Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 4: Quyết đấu



Buổi sáng không có tiết thực chiến nên Nhan Tử Dạ thỏa mãn ngủ cả buổi sáng, sau khi đạo sư rời đi Nhan Tử Dạ mới tỉnh lại, ưỡn thắt lưng, phát hiện các thú nhân trong phòng đều dùng ánh mắt khác thường nhìn mình.

Bởi vì nguyên chủ vốn không thân thiết gì với đám thú nhân này nên Nhan Tử Dạ cũng lười để ý. Làm học trò ở thời tương lai có một điều đặc biệt tốt là lúc tới lớp không cần ôm một đống sách nặng cả chục ký, chỉ cần vác xác tới là được.

Đứng dậy, Nhan Tử Dạ đi ra ngoài, vừa mới ra khỏi cửa thì nhìn thấy con bọ phiền nhiễu mà mình không muốn gặp chút nào.

Duy Nhĩ Nặc quả thực tức tới muốn nổ tung, bị oan uổng kỳ thị giống cái cũng thôi đi, vốn nghĩ lúc quyết đấu sẽ hung hăng dạy Nhan Tử Dạ một bài học, sau đó để tên phế vật này khóc lóc cút ra khỏi học viện. Kết quả, ý tưởng còn chưa kịp thực hiện, Hoắc Đức đạo sư của ban D đã tìm tới, muốn Duy Nhĩ Nặc hủy cuộc quyết đấu.

Này sao có thể, Duy Nhĩ Nặc mới đầu cũng cự tuyệt, bất quá sau đó thấy thái độ Hoắc Đức đạo sư quá kiên quyết, tuy chỉ là đạo sư ban D nhưng cũng là cao thủ cấp S, cũng từng là đạo sư của mình, Duy Nhĩ Nặc không muốn mích lòng. Cho nên cuối cùng chỉ có thể nén giận, không cam lòng đáp ứng hủy quyết đấu.

“Nhan Tử Dạ, cậu giỏi thật a, trước mặt thì giả làm anh hùng, sau lưng lại tìm đạo sư tới bảo tôi hủy quyết đấu, tôi sớm đã nghi ngờ thứ phế vật như cậu sao lại cả gan đồng ý, hóa ra là có chỗ dựa vững chắc.” Tuy mới đầu Duy Nhĩ Đặc quả thực rất chán ghét Nhan Tử Dạ, nhưng bởi vì Nhan Tử Dạ đáp ứng quyết đấu nên cũng xem trọng chút chí khí của đối phương, kết quả hóa ra chỉ là làm dáng cho có, sau lưng lại giở trò mờ ám, lại càng làm Duy Nhĩ Nặc khinh thường hơn.

“Tôi không biết anh nói gì.” Hủy bỏ quyết đấu? Nhớ tới chuyện Hoắc Đức đạo sư nói sẽ giúp mình giải quyết vấn đề, chẳng lẽ phương pháp chính là hủy quyết đấu?

Nếu là nguyên chủ, đây có lẽ là biện pháp tốt, bởi vì với thực lực của cậu ta, trăm phần trăm là thất bại. Nhưng Nhan Tử Dạ hiện giờ căn bản không muốn, tuy lúc đáp ứng, nguyên do chủ yếu là muốn chỉnh Duy Nhĩ Nặc một trận, nhưng càng nhiều hơn là cậu muốn xem thử thực lực của thú nhân thế giới này.

“Dám làm không dám nhận à? Nhan Tử Dạ, làm một thú nhân, cậu quả thực làm xấu mặt thú nhân chúng ta. Trước kia vốn đã khinh thường, giờ tôi lại càng khinh hơn.” Duy Nhĩ Nặc phẫn nộ nói.

Hai tay ôm ngực, nhìn ánh mắt xem thường của đám thú nhân vây xem xung quanh cùng Duy Nhĩ Nặc phẫn nộ ở trước mặt, Nhan Tử Dạ nhếch khóe miệng, hất cằm: “Không dần dùng kế khích tướng, Nhan Tử Dạ tôi nói được làm được, buổi sáng ngày mai ở sân thi đấu, chờ tôi.”

Nhan Tử Dạ lướt qua người Duy Nhĩ Nặc, rất nhanh liền biến mất ở góc quanh, Duy Nhĩ Nặc đứng tại chỗ có chút không kịp phản ứng, thằng nhãi kia cư nhiên thật sự đồng ý.

Thú nhân vây xem náo nhiệt cũng hưng phấn, ha hả, ngày mai có náo nhiệt rồi a.

Về tới nhà, Nhan Tử Dạ trước tiên ôm A Ngốc đi nâng cấp.

Nhân viên nghiệp vụ có chút khó xử nhìn Nhan Tử Dạ: “Quý khách, mẫu người máy của cậu hiện giờ đã bị loại bỏ rồi, hơn nữa linh kiện đều cũ hết rồi, nếu muốn nâng cấp, phí dụng so với mua mới còn đắt hơn. Hay là cậu mua con mới luôn đi!”

“Không cần, trực tiếp nâng cấp.” Người máy quản gia này là cha mẹ nguyên chủ lưu lại, vô luận thế nào cũng không được vứt bỏ.

Nhân viên nghiệp vụ có chút kỳ quái nhìn Nhan Tử Dạ, không ngờ hiện giờ cư nhiên vẫn còn thú nhân như vậy, tình nguyện phí tiền gấp đôi để nâng cấp một con người máy cũ bị loại bỏ chứ không chịu mua mới, hiện giờ đám có tiền quả thực tùy hứng a!

Bởi vì nâng cấp cần tốn một ngày nên Nhan Tử Dạ thanh toán một nửa tinh tệ rồi quay về nhà, qua ngày mai sẽ tới nhận.

Vừa mới về tới nhà, thông tấn khí trên tay liền reo vang, Nhan Tử Dạ nhấn một chút, hình ảnh Hoắc Đức lập tức xuất hiện.

“Sao trò lại đáp ứng quyết đấu với Duy Nhĩ Đặc? Chẳng lẽ trò không biết thực lực của mình chênh lệch thế nào à?” Hoắc Đức nhíu mi hỏi.

“Biết.” Nhan Tử Dạ tùy ý đáp.

“Biết mà còn đồng ý, trò rốt cuộc nghĩ gì trong đầu vậy, tôi vất vả lắm mới thuyết phục Duy Nhĩ Nặc hủy trận đấu, giờ trò lại nhất quyết ngày mai phải quyết đấu, trò có nghĩ tới hậu quả không?” Hoắc Đức thật sự tức giận, vì Nhan Tử Dạ, ông không để ý tới mặt mũi đạo sư, đi năn nỉ học trò hủy quyết đấu. Kết quả Nhan Tử Dạ không cảm kích thì thôi, đảo mắt liền đáp ứng đối chiến, kia hết thảy những việc ông làm không phải uổng phí cả à.

Thân thể Nhan Tử Dạ giống như không có xương tựa vào sô pha mềm mại, nói với Hoắc Đức: “Thầy chỉ muốn nói chuyện này thôi à, còn gì nữa không?”

Nhìn bộ dáng thờ ơ của Nhan Tử Dạ, Hoắc Đức chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận tái mặt nói: “Quên đi, chuyện của trò thì trò cứ tự quyết định, sáng mai phải quyết đấu, chiều này trò không cần tới lớp.” Nói xong, ông lập tức cắt đứt cuộc nói chuyện.

Buổi chiều không cần đi học? Này là đãi ngộ đặc biệt đi? Cũng tốt, ở nhà cố gắng tu luyện, tranh thủ hấp thu nhiều linh khí một chút, ngày mai cũng có chút đảm bảo.

Cả buổi trưa, kỳ thực Nhan Tử Dạ chỉ lăn ra ngủ, bởi vì cậu phát hiện ra một phương pháp vừa tu luyện lại vừa được nghỉ ngơi, đó chính là ngủ. Bởi vì ban ngày linh khí không nồng đậm như ban đêm nên Nhan Tử Dạ tính toán để tối hẵn tu luyện, ban ngày chỉ dành để ngủ nghỉ. Chính là sáng nay lúc ngủ ở phòng học, Nhan Tử Dạ phát hiện linh khí trong cơ thể cư nhiên gia tăng, tuy cũng không nhiều nhặn gì, cũng không nhanh như trực tiếp tu luyện, thế nhưng như vậy cũng bớt được không ít công phu. Đối với Nhan Tử Dạ vẫn luôn yêu thích nhàn hạ thì quả thực không còn gì tốt hơn.

Ban ngày ngủ thẳng cẳng, ban đêm tinh thần phấn chấn, vì trận quyết đấu ngày mai, buổi tối này Nhan Tử Dạ tận sức hấp thu cùng chuyển hoán linh khí. Chờ quá trình kết thúc, Nhan Tử Dạ thử giãn gân giãn cốt, tuy không linh hoạt bằng cơ thể trước kia, nhưng thời gian cấp bách, hiện giờ cũng chỉ có thể miễn cưỡng ứng phó, sau này nhất định phải rèn luyện một phen.

Hôm sau vừa tới học viện, Nhan Tử Dạ liền thấy một đám đông vây ngoài cổng, cầm đầu chính là Duy Nhĩ Nặc.

Thấy Nhan Tử Dạ xuất hiện, Duy Nhĩ Nặc nói: “Cứ tưởng không dám tới.”

Nhan Tử Dạ híp mắt: “Bớt nói nhảm đi, mau bắt đầu.” Chốc nữa còn phải ngủ a!

“Tốt, nếu cậu đã muốn tìm chết như vậy thì lập tức tới sân thi đấu.” Duy Nhĩ Nặc đi ở phía trước, Nhan Tử Dạ đi theo. Phía sau còn có một đám thú nhân vui sướng vây xem náo nhiệt.



“Nghe gì chưa, trận quyết đấu bắt đầu rồi.”

“Ai với ai?”

“Là Duy Nhĩ Nặc ban B với Nhan Tử Dạ ban D.”

“Không thể nào? Nhan Tử Dạ? Cứ tưởng tin tức kia là giả cứ, thật không ngờ cư nhiên là thật, đầu óc Nhan Tử Dạ bị vô nước rồi à? Này rõ ràng là tự tìm đường chết mà?”

“Duy Nhĩ Nặc kia cũng phát rồ rồi, tôi nghe nói hắn dám kỳ thị giống cái, Nhan Tử Dạ xem không vừa mắt mới đòi quyết đấu.”

“Thiệt giả vậy? Tin tức chuẩn xác không?”

“Ông không lên diễn đàn học viện à? Trên đó bàn luận ỏm tỏi, tới giờ vẫn còn huyên náo a!”



Ở sân thi đấu phía đông học viện là một mảnh đất rất lớn, trên sân có đài quyết đấu. Bởi vì phòng ngừa thú nhân quyết đấu vô tình tổn thương tới người vây xem nên xung quanh đài có trang bị lồng phòng hộ. Lúc quyết đấu lồng phòng hộ sẽ được khởi động, mà thú nhân cũng chỉ được quyết đầu ở phạm vi bên trong, thẳng tới khi phân rõ thắng bại mới thôi.

Xung quanh đài ngày càng có nhiều người vây xem, giờ là buổi sáng, có không ít người có tiết học, bất quá số người tới xem náo nhiệt vẫn rất đông. Thú nhân là tộc người hiếu chiến, thích nhất là các cảnh đánh nhau, hiện giờ có náo nhiệt để xem, làm gì còn để ý tới chuyện có tiết hay không.

Hai người trên đài, liếc mắt liền nhìn ra chênh lệch. Duy Nhĩ Nặc cao hơn một mét chín, dáng người thú nhân đều khá cao lớn, đương nhiên ngoại trừ Nhan Tử Dạ, trong một rừng người đều cao hơn một mét chín, Nhan Tử Dạ miễn cưỡng lắm mới được một mét tám, chiều cao cách biệt hơn mười cm, liếc mắt liền thấy chênh lệch rõ ràng.

Hơn nữa dáng người Nhan Tử Dạ khá thon dài, không có cơ bắp, so với một thân cơ bắp cuồn cuộn của Duy Nhĩ Nặc, Nhan Tử Dạ hệt như gà luộc đấu với gấu ngựa, quả thực có cảm giác đưa đầu cho người ta đánh.

“Nếu bây giờ cậu chịu đầu hàng cầu xin tha thứ thì có lẽ tôi sẽ chấp nhận, cậu cũng tránh được nổi khổ da thịt.” Khóe môi Duy Nhĩ Nặc cong lên châm chọc, nhìn Nhan Tử Dạ mà biểu tình thỏa mãn cứ như đang nhìn thấy Nhan Tử Dạ bị đánh tới chật vật quỳ rạp dưới đất.

“Đừng lãng phí thời gian.” Nhan Tử Dạ căn bản không muốn nói nhảm.

Duy Nghĩ Nặc hừ lạnh một tiếng: “Hừ, không biết tốt xấu.”

Học viên quyết đấu với nhau không cần trọng tài, người vây xem chính là trọng tài, dưới mắt nhiều người như vậy, cho dù cuối cùng thua không phục cũng không có cách nào chống chế.

Không khí hết sức căng thẳng.

Hai bên cách nhau vài mét, Duy Nhĩ Nặc phát động tấn công trước, đạp một bước về sau rồi hệt như một mũi tên phóng vút tới trước mặt Nhan Tử Dạ, tung tới một đấm. Nhan Tử Dạ nghiêng người né tránh, dưới chân nhanh lẹ di chuyển vòng ra phía sau Duy Nhĩ Nặc, Duy Nhĩ Nặc phản ứng nhanh lập tức xoay người đá tới. Nhan Tử Dạ lùi về sau tránh thoát một cước kia.

Chỉ choáng chốc hai người đã đánh vài đòn, mới đầu Duy Nhĩ Nặc còn nhẹ nhàng, nhưng dần dần thấy Nhan Tử Dạ có thể né tránh toàn bộ công kích của mình, biểu tình Duy Nhĩ Nặc cũng trở nên nghiêm túc.

Sao có thể như vậy, toàn bộ học viện đều biết vị thiếu gia bị Nhan gia đuổi ra ngoài này là một phế vật, vì sao nó có thể trốn tránh nhiều đòn công kích như vậy? Tuy động tác có chút uốn éo nhưng cũng vì thế có thể thấy thân thủ Nhan Tử Dạ không tồi.

Duy Nhĩ Nặc chỉ mới phân tâm một chút, một nắm đấm đã đột nhiên đánh úp tới, tuy không kịp chuẩn bị nhưng may mắn Duy Nhĩ Nặc phản ứng nhanh, bằng không suýt chút nữa đã bị đánh trúng mũi.

Không chỉ Duy Nhĩ Nặc quyết đấu trên đài, ngay cả nhóm thú nhân vây xem xung quanh cũng phi thường kinh ngạc, trong đó có cả bạn học cùng ban của Nhan Tử Dạ. Nhan Tử Dạ có trình độ gì, cứ nhìn tiết học chiến đấu là biết, tùy tiện một thú nhân nào đó cũng có thể đánh ngã. Chỉ là hiện giờ, Nhan Tử Dạ cư nhiên có thể đánh ngang tay với Duy Nhĩ Nặc, tuy Duy Nhĩ Nặc chưa dốc hết sức nhưng cũng đủ chứng minh sức chiến đấu của Nhan Tử Dạ cũng không phải phế vật. Chẳng lẽ trước kia Nhan Tử Dạ cố ý che dấu thực lực?

Duy Nhĩ Nặc vốn có chút vui đùa, sau khi suýt bị Nhan Tử Dạ đấm trúng mũi thì không dám sơ ý nữa.

Lam quang chợt lóe, ba lưỡi dao lam quang hình thành từ dị năng ‘xoẹt xoẹt’ bay tới, Nhan Tử Dạ lộn mèo một vòng ba trăm sáu mươi độ, ba lưỡi dao lam sắc bay xẹt sát bên mặt. Nhan Tử Dạ tránh thoát được lưỡi dao, chẳng qua khúc cậu đáp xuống đất, một lọn tóc đỏ rực lơ lửng trên không trung nhẹ nhàng rớt xuống trước mặt Nhan tử Dạ.

Nhìn lọn tóc bị cắt đứt, hồng quang trong mắt Nhan Tử Dạ chợt lóe, vừa nãy Duy Nhĩ Nặc phát động công kích dị năng, cậu cư nhiên cảm giác được linh khí dao động.

….

Hoàn Chương 4.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.