Trở lại Phật giới, Bạch Y hướng về phía đại điện của Phật Tổ phục mệnh.
Phật tổ đang tụng kinh trong đại điện, phật châu trong tay khuấy động, tựa cũng không thấy nàng trở về, Bạch Y yên lặng hành lễ, buông tay cung kính đứng ở một bên.
Thật lâu sau, âm thanh Phật hòa tường an mới dừng lại, Bạch Y nghe được âm thanh ôn nhu yên bình lại lạnh lùng xa cách hỏi: “Chuyện lần này làm thế nào?”
“Đệ tử vẫn chưa khuyên can.” Bạch Y nói thật.
“Vì sao không khuyên?” Phật Tổ hỏi.
Bạch Y Thần Nữ hơi cúi người một chút. “Linh Hồ chấp niệm quá sâu, đệ tử vô lực khuyên can.”
“Thiện nhân.” Phật tổ bảo tướng trang nghiêm, trên mặt luân phiên hiện lên chúng sinh bách thái. “Niệm từ tâm sinh, ý niệm kiên định, thì không gì sánh được. ” m thanh vang dội, trong giọng nói lộ ra vẻ hờ hững hiền lành, cũng không biết “ý niệm kiên định” kia nói là linh hồ hay là chuyện khác.
Bạch Y hai tay chắp lại, thành kính khom người. “Vâng, đệ tử nhận dạy dỗ.”
“Lui ra đi.” Phật tổ khép lại mắt, huyền ảo mà có thể thanh lọc tâm linh phật âm phiêu đãng.
Bạch Y không nhúc nhích, nhìn thân ảnh cao cao tại thượng kia, nhịn xuống, cuối cùng vẫn mở miệng: “Đệ tử có một chuyện không rõ, mong Phật Tổ giải thích nghi hoặc.”
Phật âm không dứt, người trên ngai vàng hoa sen có vẻ như không nghe được nàng đang nói cái gì.
Bạch Y ở trước tòa tiền (6) Phật Tổ phụng dưỡng nhiều năm, tự nhiên biết ngài ấy đã ngầm đồng ý….
Đây là điều nàng muốn hỏi, lúc trước chịu vô vàn khổ cực đến bên cạnh chàng, sau đó yên lặng làm bạn vạn năm ngàn năm, hôm nay ngẫm lại, chẳng qua cũng chỉ muốn hỏi một câu – lúc làm người không thể quang minh chính đại mà lấy danh nghĩa từ bi đối tốt với nàng, làm Phật lại coi nàng là người xa lạ chỉ nói chúng sinh bình đẳng, tứ đại giai không lục căn thanh tịnh như vậy, đến tột cùng là vì cái gì? Trong lòng mang thiên hạ cùng yêu một người duy nhất nhất định là đối lập sao? Trở thành Thần Minh, có nghĩa là không có tình yêu vô tình sao?
“Phải cho ý chí kiên định, không thiên vị việc tư, trong lòng mang thiên hạ, tâm hướng về trăm họ.” Phạn âm biến mất, Phật tổ hai mắt nhắm nghiền, thản nhiên đáp: “Vô tình thì không có tư niệm, vô dục thì không động dùng tư quyền, không bị chi phối, xử sự công chính vô tư.”
Bạch Y liền hiểu rõ, dường như đã sớm có suy đoán, hiện giờ cuối cùng cũng được chứng thực. Trên mặt lại không thay đổi, lại hỏi. “Chặt đứt tình căn, diệt sạch hồng trần. Ngã Phật từ bi, Thần Minh có thấy vui hay không?”
“Bỏ rơi bản thân, thành toàn đại cục. Chúng sinh an lạc, Thần Minh liền vui vẻ.” Phật tổ nói.
Miễn là tất cả chúng sinh hạnh phúc, chúng ta có thể hy sinh hạnh phúc cá nhân. Có phải không?
Trong lòng Bạch Y cuối cùng cũng không còn bình tĩnh nữa, trong giọng nói cũng mang theo kích động. “Dám hỏi Phật tổ, bản thân ngài là một thành viên của chúng sinh, ngài còn bi khổ, làm sao đi nói chuyện chúng sinh an lạc?!”
Phật tổ trầm mặc, chậm rãi mở mắt ra. “Cá nhân cũng không thể đại biểu chúng sinh, chúng sinh vô số, một người bi khổ đổi lấy chúng sinh an lạc là đủ.”
Vì vậy, vì lợi ích của tất cả chúng sinh của mình, chàng sẽ từ bỏ nàng.
Sắc mặt Bạch Y trắng nhợt, khóe môi nở nụ cười ảm đạm thản nhiên, cố gắng trấn định. “Là đệ tử vọng tưởng.”
“Lui ra đi.” Phật tổ thản nhiên phân phó, hai mắt nhắm lại, nhưng không tụng kinh nữa, chỉ đếm từng viên thiền châu.
Bạch Y xoay người.
Nàng đột nhiên cảm thấy hơi mệt mỏi. Dường như mình chính là hạt châu trong tay chàng, vội vàng tìm kiếm thăm dò, kết quả, chẳng qua vẫn là dậm chân tại chỗ, không hề tiến triển.
Nhiều năm như vậy, nàng vất vả tìm kiếm, đến tột cùng là gì? Đuổi đến cuối cùng, nhìn thấy rõ ràng, nhận được, là cái gì?
Ở phía xa mây trắng trôi nổi, dưới ánh mặt trời lặn, khoác lên một tầng ánh sáng. Trong đại điện phía sau cũng không có tiếng phạn không dứt như ngày xưa, đất trời yên tĩnh đến dường như chỉ lại một mình nàng.
Kết quả này, ngay từ đầu nàng đã biết. Truy đuổi đến cùng, vốn dĩ chỉ một bên nàng tình nguyện. Nàng thích chàng, cũng chẳng có liên quan đến chàng, là nàng cố chấp.