Tình Thâm Phùng Thời

Chương 105



Khi chuông báo thức lại vang lên, Thời Thanh Thu cuối cùng cũng chậm rãi tỉnh dậy, đưa tay lấy điện thoại ấn tắt rồi lùi về trong chăn.
Bên người trống rỗng, chỉ còn lại nhiệt độ mà cả đêm Ôn Khinh Hàn ôm ấp lấy nàng.
Chủ nhân của nhiệt độ đó lúc này đang đứng trước cửa sổ, vươn tay vén mái tóc dài vướng vào áo sơ mi, sau đó cúi đầu cài cúc tay áo.
Ôn Khinh Hàn xoay người, vẻ mặt bình tĩnh cơ trí, ánh mắt lạnh như kiếm.
Thời Thanh Thu giương lên khóe môi, nhớ tới chuyện đêm qua, tai nàng liền nóng lên. Tay nàng ở trên giường bất giác trượt xuống từ xương quai xanh xuống bụng dưới, ngón tay đi qua chỗ nào đều bị môi Ôn Khinh Hàn hôn lên.
Ôn Khinh Hàn kiên nhẫn phóng hỏa trên người nàng, mức độ chuyên chú không kém gì nhiệt tình trong công việc, để nàng bội phục hiếm khi lộ ra nhiệt tình, hết lần này tới lần khác đáp lại.
Thấy nàng đã tỉnh, Ôn Khinh Hàn tiến đến cúi người xuống, nàng vươn tay ôm cổ Ôn Khinh Hàn, chăn bông trượt xuống ngực, lộ ra vết đỏ xen kẽ giữa cũ và mới.
“Ôn Bảo Bảo, chị đi làm sao? Chín giờ em muốn đến công ty.” Thanh âm nhẹ nhàng của nàng vang lên bên tai Ôn Khinh Hàn, mang theo vẻ ỷ lại nồng đậm.
“Ừm, vậy tôi đi chuẩn bị bữa sáng, em ngủ một giấc đi.” Ôn Khinh Hàn cong môi, vươn tay vào trong chăn ôm lấy nàng.
Thời Thanh Thu cũng không buông ra, thân mật ở bên tai cô khẽ cười, "Đêm nay chúng ta ra ngoài ăn được không? Em không muốn ở nhà."
“Em muốn ăn gì?” Ôn Khinh Hàn ôm eo nàng, ngón cái xoa xoa da thịt trơn nhẵn của nàng.
"Hmm..." Thời Thanh Thu híp mắt nghĩ, "Ăn đồ Nhật, được không? Em muốn ăn."
Ôn Khinh Hàn hôn lên mắt nàng đáp ứng, "Không thành vấn đề."
Nàng giống như càng ngày càng thích làm nũng Ôn Khinh Hàn, cho dù biết không làm nũng Ôn Khinh Hàn cũng sẽ thuận theo, nhưng nàng muốn nhìn thấy trong mắt Ôn Khinh Hàn mang theo ý cười, còn có thuận theo cùng cưng chiều nàng.
“Vậy buổi chiều em đến sở sư vụ tìm chị, chờ chị tan sở, chị để quầy lễ tân cho em vào a.” Thời Thanh Thu chu môi, thu tay lại điểm chân mày cô.
“Ừm.” Khoé môi Ôn Khinh Hàn buông xuống, cùng Thời Thanh Thu mắt chạm mắt, cô bất đắc dĩ nhắc nhở: “Nhưng phải nhớ kỹ, đến đừng gọi Ôn Bảo Bảo.”
Cô đứng dậy kéo chăn cho Thời Thanh Thu, Thời Thanh Thu nín cười, vươn tay từ trong chăn ra kéo ống quần cô, ở sau lưng trêu chọc, "Ôn Bảo Bảo, lái xe chậm một chút a."
Ôn Khinh Hàn khẽ lắc đầu, không quay đầu nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Thời Thanh Thu ôm lấy chăn bông, trở mình nằm ở vị trí của Ôn Khinh Hàn, để hơi ấm mà cô lưu lại bao trùm toàn bộ bản thân. Đêm qua cô nhiệt tình đến mức làm Thời Thanh Thu chống đỡ không nổi, cũng không phải lần này đặc biệt như vậy, nhưng Thời Thanh Thu lại cảm nhận được một loại cảm xúc mơ hồ, giống như cô muốn đến gần mình hơn.
Nguồn gốc của cảm xúc này có thể là do đánh vỡ nhật ký, có lẽ chính mình đã phát hiện ra hành vi của cô, việc này khiến cô nhớ lại tâm tình lúc trước.
Mặt Thời Thanh Thu đỏ bừng, cắn cắn môi, vừa muốn cười vừa cảm thấy đau lòng cô.
Ôn Khinh Hàn khẳng định không biết, bộ dáng cô mím môi, ánh mắt cực nóng thâm tình làm người ta yêu thích cỡ nào.
Thời Thanh Thu ăn xong bữa sáng Ôn Khinh Hàn chuẩn bị, khoảng chín giờ ra cửa đến công ty. Đến công ty không lâu thì người đại diện mà đêm qua nàng thỏa thuận cũng đã đến.
Lúc này, Thời Thanh Thu đang sắp xếp hợp đồng mà Ôn Khinh Hàn đã định ra cho nàng, bản hợp đồng được chuẩn bị đặc biệt cho những người mới đến, nàng dự định sẽ ký hợp đồng với hai sinh viên của Học viện Điện ảnh.
Cửa bị gõ vang, Thời Thanh Thu không nhìn lên, vừa nhìn văn kiện vừa trả lời: “Mời vào.”
Dương Hiểu mở cửa, đưa vào một nữ nhân có vóc dáng trung bình, khuôn mặt nhân hậu, khoảng ba mươi tuổi. Người này đặt trong đám đông có thể sẽ không được chú ý trong nháy mắt, nhưng đôi mắt của cô ấy có ánh sáng sắc sảo, cực kỳ có thần.
Thời Thanh Thu đứng dậy, ánh mắt ra hiệu cho Dương Hiểu đi ra ngoài, sau đó mỉm cười với nữ nhân kia nói: "Ngụy tỷ, mời ngồi."
Ngụy Hạm trong mắt thầm tán thưởng, cười nói với Thời Thanh Thu: "Thời tổng khách khí rồi."
“Đúng là như vậy.” Thời Thanh Thu đi theo ngồi xuống, đặt tay lên bàn, chân thành nói: “Ngụy tỷ đã mang ra rất nhiều diễn viên thế hệ mới nổi tiếng, một số thậm chí còn được khen ngợi, năng lực được người trong giới nhất trí công nhận. Ngụy tỷ có thể đến nơi nhỏ bé của tôi là tôi mười phần vinh hạnh a."
“Em quá khen” Tuy lời của Ngụy Hạm như vậy, vẻ mặt vẫn không thay đổi, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
Dương Hiểu bưng một tách trà vào, sau đó lặng lẽ rời đi.
Thời Thanh Thu lắc đầu cười nói: "Nhưng Ngụy tỷ chọn tôi, tôi cảm thấy rất kinh ngạc. Tôi nhớ sau khi Ngụy tỷ đưa các diễn viên đi đúng hướng đã dừng vai trò làm đại diện, lúc này cũng đã đào tạo ra rất nhiều diễn viên nổi tiếng. Nhưng đối với Ngụy tỷ, tôi hẳn không tính là người mới. Không biết vì sao Ngụy tỷ lại chọn đến chỗ tôi đây?"
“Đương nhiên em không phải là người mới, không những không phải, mà còn là một diễn viên rất ưu tú.” Ngụy Hạm không keo kiệt cảm kích, biểu hiện trên mặt không hề giả tạo, mà là chân thành "Tôi chọn em, đơn giản là vì tôi rất thích em. Lúc em đóng bộ phim đầu tiên, tôi liền tiếc hận vì không đánh dấu em. Qua nhiều năm tôi vẫn một mực chú ý đến em, lần này em rời Starry Night, tôi biết em sẽ không phụ thuộc vào công ty nào nữa, cho nên tôi dự định phá lệ."
Thời Thanh Thu cùng cô mặt đối mặt, hai người không có mười phần công thức hóa. Sau vài giây, hai người đồng thời bật cười, bầu không khí cũng hòa hoãn hơn.
“Tôi còn có thể nói gì a?” Thời Thanh Thu liêu chút tóc, cười rạng rỡ, đứng dậy đưa tay ra, “Hoan nghênh Ngụy tỷ gia nhập đội của tôi, hy vọng tôi sẽ không cô phụ kỳ vọng của chị.”
Ngụy Hạm đứng dậy bắt tay nàng, "Chuyện này tôi rất tin tưởng, nhất định sẽ không."
Hai người ngồi vào chỗ, Ngụy Hạm nói: "Thanh Thu, tôi cần biết kế hoạch hiện tại của em, em muốn tránh bóng phía sau hậu trường, hay là tiếp tục hoạt động?"
Thời Thanh Thu tìm văn kiện trên bàn đưa tới, chậm rãi nói: "Sẽ không tránh bóng, nhưng tôi định củng cố vị trí của mình trong giới giải trí, mà không cần phải tiếp tục tham gia show như trước nữa."
Ngụy Hạm gật đầu, "Em có thể nghĩ rõ ràng ở điểm này cũng rất tốt. Trước khi đến đây tôi vẫn đang nghĩ việc thuyết phục em. Việc em cần làm bây giờ là tiếp tục cải thiện, tìm kịch bản hay tạo ra kịch bản là chủ yếu, tạo thành tích ở hiện tại không phải là nhiệm vụ của em nữa."
Thời Thanh Thu khẽ cười, "Vậy từ nay phiền phức Ngụy tỷ rồi."
Hai người trò chuyện đến tận trưa, cùng nhau ăn trưa, ăn xong Thời Thanh Thu công bố thông tin liên lạc của Ngụy Hạm, tất cả hoạt đồng cùng các lời mời tham gia sự kiện sau này sẽ do Ngụy Hạm an bài.
Buổi chiều, Thời Thanh Thu trở về nhà sớm, chợp mắt một chút rồi đến sở sư vụ tìm Ôn Khinh Hàn.
Quầy lễ tân đã sớm được Ôn Khinh Hàn bàn giao, cũng không có chặn đường. Thời Thanh Thu mang theo một túi đồ ăn nhẹ đi vào, tầng một đột nhiên sôi trào, sự chú ý của mọi người đều chuyển sang Thời Thanh Thu.
“Ôi nữ thần của tôi, mau tới đây, ngồi bên này.” Trần Dật kích động nắm tay Thời Thanh Thu, cầm lấy đồ ăn nhẹ đặt lên bàn rồi dìu nàng vào chỗ ngồi của mình, giống như nâng đỡ Lão Phật Gia vậy.
“Không cần khoa trương như vậy, tôi tới chờ Khinh Hàn tan sở mà thôi.” Thời Thanh Thu bất đắc dĩ mỉm cười, không gánh nổi nhiệt tình của Trần Dật, ngồi vào chỗ của hắn.
Phó An Nhiên cười với nàng, hỏi: "Thời học tỷ, sao hôm nay rảnh rỗi tới đây vậy?"
Thời Thanh Thu không chút giấu giếm nói: "Buổi chiều không có việc gì, hơn nữa buổi tối muốn cùng Khinh Hàn đi ăn cơm, cho nên tôi tới đây chờ chị ấy."
Mạnh Tư Kỳ cùng Liễu Ức liếc nhìn nhau, đều thấy từ trong mắt đối phương có tia hiếu kỳ nồng đậm.
Lý Văn Kiêu mở đồ ăn nhẹ Thời Thanh Thu mang đến, hắn lấy ra một cốc trà sữa chuẩn bị phân phát cho mọi người.
Liễu Ức hai tay chống cằm, chớp mắt hai cái, "Cái kia, nữ thần..."
"Hửm? Có chuyện gì vậy?" Vẻ mặt của Thời Thanh Thu rất hòa nhã.
Liễu Ức nháy mắt với Mạnh Tư Kỳ, Mạnh Tư Kỳ chống cằm nhìn Thời Thanh Thu, sau đó do dự hỏi câu hỏi mà mọi người muốn biết: “Nữ thần, chúng ta muốn biết, Ôn lão đại ở nhà có nhàm chán như vậy không?"
Cái này cũng là bọn họ biết sau khi Ôn Khinh Hàn và Thời Thanh Thu kết hôn, lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc gần gũi với Thời Thanh Thu, làm sao có thể không quan tâm đến cuộc sống hôn nhân của hai người họ đây? Hỏi nữ thần như vậy cũng quá đột ngột, không bằng rẽ một cái, hỏi lão bản của bọn họ.
Thời Thanh Thu nhớ tới chuyện buổi sáng Ôn Khinh Hàn không để mình đi tới đây lỡ miệng kêu "Ôn Bảo Bảo", không khỏi nở nụ cười, "Không phải a, chị ấy rất đáng yêu."
Mấy người lập tức ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta "Oa" một tiếng.
Vẻ mặt Trần Dậy cứng đờ, cảm thấy máy lạnh hình người đang sụp đổ, chỉ có thể duy trì niềm tin cuối cùng mà truy vấn: "Làm sao...làm sao đáng yêu?"
"Đúng a, làm sao đáng yêu? Chị nói cho chúng ta nghe một chút đi." Liễu Ức càng hứng thú, vừa định rời khỏi chỗ ngồi, thuận tay chọc Mạnh Tư Kỳ một cái.
"A...đúng đúng đúng..." Mạnh Tư Kỳ phản ứng nhanh, ngữ khí thần thần bí bí hỏi: "Ở nhà chị với Ôn lão đại là ai hơn ai? Là cái kia a, về phương diện công thụ ấy..."
Thời Thanh Thu: "..."
Tựa hồ mang tai có chút nóng.
Nàng liếc nhìn mọi người, tất cả đều là ánh mắt hiếu kỳ, nàng bắt chéo chân, hai tay đặt ở bụng dưới, mím môi suy nghĩ. Đợi vẻ mặt của bọn họ càng lúc càng không chịu được, nàng mỉm cười phun ra mấy chữ: "Đương nhiên là tôi công hơn nhiều, đừng nhìn khuôn mặt chị ấy như khối băng, thực ra lại rất đáng yêu."
Hình tượng cao lớn của Ôn Khinh Hàn giống như phát ra thanh âm rắc rắc trên đỉnh đầu bọn họ, sau đó đập xuống sàn.
Trần Dật cười vỗ bàn, "Nhanh nhanh nhanh, vào WeChat phát lì xì, tôi thắng rồi, nhanh lên."
Khóe môi Thời Thanh Thu giật giật nhìn hắn, "Chỉ có cậu cược tôi công sao?"
Toàn bộ tầng một đột ngột im lặng đến chết người, Trần Dật kêu lên "Hic" một tiếng.
Chưa kịp nói gì thì điện thoại nội bộ trên bàn của Mạnh Tư Kỳ vang lên, cô giơ ngón trỏ "suỵt" một tiếng, sau đó cầm lên, lấy thanh âm chính thống tiếp điện thoại: "Ôn luật sư."
"Tư Kỳ, mang lên một ly cà phê."
"Được."
Mạnh Tư Kỳ cúp điện thoại, sau đó nói với Thời Thanh Thu: "Ôn luật sư đang tiếp khách hàng, để em mang cà phê đi lên." Ngừng một chút, cô nói với mọi người: "Mọi người nói chuyện đi, tôi đi một chút sẽ trở lại." Dứt lời liền đứng dậy đi đến phòng giải khát.
Trong mắt Thời Thanh Thu nhanh chóng lướt qua một tia giảo hoạt, nói với Mạnh Tư Kỳ: "Chờ chút, để tôi mang lên đi"
Mọi người lại "Oa" một tiếng, Mạnh Tư Kỳ che miệng cười, không thể không nghe lệnh của vợ lão bản.
Trong văn phòng, Ôn Khinh Hàn đang mở tài liệu, cúi đầu xem kỹ, ánh mắt thâm trầm: "Cô phát hiện chồng mình vượt qua giới hạn từ khi nào?"
Nữ nhân ngồi đối diện ăn mặc đẹp đẽ, khuôn mặt khả ái, là hình tượng rất chuẩn mực của một người vợ, nàng cười khổ nói: "Khoảng một năm trước, là tài liệu ghi chép thời gian mà Ôn luật sư đang xem. Vốn tưởng rằng mình có thể nhẫn nhịn, nhưng là ngay từ đầu đã ghi chép lại như vậy, có lẽ trong lòng thật sự chưa bao giờ nhẫn nhịn được."
Ôn Khinh Hàn nắm vuốt lật trang giấy, vẻ mặt bình thản nói "Chồng cô không định từ bỏ quyền nuôi con sao?"
Nữ nhân gật đầu, tức giận nói: "Đúng vậy, hắn nói tuyệt đối không thể giao con cho tôi. Dù có ra tòa, hắn có bao nhiêu tiền cũng sẽ bỏ vào chỉ để thắng vụ kiện này."
Ôn Khinh Hàn gật đầu, không nói nữa.
Có tiếng gõ cửa, cô cất giọng nói: "Mời vào."
Cửa văn phòng được mở ra, có tiếng giày cao gót từ ngoài cửa bước vào, nhẹ nhàng chậm chạp mà giòn giã.
Ôn Khinh Hàn lướt ngón tay trên tài liệu, từng dòng từng chữ ấn vào mắt cô, mái tóc đen dài như thác nước, tư thế trầm tĩnh, lúc nhìn cô, thời gian tựa như đã ngừng trôi.
Nữ nhân vô cùng thưởng thức liền cười nói: "Ôn luật sư, hiện tại sắp tan việc rồi, không biết buổi tối có thể mời cô ra ngoài nói chuyện được không. Tôi nhớ còn có một bản ghi âm trong máy tính, cô nghe xem có hữu dụng không."
Ôn Khinh Hàn không cần suy nghĩ trả lời: "Xin lỗi, tôi không nhận cuộc hẹn vào thời gian riêng tư. Cô có thể gửi email cho tôi, tôi nhất định sẽ dành thời gian phản hồi."
Trên mặt nữ nhân có chút kinh ngạc, lúng túng giật giật khóe miệng, cũng không nói nữa.
Ôn Khinh Hàn nghe thấy tiếng bước chân đi tới trước bàn, liền bàn giao: "Đưa cà phê cho vị này là được rồi."
Thời Thanh Thu vừa nghe Ôn Khinh Hàn lạnh lùng cự tuyệt lời mời liền tràn đầy ý cười, đặt cà phê lên bàn trước mặt nữ nhân kia, sau đó ấm giọng đáp ứng: "Được, Ôn luật sư."
Trái tim Ôn Khinh Hàn nhảy lên, vừa ngẩng đầu liền thấy Thời Thanh Thu khẽ chớp đôi mắt, bên trong hoạt bát lộ ra vẻ thành thục nữ tính phong tình.
Cô chậm mấy giây mới bình tĩnh nói: "Em ra ngoài đi."
"Em ở bên ngoài, Ôn luật sư có cái gì nhắn nhủ liền trực tiếp gọi em." Thời Thanh Thu nở nụ cười đầy hảo ý.
Nàng lùi về sau, mắt vẫn dán vào Ôn Khinh Hàn, nhìn thấy vẻ bất đắc dĩ trong mắt Ôn Khinh Hàn, nàng cố ý liếm môi, liếc mắt đưa tình một cái.
Thời Thanh Thu đóng cửa chờ ở cửa hồi lâu, trong lúc đó lấy điện thoại ra nói với Tần Vọng gần đây có kịch bản thích hợp với hắn.
Gần đến giờ tan sở, cửa văn phòng của Ôn Khinh Hàn mới có động tĩnh, Thời Thanh Thu vội vàng cất điện thoại, gật đầu cười với nữ nhân đi ra.
Nhìn nữ nhân đã đi xuống lầu, nàng quay lại nhìn, Ôn Khinh Hàn mặt không đổi đứng ở cửa nhìn nàng.
Nàng lấy tay che mặt, trong mắt đầy kịch tính, thanh âm ủy khuất từ kẽ ngón tay truyền ra: "Ôn luật sư thật hung dữ a. Người ta đợi chị ở cửa lâu như vậy, lại còn hung dữ như thế."
Ôn Khinh Hàn cứ như vậy nhìn Thời Thanh Thu, thấy nàng vẫn duy trì bộ dáng đó, cô bỏ tay xuống, giống như muốn thừa nhận mình đã sai, khóe môi liền không khỏi nở nụ cười, sờ sờ tóc nàng, "Thật là..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.