trở về. Mạc Dương ngửa đầu thư thích dựa vào thành bồn tắm, hưởng thụ làn nước ấm thấm vào từng lỗ chân lông, tẩy trôi đi mọi mệt nhọc.

Cậu nghĩ bụng chốc nữa tắm xong sẽ đi tìm Celtic. Chắc y ở trong phòng sách đi, mỗi lần y tìm được thư viện nào mới sẽ "xây tổ" ở đó đến quên cả trời đất, mãi đến khi cậu đến tìm mới luyến tiếc buông tha.

"Cạch"Đang miên man suy tính thì đột nhiên, phòng tắm bật mở.

"Ai?!"Mạc Dương theo phản xạ túm lấy chiếc khăn tắm trên tường, sẵn sàng cho mọi tình huống xấu xảy ra thì ít nhất mình vẫn còn một mảnh vai che chắn.

Qua làn hơi nước mù sương trắng, cậu lờ mờ nhìn thấy một bóng đen lững thững đi về phía cậu nói:"Là tôi."

Mạc Dương thở phào, nhìn khuôn mặt người yêu tiến đến ngày một gần, cậu tươi cười chào đón:"Cậu về rồi. Cả ngày hôm nay cậu đi đâu vậy, sao tôi không thấy?"

Celtic tiến đến xoa những giọt nước đọng trên má cậu đi, vẻ mặt băng giá bỗng chốc tan chảy, y nói ra kết quả mà cậu đã đoán đúng từ trước:"Tôi qua thư viện nghiên cứu tư liệu của các đội đối thủ."

"Ồ, cái đó ở đây có sao?" Mạc Dương kinh ngạc hỏi.

"Có chứ? Thuyền này là thuyền chuyên chở những thí sinh như chúng ta mà. Mỗi lần có đợt thí sinh mới, các giáo luyện sẽ tìm tài liệu cho chúng ta để có thể bài binh bố trận từ sớm, phòng địch từ xa." Celtic vừa giải thích vừa cởi quần áo.

Mạc Dương nhìn từng thớ thịt trắng ngần khỏe mạnh lộ ra, cậu có chút miệng khô lưỡi khô nuốt nước bọt rồi nói:"Celtic... Cậu đây là...." muốn làm gì?

"Cậu đoán xem?" Celtic híp mắt nhìn cậu, khóe miệng nhếch lên một độ cong dụ hoặc, nhìn như cười mà lại như không. Mạc Dương cảm thấy dục vọng trong người mình bắt đầu sôi sục, có nguy cơ đi quá giới hạn.

Hai má nổi lên hai rặng mây hồng khả ái, Mạc Dương luống cuống tay chân định đứng dậy:"Nếu cậu tắm thì để tôi đi ra cho rộng phòng."

Nhưng cậu vừa mới đỡ tay vào thành bồn, nhướn người dậy thì bị Celtic giữ vai ấn cậu ngã ngược trở lại bồn tắm, những giọt nước văng tung tóe ra khắp sàn nhà.

Mạc Dương:???

Cậu còn chưa định thần được chuyện gì thì đôi môi y đã đè nghiến môi cậu.

"Ưm..." Mạc Dương bị cắn nuốt đến không thở nổi. Đầu lưỡi của y càn quét tất cả những điểm nhạy cảm trong khóe miệng cậu, khiến nước bọt của cậu không thể kiềm chế mà tràn ra, chảy dọc chiếc cằm vuông tuấn mỹ của cậu.

Không biết là hôn bao lâu, nhưng đến khi đôi môi hai người tách ra thì Mạc Dương đã nằm nhũn mềm trong bồn tắm, hai má đỏ bừng miệng thở dốc.

Celtic thuận thế trèo vào bồn tắm hình bán nguyệt, kéo lấy Mạc Dương ngả vào lòng mình. Y trêu đùa cắn nhẹ lỗ tai mẫn cảm của cậu, thổi khí vào lỗ tai cậu:"Chúng ta tắm chung đi. Từ hồi 15 tuổi cậu không tắm chung với tôi. Thật nhớ quá đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.