Giản Ý Chi tỉnh dậy là vì lúc trở mình va phải một người.
Đúng vậy, là một người.
Mắt nàng đều không mở ra, nàng cau mày, mím chặt môi, một tay sờ vào vật thể trước mặt. Rất lớn, rất mịn, sờ rất thích...
Trong đầu nàng một mảnh hỗn loạn, cũng không nghĩ nhiều, sau khi ôm vào ngực liền muốn ngủ tiếp.
Ai biết bên tai đột nhiên nóng lên, thanh âm ngọt ngào êm ái chui vào trong tai: "Ý Chi, chị đang sờ cái gì vậy?"
Bàn tay sờ soạng chốc lát dừng lại, vẻ mặt lười biếng lập tức cứng đờ.
Sao lại có tiếng người? Hơn nữa còn quen thuộc như vậy?
Nàng không kìm được lập tức mở mắt ra, một màn trước mắt có lẽ là đáng sợ nhất nàng sống trong nhiều năm qua. Cô gái trước mặt mỉm cười nhìn nàng, trên má có vệt màu hoa anh đào, có chút ngượng ngùng cùng mong đợi thẳng tắp nhìn nàng.
Quan trọng nhất là khi ánh mắt của nàng đi xuống, không thấy quần áo, nhưng chăn bông che gần hết bộ ngực mềm mại, lộ ra bên ngoài cũng đủ khiến người ta miên man bất định.
Nàng nuốt một ngụm nước bọt, "Em, sao em không mặc quần áo..."
Phó An Nhiên có chút buồn cười, cắn cắn môi, hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ chị có mặc sao?"
Giản Ý Chi chớp chớp mắt vài cái, tim đập rất nhanh, bàn tay đang đặt ở trên người Phó An Nhiên cũng thu lại sờ vào chính mình, hình như cũng không có mặc...
Nàng nghĩ tới xưng hô Phó An Nhiên vừa gọi, hỏi: "Sao em không gọi tôi là học tỷ?"
Phó An Nhiên bị ngây thơ của nàng chọc cho ý cười đầy mặt, mặt lại đỏ hơn, "Là đêm qua chị nói không muốn em gọi chị là học tỷ, là lúc đang cởi quần áo..."
“Ngừng… Được rồi, tôi hiểu rồi.” Giản Ý Chi vươn tay vỗ nhẹ lên mặt mình, cảm thấy nhiệt độ rõ ràng, hơn nữa vẫn đang không ngừng tăng lên.
Chuyện đêm qua lúc này như cơn sóng nhanh chóng che lấp cơn buồn ngủ mông lung của nàng, mạnh mẽ đưa nàng trở lại một màn đêm qua. Hai người ôm hôn triền miên, vừa nói ra hiểu lầm liền chỉ muốn bù đắp xa lánh trong khoảng thời gian này.
Phó An Nhiên ngượng ngùng mà dịu dàng, sau khi nhận ra cả hai đều có chung suy nghĩ trong mối quan hệ này, cũng hung hăng đáp lại theo cách tương tự. Vốn dĩ chỉ là triền miên do cảm xúc gây ra, ai biết về sau dần dần lại quên hết tất cả, đã xảy ra liền không thể kiểm soát.
Giản Ý Chi nằm ngửa ra, nàng khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy thoải mái, nhưng hiện tại lại có chút ngượng ngùng. Hơn nữa, sao lại thấy có chút mệt mỏi...
Thấy nàng im lặng, Phó An Nhiên cắn cắn môi, tiến tới ôm eo nàng, cẩn thận hỏi: "Ý Chi, chị có hối hận không?"
Giản Ý Chi lắc đầu: "Không có, đừng nghĩ nhiều."
Nàng nghĩ mình cũng không đến nỗi, nhưng nhất thời không phản ứng kịp, nàng vừa ra ngoài đi dạo phố, làm sao lại đi dạo đến trên giường?
Phó An Nhiên nhận được câu trả lời trấn an, cô mỉm cười, ghé vào bên tai Giản Ý Chi trầm thấp trấn an: "Cái kia, là em làm chị đau, chị có khó chịu không? Đêm qua em không biết phải làm gì, không biết nặng nhẹ, nếu thật làm đau chị, em..."
Cô ngập ngừng lại không nói được nữa. Giản Ý Chi quay đầu lại cảm thấy để đứa nhỏ dỗ chính mình cũng thật không phù hợp, sau đó lại thở dài một hơi, xoay người cam chịu ôm cô.
“Ừm, tôi chỉ có chút mệt, cũng không phản ứng kịp mà thôi.” Giản Ý Chi vuốt vuốt tóc cô, kéo cô vào trong ngực.
Khi mặt Phó An Nhiên đặt ở trên ngực Giản Ý Chi, Giản Ý Chi vẫn có chút không thích ứng, cảm giác không có ngăn cách vừa xấu hổ, vừa có một loại cảm giác yếu ớt rất thoải mái muốn tiếp tục.
Giản Ý Chi cảm thấy mình thích ôm Phó An Nhiên như vậy, nhưng lần đầu tiên ôm trên phương diện lớn như vậy, nàng có chút không chịu nổi.
“Vậy chị nghỉ ngơi một chút đi, em nằm cùng chị” Phó An Nhiên ôm eo Giản Ý Chi, dụi mặt vào ngực nàng rồi thành thật nép vào.
Giản Ý Chi cau mày cúi đầu, thấp giọng nói: "An Nhiên, em cảm thấy chúng ta có nhanh quá không? Người khác yêu đương trước, xác định đối phương có cùng tâm ý với mình, cùng một chỗ một thời gian ngắn, sau đó mới cảm thấy phù hợp mới làm..." Thanh âm của nàng nhỏ một chút, ho nhẹ rồi tiếp tục nói: "Cái gì chúng ta đều không có, trực tiếp làm cái kia...Không phải quá..."
Một "cái kia" làm Phó An Nhiên muốn cười.
Lúc đầu cô cũng ngượng ngùng, nhưng so với Giản Ý Chi, ngượng ngùng của cô thực sự không là gì cả. Cô không ngờ một luật sư hiểu biết cùng có năng lực như Giản Ý Chi lúc đối mặt với chuyện này lại đáng yêu như vậy.
Phó An Nhiên cắn môi, nghĩ đến những lời đêm qua, trong lòng trào ra một dòng nước xiết, ở trong ngực Giản Ý Chi lầm bầm: "Vâng, chúng ta không có. Thế nhưng chúng ta chỉ có hiểu lầm mà thôi, chúng ta đều thích đối phương……"
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giản Ý Chi bối rối nhìn mình, cô không nhịn được cười, hôn lên trên mặt của Giản Ý Chi, nhẹ giọng hỏi: "Cái kia, Ý Chi, bây giờ chúng ta thử một lần được không? Cùng đi làm, cùng tan sở, cùng làm việc, ban đêm cùng đi dạo, cuối tuần cùng đi chơi, được không?"
Phó An Nhiên cảm thấy Giản Ý Chi vẫn luôn không dám đối mặt với cảm xúc thật của nàng, phần lớn liên quan đến tính cách của nàng.
Tính cách của nàng mười phần thoải mái, không muốn bị lo lắng của tình cảm trói buộc, bởi vì nàng sợ tình cảm của mình là đơn phương, lúc này mới một mực né tránh.
Cho nên, vì để Giản Ý Chi yên tâm, cô cần chủ động rất nhiều chỗ, để Giản Ý Chi cảm thấy tình cảm này đều xuất phát từ hai phía.
Thấy cô nghiêm túc hỏi như vậy, vẻ mặt Giản Ý Chi cũng liền nghiêm túc, lông mày cũng nhíu lại, nhàn nhạt nói: "Không đươc."
Sắc mặt Phó An Nhiên lập tức thay đổi, cô không biết phải trả lời như thế nào.
Nhưng Giản Ý Chi nói thêm một câu: "Tôi không muốn thử một lần, tôi muốn nghiêm túc, loại hướng tới kết hôn."
Phó An Nhiên thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy vừa rồi trái tim mình bị nàng dọa sợ, còn lo lắng không biết có phải nàng tức giận hay không, vậy mới nhất quyết không đồng ý. Không nghĩ tới, suy nghĩ của nàng còn làm cô vui vẻ hơn.
Nghĩ đến đây, Phó An Nhiên vui vẻ trả lời: "Đương nhiên rồi, vừa rồi em sợ chị không có ý tứ đồng ý nên đổi thành cách nói uyển chuyển hơn a."
Giản Ý Chi xấu hổ đến mức sờ vào khuôn mặt nóng bừng của mình, từ khi nào nàng trở nên xấu hổ như vậy, cái này còn không phải do Phó An Nhiên đêm qua...
Nàng suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến hậu quả của việc hai người cùng một đêm không về, suy nghĩ lập tức xoay chuyển, biểu hiện trên gương mặt cũng khôi phục hơn một chút, nàng cọ xát chân Phó An Nhiên, híp mắt đề nghị: "An Nhiên, đừng nói với ba mẹ chuyện của chúng ta, không thể để ba mẹ biết những gì bọn họ muốn đạt được nhanh như vậy. Chúng ta bị làm phiền nhiều năm như vậy rồi."
Nếu ba mẹ hai bên biết chuyện này thì vui vẻ đến trần nhà muốn xốc lên. Mặc dù hai người đã cùng một chỗ, nhưng cũng phải tranh thủ thời khắc cuối cùng này để khôi phục một chút “nhân quyền”.
“Vậy thì chị định làm gì?” Phó An Nhiên hiếu kỳ hỏi.
“Chỉ cần giữ bí mật, sau đó nên phối hợp tác với tôi như thế nào, tôi sẽ tự mình liên hệ riêng với em.” Giản Ý Chi sờ sờ đầu cô, trong lòng có tính toán.
Phó An Nhiên cắn cắn môi, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve phía sau Giản Ý Chi, nhẹ giọng hỏi: "Vậy chúng ta bình thường gặp nhau thế nào? Lúc em muốn ở cùng chị, vậy nên làm thế nào......"
Cái này thật đúng là vấn đề.
Giản Ý Chi nheo mắt lại, nhỏ giọng nói: "Tôi... chúng ta có thể tới đây gặp mặt, buổi tối tôi có thể không về nhà, chúng ta chỉ cần tìm lý do đi ra là được. Ở đây cũng không cần phải kiêng kỵ gì, có thể nấu ăn, muốn qua đêm cũng không thành vấn đề. Lúc khác, chúng ta sẽ hẹn ở bên ngoài."
Tại sao nghe như có chút giống yêu đương vụng trộm a? Giản Ý Chị bị chính ý nghĩ của mình dọa sợ, tới đây chỉ là thuận tiện ở chung mà thôi, đúng vậy, không sai...
Khóe môi Phó An Nhiên lộ ra ý cười, tràn đầy đắc ý, trong mắt ngậm lấy chiều theo Giản Ý Chi, nhàn nhạt đáp: "Được, đều theo chị."
.
Tối chủ nhật khách quan hơn thứ bảy, lượng người ra ngoài giảm đi đáng kể, có thể là do ngày hôm sau phải đi làm.
Thời Thanh Thu tắm xong, mở máy tính trong phòng xem trailer phim mới, chủ đề chiến tranh đẫm máu, cả khán phòng thi thoảng lại tràn ngập tiếng hò hét.
Ôn Khinh Hàn từ thư phòng trở về, nhìn thấy nàng ngồi trên ghế, trên bàn đặt một đĩa táo đã cắt, nàng chăm chú nhìn vào máy tính, trên tay cầm một cây tăm để xiên những lát táo.
Ôn Khinh Hàn cầm lấy quần áo muốn thay, vừa cởi cúc áo vừa hỏi: "Thanh Thu, em đang xem phim sao?"
Thời Thanh Thu cắn miếng táo "Ừm" một tiếng rồi trả lời, "Đoạn giới thiệu phim mới của A Vọng được quay trước khi cậu ấy chấm dứt hợp đồng."
Ôn Khinh Hàn thay áo phông cùng quần đùi bước tới, cái ghế tương đối rộng, khi Thời Thanh Thu ngồi xuống, một người còn có chút khoảng hở, nhưng hai người ngồi lại quá chật. Thời Thanh Thu phản ứng lại, đứng dậy kéo Ôn Khinh Hàn ngồi xuống, sau đó tự giác ngồi xuống trên đùi cô.
Ôn Khinh Hàn cong môi, ôm eo Thời Thanh Thu, há miệng ngậm miếng táo Thời Thanh Thu xiên tới.
Sau khi ăn xong, cằm cô dụi vào trán Thời Thanh Thu, "Gần đây có bộ phim nào mới có thể xem không, chúng ta cùng đi xem đi."
Thời Thanh Thu cúi đầu suy nghĩ, một ngón tay nâng cằm Ôn Khinh Hàn lên nhìn nàng "Không có, phim này của A Vọng cũng phải vài tháng nữa mới công chiếu. Nhưng mấy bộ phim gần đây không thích hợp cho chúng ta xem, còn loại phim văn học thanh xuân, vẫn là thôi đi."
Ôn Khinh Hàn kéo tay nàng ra, nửa thật nửa giả hỏi: "Vậy em muốn xem cái gì? Xem phim làm thế nào duy trì quan hệ mẹ chồng nàng dâu sau khi kết hôn sao?"
Thời Thanh Thu cười một tiếng, sau khi máy tính phát đoạn trailer, nàng tiếp tục chiếu chương trình trò chuyện của Tần Vọng, cúi người ấn phím cách để tạm dừng, sau đó quay lại tiếp tục tựa vào Ôn Khinh Hàn phản bác: "Loại này em càng không cần xem, em cùng mẹ quan hệ rất tốt. Xem làm thế nào để người yêu có chút tình thú còn tạm được, em suýt nữa bị chị đưa trở thành cán bộ già rồi. Em thế nhưng là nữ thân quốc dân đầy sức sống được chứ?"
Ôn Khinh Hàn im lặng một hồi, nắm tay nàng thật chặt hỏi: "Tôi rất không có tình thú sao?"
"Em đùa thôi" Thời Thanh Thu dùng ngón tay chọc vào má Ôn Khinh Hàn, nhẹ giọng nói bên tai cô: "Chị rất đáng yêu, như vậy cũng tốt. Loại tình thú này em có rồi, chúng ta có thể bổ sung cho nhau."
Thực tế, Ôn Khinh Hàn so với những người khác thực sự là một cán bộ già, nhưng cô trông như vậy mới là thu hút Thời Thanh Thu nhất.
Thời Thanh Thu dựa vào vai cô, đầu ngón tay nghịch tóc cô. Nàng đang cùng Ôn Khinh Hàn tận hưởng khoảnh khắc ôm ấp yên tĩnh này, tựa như sẽ không cảm thấy mỏi, thậm chí có chút lười biếng ngay cả khi nằm trên giường, chỉ muốn nằm trong vòng tay của cô.
"Khinh Hàn."
"Hửm?"
Thời Thanh Thu thì thầm vào tai cô: "Tối ngày kia bạn học thời đại học hợp lớp, là lớp của em, bọn họ gửi tin nhắn cho em."
Ôn Khinh Hàn hơi quay đầu lại hỏi: "Muốn đi sao? Tối ngày kia tôi có xã giao, có thể đón em cùng trở về."
Thời Thanh Thu cắn môi bóp mặt cô, có chút oán trách: "Chị có hiểu ý tứ của em hay không vậy? Lớp của em, là lớp của em a!"
Thời đại học, hai người không học cùng lớp, nhưng Thời Thanh Thu với Kỳ Duyệt học cùng lớp, họp lớp có nghĩa là Kỳ Duyệt rất có thể sẽ ở đó.
Ôn Khinh Hàn làm sao có thể không hiểu việc này? Cô chỉ muốn làm theo ý nàng thôi, thấy nàng nghiêm mặt, không khỏi cười nói, "Tôi hiểu ý tứ của em, nhưng tôi không muốn vì mấy lời của tôi làm ảnh hưởng đến quyết định của em. Hơn nữa, những chuyện kia thực sự đối với chúng ta đã không còn quan trọng, không phải sao?"
Thời Thanh Thu sững sờ nhìn, sau đó cẩn thận quan sát biểu hiện của Ôn Khinh Hàn, đạm mạc giữa lông mày của cô đã được một tia ôn nhu thay thế, không có sinh khí hay bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, thậm chí còn có chút nhu tình nhìn mình.
Nàng vòng qua cổ Ôn Khinh Hàn, giơ tay nhéo nhéo vành tai ấm áp, nghiêm túc nói: "Em không đi, tối ngày kia em ở nhà chờ chị xã giao trở về."
Ôn Khinh Hàn cười lắc đầu, gõ trán nàng, "Em quên tôi đã nói gì với em rồi sao?"
“Cái gì?” Thời Thanh Thu hoang mang nhìn cô.
Vẻ mặt Ôn Khinh Hàn càng thêm nhu hòa, ánh mắt nhìn Thời Thanh Thu như đang nhớ lại, cô nắm chặt tay Thời Thanh Thu, đem nhiệt độ bàn tay truyền cho nàng, sau đó dùng ngữ khí tự nhiên nói, "Thanh Thu, tôi đã nói với em, tôi không muốn quá khứ của em cùng Kỳ Duyệt ảnh hưởng đến tương lai của em, lời này vẫn còn giá trị như cũ. Trong đời em có tôi, nhưng trong đời em không chỉ có tình yêu. Con đường hiện tại em đi càng rộng thì càng đòi hỏi giao thiệp. Cô ấy đã là quá khứ, đã không thể ảnh hướng đến tình yêu của em, cũng càng không thể ảnh hưởng đến cuộc sống của em. Em không có bất kỳ lý do gì vì cô ấy mà đứng yên không tiến, cũng không có bất kỳ lý do gì vì cô ấy mà từ bỏ những gì em muốn làm."
“Em nào có muốn từ bỏ, em chỉ không muốn lại gặp rắc rối thôi” Thời Thanh Thu vừa cảm động vừa buồn cười, trong lòng vô cùng ấm áp. Nghĩ đến lần vừa mới tiến vào đoàn phim <Dữ Quân Tuyệt>, lại đau lòng Ôn Khinh Hàn, nhịn không được nắm tay cô nói: "Em không nghĩ nhiều như vậy, chỉ sợ chị sẽ không vui."
Ôn Khinh Hàn cười cười, nhẹ giọng nói đùa: "Sợ cái gì? Em đã là vợ của tôi rồi, trên tay em cũng đeo chiếc nhẫn giống tôi, như vậy đời này là người của tôi. Cùng lắm thì, chờ em trở về tôi lại thu thập em."
Thời Thanh Thu cười không tự chủ được giơ véo eo cô, cắn môi nói: "Ai là người của chị? Đều không có nửa điểm xấu hổ a, cả ngày đùa nghịch lưu manh, mau đi tắm đi..."
Ôn Khinh Hàn cong lên khóe môi, thanh âm bởi vì bị véo mà có chút mơ hồ không rõ, cười nói: "Chẳng lẽ không phải sao?"