Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 119: Quá độ



Nhìn An Nhĩ Tư trấn định cúp thông tấn khí, Nhan Tử Dạ ở bên cạnh nhịn không được cười nói: “Mệt anh chuẩn bị lâu như vậy, rốt cuộc lúc định quay về thì lại bại lộ.”

An Nhĩ Tư ôm cổ Nhan Tử Dạ, đặt cậu dưới thân rồi nói: “Lộ thì cứ lộ đi, dù sao sớm muộn gì gia gia cũng biết, chẳng qua định cho ông ấy một bất ngờ mà thôi. Biết chuyện em có thai, vừa nãy không biết cười vui sướng cỡ nào ấy, cứ coi là món quà sinh nhật sớm đi. Hiện giờ tốt lắm, tuy ảnh chụp đã được xử lý nhưng những người thân thiết hẳn đều nhận ra. Tôi thì không sao cả, nhưng em là bán thú nhân, hiện giờ chính là bảo bối của toàn tinh tế, sau khi trở về Lam tinh biết đâu sẽ bị vây xem a.”

Nhan Tử Dạ vươn tay ôm lấy cổ An Nhĩ Tư, cười nói: “Tôi sợ cái gì chứ, đừng quên, tôi chính là tu yêu giả, di chứng thuấn di lần trước đã tốt lắm rồi. Hiện giờ cho dù thực hiện một lần thuấn di cũng có thể thừa nhận được, tuyệt đối sẽ không bị vây xem.”

Chuyện này Nhan Tử Dạ không nói tới thì An Nhĩ Tư cũng cho qua, nhưng giờ cậu nhắc lại, An Nhĩ Tư lập tức hoảng sợ: “Chiêu thức thuấn di kia em đừng dùng nữa, quá tổn hại. Hiện giờ em đang mang đứa nhỏ, nếu làm lại lần nữa, ảnh hưởng đứa nhỏ chỉ là chuyện nhỏ, tôi sợ nhất là em bị thương.”

“Thực xin lỗi, làm anh lo lắng.” Nhan Tử Dạ ngẩng đầu, ấn một nụ hôn lên môi An Nhĩ Tư. An Nhĩ Tư phản ứng rất nhanh, lúc Nhan Tử Dạ định rời đi lập tức bắt lấy, cùng cậu giao triền.

Hơi thở cả hai giao triền, An Nhĩ Tư nhịn không được ôn nhu quấn quít rồi dần dần tấn công như mưa rền gió dữ. Nhan Tử Dạ bị hôn tới gò má đỏ bừng, hơi thở dồn dập. Bởi vì từ khi biết chuyện có thai thực sự rất ít khi cùng An Nhĩ Tư thân mật nên cậu liền điều chỉnh hơi thở, tiếp đó ôm chặt lấy An Nhĩ Tư, cùng anh quấn quít.

Hôm nay thời tiết khá lạnh, cả bầu trời âm u, chỉ thoáng chốc ngoài cửa sổ đã có những bông tuyết rơi lả tả, mới đầu chỉ vài hạt, sau đó bắt đầu dày đặc. Trên nền cỏ xanh biếc cùng đám cây cối dần dần được khoác lên một chiếc áo trắng tinh.

Nhiệt độ bên ngoài dần dần giảm xuống, thế nhưng độ ấm trong phòng lại chậm rãi tăng lên. Vốn vào những ngày thế này, Nhan Tử Dạ đã sớm cuộn mình trong lớp chăn dày cộm, vù vù ngủ say. Thế nhưng hiện giờ kề cận An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, chậm rãi, toàn thân bắt đầu nóng rực.

Cuối cùng khi môi hai người tách ra, Nhan Tử Dạ đã thở hồng hộc. Đôi mắt hoa đào mở to, tức giận nhìn An Nhĩ Tư vẫn hít thở bình ổn, Nhan Tử Dạ cảm giác bản thân tựa hồ có chút yếu thế, vì sao lần nào cậu cũng hết hơi mà người này thì chẳng bị sao cả? Chẳng lẽ thật sự là thiên phú dị bẩm?

Nếu hỏi An Nhĩ Tư thích nhất điểm nào ở Nhan Tử Dạ, thì nhất định phải kể tới đôi mắt sáng ngời kia. Đôi mắt hoa đào bình thường tĩnh lặng như viên ngọc bích ngàn năm ngâm trong dòng nước suốt. Lúc động tình thì ánh mắt sáng ngời kia lại phủ thêm một tầng sắc thái mê người, có tác dụng mê hoặc.

Bị Nhan Tử Dạ trừng mắt liếc một cái, An Nhĩ Tư giống như bị mê hoặc, một lần nữa cúi người hôn lên đôi môi đã có chút sưng đỏ của cậu. Chẳng qua lần này An Nhĩ Tư không dây dưa lâu, rất nhanh đã dọc theo cánh môi di chuyển xuống dưới.

Bởi vì niên kỷ vẫn còn nhỏ nên phần cằm Nhan Tử Dạ vẫn còn nét mượt mà của trẻ con, hiện giờ đã nhọn hẳn. Xuống chút nữa là phần cổ thon dài như thiên nga cùng chiếc trái cổ hơi gồ lên, tiếp nữa là phần xương quai xanh tinh xảo mê người. Việc An Nhĩ Tư thích làm nhất là lưu lại ấn ký của riêng mình ở nơi này… mà hiện tại anh cũng làm như vậy, hai tay cũng bắt đầu không an phận dời xuống.

Đôi tay An Nhĩ Tư giống như mang theo làn hơi ấm áp có thể làm người ta mê muội, bắt đầu đốt lửa trên người Nhan Tử Dạ. Toàn thân Nhan Tử Dạ run lên khe khẽ, cách lớp quần áo, phần bụng đã gồ lên thoạt nhìn cũng không quá rõ ràng.

Thực thoải mái, An Nhĩ Tư biết rõ các điểm mẫn cảm trên người Nhan Tử Dạ, vì thế chỉ trong nháy mắt đã châm lên ngọn lửa nhiệt tình. Nhan Tử Dạ cũng nhịn không được bắt đầu đáp lại.

Theo tiết tấu của Nhan Tử Dạ, hô hấp của An Nhĩ Tư cũng bắt đầu dồn dập, gương mặt tuấn mỹ trở nên căng cứng vì nhẫn nại, con ngươi đen cũng vì động tình mà càng sâu thẳm.

“Tiểu Dạ… Tiểu Dạ…” An Nhĩ Tư bắt đầu thì thào gọi tên Nhan Tử Dạ, âm thanh khàn khàn thực gợi cảm.

Nhan Tử Dạ nhịn không được đáp lại: “An Nhĩ Tư….”

Hai người đều tiến vào trạng thái kích động, mắt thấy ngọn lửa nhiệt tình bùng lên hừng hực sắp thiêu đốt mọi thứa, An Nhĩ Tư đang định cởi mớ quần áo chướng mắt trên người Nhan Tử Dạ thì đột nhiên tay anh đụng vào phần bụng hơi gồ lên của cậu, mà cũng ngay lúc này, nơi đó đột nhiên nảy lên hai cái. An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ vốn đang chìm đắm trong vực sâu mê tình lập tức bị kéo trở lại.

Thân thể hai người đều nhịn không được cứng còng một chút, sau đó chỉ thấy An Nhĩ Tư nhíu mày liếc nhìn phần bụng gồ lên của Nhan Tử Dạ, tiếp đó bắt đắc dĩ rụt lại bàn tay trong quần áo Nhan Tử Dạ.

Trong tay vẫn còn lưu lại độ ấm cùng hơi thở trên người Nhan Tử Dạ, An Nhĩ Tư có chút nuối tiếc, cuối cùng vẫn nhịn không được in một nụ hôn lên môi Nhan Tử Dạ.

Nhan Tử Dạ đã hồi phục tinh thần, tưởng An Nhĩ Tư muốn tiếp tục nên lúc đôi môi anh rời đi liền nhỏ giọng nhắc nhở: “Đứa nhỏ…”

“Tôi biết.” Gân xanh An Nhĩ Tư lộ rõ trên cánh tay đang chống đỡ cơ thể, anh cưỡng ép chính mình rời khỏi người Nhan Tử Dạ rồi xoay người xuống giường.

“Tôi đi tắm một chút.” Nói xong, An Nhĩ Tư vội vàng bước vào phòng tắm, không tới vài giây sau, bên trong truyền ra tiếng nước cùng tiếng gầm trầm thấp khó nhịn.

Lúc nghe thấy âm thanh kia, Nhan Tử Dạ nhịn không được bật cười rồi đưa tay xoa xoa phần bụng hơi gồ lên của mình, giọng nói nhỏ nhẹ tràn đầy yêu thương: “Mấy đứa thực nghịch ngợm.”

Còn không phải sao, ngay thời khắc mấu chốt thì bị đánh gảy, không riêng gì An Nhĩ Tư, Nhan Tử Dạ cũng khổ sở không thôi. Bất quá không có cách nào, ai bảo trong bụng cậu đang có ba cục cưng, phải luôn chú ý. Vì thế lúc An Nhĩ Tư chạy đi tắm nước lạnh, Nhan Tử Dạ cũng chỉ có thể nhẫn nại chậm rãi làm lạnh.

May mắn hiện giờ đang là mùa đông, muốn hạ nhiệt cũng không quá khó khăn.

Tắm qua nước lạnh, lúc An Nhĩ Tư rốt cuộc cũng tỉnh táo bước ra ngoài thì Nhan Tử Dạ đã mặc quần áo chỉnh tề. Gần nhất thời tiết khá lạnh, Nhan Tử Dạ lại càng lười hơn, rất hiếm khi rời khỏi phòng đi lại. Vì suy nghĩ cho sức khỏe của Nhan Tử Dạ cùng đám nhỏ, An Nhĩ Tư không còn mang thức ăn về phòng mà cùng Nhan Tử Dạ đi tới phòng ăn, cùng dùng bữa với nhóm Tạp Mễ Nhĩ.

Sau khi dùng xong cơm trưa, nhóm nhân viên y tế vẫn luôn nôn nóng lập tức tiến tới kiểm tra cho Nhan Tử Dạ.

Lần này dụng cụ có chút thay đổi, bởi vì trước giờ giống cái chỉ có thai một đứa nhỏ nên thiết bị kiểm tra không có công năng kiểm tra số lượng. An Nhĩ Tư đã bảo người cải thiện một chút, hiện giờ những thiết bị này đã hoàn mỹ hơn.

Sau khi Nhan Tử Dạ rời khỏi khoang kiểm tra, An Nhĩ Tư lập tức tiến tới giúp cậu khoác thêm quần áo.

Nhân viên y tế nhìn số liệu trên màn hình, thực hưng phấn nói với An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ: “Vương tử, vương tử phi điện hạ, thực sự là làm người ta kinh ngạc a.”

“Chuyện gì?” An Nhĩ Tư hỏi.

“Là tiểu điện hạ, dựa theo thời gian mang thai của vương tử phi thì tiểu điện hạ không có khả năng phát triển nhanh đến vậy, thế nhưng hiện giờ chỉ mới mười bảy ngày mà nhóm tiểu điện hạ đã tiến vào giai đoạn trung kỳ. Dựa theo tốc độ này thì khoảng hai mươi ngày nữa, nhóm tiểu điện hạ có thể sinh ra.” Nhân viên y tế mặc áo blu trắng kích động nhìn Nhan Tử Dạ: “Này nhất định là vì vương tử phi là bán thú nhân nên tốc độ sinh trưởng của nhóm tiểu điện hạ mới nhanh đến vậy.”

“Đã tới trung kỳ rồi sao?” Tạp Mễ Nhĩ vui sướng không thôi, lập tức quay qua nói: “Bối Cơ, tháng sau là chúng ta có thể nhìn thấy đám nhóc rồi.”

Bối Cơ cũng thực cao hứng, nhìn Tạp Mễ Nhĩ đang hưng phấn, cười đáp: “Đúng đúng, rất nhanh có thể nhìn thấy đám cháu ngoan của chúng ta rồi.”

Tuy Nhan Tử Dạ có thể cảm nhận được gần nhất đám nhỏ quả thực lớn rất nhanh nhưng không ngờ cư nhiên đã tiến vào giai đoạn trung kỳ, chu kỳ sinh trưởng năm mươi ngày cư nhiên rút ngắn chỉ còn ba mươi ngày. Không thể không nói này đúng là kinh hỉ.

“Bất quá…” Nhân viên y tế vừa lên tiếng, nhóm An Nhĩ Tư lập tức không hẹn mà cùng nhìn qua.

“Chỉ số khỏe mạnh của vương tử phi điện hạ chỉ vừa đủ tiêu chuẩn mà thôi, cần phải tiếp tục bổ sung dinh dưỡng. Gia đoạn hậu kỳ nhóm tiểu điện hạ phải có dinh dưỡng đầy đủ mới có thể lớn lên, thế nên vương tử phi điện hạ cần phải cẩn thận chú ý.” Nhìn những con số trên màn hình, nhân viên y tế có chút lo lắng nhìn Nhan Tử Dạ, một đứa vốn đã đủ vất vả, hiện giờ tới ba đứa, vương tử phi điện hạ gần nhất tựa hồ gầy hơn a.

“Chỉ mới đủ tiêu chuẩn thôi sao, này sao được chứ. Tiểu Dạ, không bằng con các cứ ở đây chờ sinh đám nhỏ rồi hãy trở về?” Tạp Mễ Nhĩ lo lắng không thôi, gần nhất Nhan Tử Dạ ăn các loại thức ăn cao cấp hơn hẳn trước kia, cũng nhờ vậy dinh dưỡng mới cân đối, chỉ số khỏe mạnh cũng đạt tới tiêu chuẩn, nếu quay về Lam tinh thì làm sao bây giờ a.

“Này…” Nhan Tử Dạ không biết nên nói thế nào, vì thế nhìn qua An Nhĩ Tư.

An Nhĩ Tư lập tức đáp thay: “Mỗ ba, qua vài hôm nữa chính là sinh nhật gia gia, ông cũng hi vọng có thể nhìn thấy Tiểu Dạ, thế nên ngày mai tụi con phải khởi hành trở về.”

Vốn đã lên kế hoạch sẳn, chỉ ở lại Á Bá Lan vài hôm mà thôi, hiện giờ là đã muộn, nếu ngày mai không khởi hành thì sẽ không kịp tham dự sinh nhật của gia chủ Cái Nhĩ.

Tuy Tạp Mễ Nhĩ thực thất vọng nhưng ông cũng biết tình cảm của con trai với gia chủ Cái Nhĩ rất sâu đậm, có thể nói, so với ông cùng Bối Cơ thì còn sâu hơn. Hiện giờ gia chủ Cái Nhĩ đã biết tin Nhan Tử Dạ mang thai, có lẽ cũng đang cao hứng không thôi, Tạp Mễ Nhĩ cũng không có cách nào.

“Nếu vậy thì dẫn theo cả nhóm nhân viên y tế này đi, trước giờ vẫn là bọn họ kiểm tra cho Tiểu Dạ, thay đổi người khác tôi không yên tâm.” Bối Cơ biết rõ mình cùng Tạp Mễ Nhĩ không có khả năng làm An Nhĩ Tư thay đổi chủ ý nên tự động lùi một bước.

Vốn An Nhĩ Tư đã định dẫn theo nhóm nhân viên y tế này, hiện giờ Bối Cơ tự nói ra, anh đương nhiên vui vẻ tiếp nhận: “Vâng, con sẽ dẫn bọn họ theo, nếu đám nhỏ sẽ sinh trong vòng hai mươi ngày nữa thì vừa vặn chờ chúng chào đời rồi cử hành hôn lễ. Khi đó cha cùng mỗ ba tới Lam tinh một chuyến đi.”

“Tốt, cứ quyết định như vậy.” Bối Cơ đáp.

Hôm sau, sau khi đồ đạc thu xếp xong, An Nhĩ Tư cùng Nhan Tử Dạ lên phi hành khí rời đi trong ánh mắt lưu luyến của Bối Cơ cùng Tạp Mễ Nhĩ.



Hoàn Chương 119.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.