Không gian rạn nứt đang khôi phục lại với một loại tốc độ siêu nhanh. Chỉ một lát, cả không gian rạn nứt khắp nơi của Quế Thủy thành đã hoàn toàn trở lại bình thường.
Tần Vũ đứng ở không trung. Phía trước hắn, là Chu Hiển đang lăng không đứng thẳng người.
- Ta hiểu thấu trời hơn ngươi!
Câu nói đó làm cả người Tần Vũ chấn động.
Không lẽ hủy diệt tàn sát cả một thành trì, lão thiên cũng không trừng phạt điểm nào? Thực như vậy ư?
Chu Hiển vĩnh viễn giữ ý nghĩ đó trong tâm trí, cười nhẹ nhìn Tần Vũ.
Nhưng Tần Vũ lại nhìn thấy vẻ mặt tươi cười đó của Chu Hiển rất tà ác. Đặc biệt khi nghĩ đến vị mẫu thân lương thiện, rồi ánh mắt mở to, nước dãi chảy ròng vì cây kẹo đường hồ lô của tiểu nam hài thuần chánh đó, Tần Vũ lại càng thấy ghét Chu Hiển hơn.
- Phẩy tay, thiên băng địa liệt (trời suy đất sụp), ngươi đã hiểu lực lượng của ta rồi chứ?
Chu Hiển nhẹ cười hỏi.
- Đủ rồi!
Một cách nhẹ nhàng, trong trời đất vang lại một âm thanh hùng hậu ẩn hàm chút tức giận. Đang cười Chu Hiển liền biến sắc, chỉ một sát na, biểu tình thái độ của Chu Hiển trở nên rất thân thiết.
- Được gặp lại Lan thúc, lần này Lan thúc li khai khỏi tộc quá lâu như vậy, gia phụ rất tưởng nhớ. Trước khi ta đi, gia phụ cũng đã lệnh cho ta phải thay gia phụ hỏi thăm Lan thúc.
Chu Hiển khiêm tốn lễ phép.
Lan thúc bỗng xuất hiện tại không trung.
Nhìn lướt qua địa phương của Quế Thủy thành trước đó. Lúc này chỗ cũ của Quế Thủy thành thực chỉ như một thủy vực, cả đống gạch ngói cũng không thấy đâu. Nguyên là một thành trì phồn hoa nay đã biến mất không thấy. Xuyên qua con sông Ly Giang nước chảy đến ngập tràn vị trí cũ của Quế Thủy thành.
Quế Thủy thành bị hủy, Lan thúc thế nào lại không có vẻ phẫn nộ.
- Chu Hiển, ngươi có thể quay về được rồi.
Lan thúc đạm nhiên nói.
Chu Hiển khom mình nói:
- Di phu sai ta làm việc nay đã làm xong, ta đúng là nên quay về. Biểu muội lúc về cũng rất buồn chán. Ta cần đi theo muội ấy, Lan thúc, ta xin cáo từ.
- Đi đi!
Lan thúc gật đầu.
Chu Hiển khom mình. Sau đó trực tiếp phóng lên trời, trong thiên không tự nhiên xuất hiện một hố đen . Chu Hiển liền xuyên vào hố đen đó biến mất.
- Tiểu Vũ.
Lan thúc đi đến trước mặt Tần Vũ.
Tân Vũ ngẩng đầu lên nhìn Lan thúc:
- Lan thúc, không lẽ tùy ý giết vô số người không phải là tội ác? Chu Hiển tùy ý tàn sát người của cả thành, lão thiên không trừng phạt hắn tý nào ư?
Lan thúc truyền âm vào trong não Tần Vũ, ngữ điệu đầy tâm sự nói:
- Tiểu Vũ, trời…không phải là ngươi có thể đoán biết. Cũng không phải là Chu Hiển tiểu tử có thể nói gì tùy ý. Nhưng…ít nhất ta hiện tại thấy, đồ sát đích xác không là tội.
Lan thúc ngẩng đầu nhìn trời. Lúc này Tần Vũ cảm thấy Lan thúc tựa như hòa nhập vào thiên địa.
- Trời rút cục là gì? Ta tự khảo nghiệm qua vô số năm, nhưng vẫn như thế, không thể minh bạch…Tuy vậy những tiền bối trong tộc trải qua vô số năm kinh nghiệm phán đoán, trời, là vô tình nhất, hắn sẽ không quan tâm tới ngươi. Bất kể ngươi có hiếu sát, hoặc thiện lương, ngươi cứu trợ nghìn vạn người, hay là giết nghìn vạn người, trời cũng sẽ không quản. Có lẽ tất cả mọi thứ trong mắt của trời đều là nhỏ bé mà thôi.
Lan thúc có vẻ chán nản phiền muộn.
- Lan thúc, người có thể nói cho ta nguyên nhân, tại sao nếu bị tộc nhân của người biết ta và Lập Nhi ở cùng nhau, ta sẽ chết?
Tần Vũ truy hỏi.
Lan thúc liền cười.
- Tiểu Vũ, ngươi có lẽ đã hiểu thực lực của Chu Hiển rồi. Không nói Chu Hiển, là do hiện trạng của ngươi, cũng không quan tâm tới dung mạo, vì…dung mạo có thể biến hóa được!
Tần Vũ gật đầu tán đồng.
Lan thúc tiếp tục nói:
- Nhưng Lập Nhi lại khiến cho những người trong tộc ta, thậm chí với những thanh niên của các tộc khác đều ngưỡng mộ nó. Không chỉ là vì địa vị của Lập Nhi, khí chất của nó, quan trọng nhất là nó có một bí mật. Đó chính là nguyên nhân những người trẻ tuổi trong nhiều tộc truy cầu Lập Nhi.
Tần Vũ minh bạch.
Những người cạnh tranh với mình quá nhiều.
- Do vậy…một khi những tình địch của ngươi biết được chuyện của ngươi và Lập Nhi, không cần đến phụ thân của Lập Nhi xuất thủ. Những tình địch có khả năng giết ngươi nhiều không biết bao nhiêu mà kể!
Lan thúc bông đùa nói.
Tần Vũ cười khổ.
Tình địch nhiều quá, hẳn không phải là hảo sự.
- Mỗi người thực lực cách Chu Hiển không xa?
Tần Vũ truy vấn nói.
Lan thúc cười nói:
- Tuy thực lực của những người đó so với nhau cách không xa, nhưng…muốn giết ngươi. Bất cứ người nào cũng có thể dễ dàng, thậm chí chỉ với một ngón tay là đủ.
Tần Vũ cuối cùng hoàn toàn hiểu khoảng cách giữa mình và những người đó.
Đó không chỉ là lớn thông thường.
- Còn có tín tâm không?
Lan thúc cười nhìn Tần Vũ.
Tần Vũ không nói, nhưng nhãn thần đã đại biểu tất cả.
Lan thúc sắc mặt nghiêm túc, nói:
- Lập Nhi đã quay lại tộc. Lần này nó muốn đi ra ngoài tiếp có lẽ rất khó khăn, ta cũng phải quay lại giúp nó. Nếu không với tính khí của phụ thân nó, Lập Nhi nếu có chống lại, sẽ làm chuyện không hay bức tử nó. Ta cũng không thể bảo chứng gì nhiều, chỉ có thể bảo chứng…Lập Nhi sẽ không cưới người khác, nó sẽ đợi ngươi.
- Đa tạ.
Tần Vũ cảm kích nói.
...... @Copyright by Tàng Thư Viện.
Tần Vũ đã nghe qua lời nói chuyện của Lập Nhi và Chu Hiển. Hiển nhiên Lan thúc có thực lực cùng với phụ thân của Lập Nhi chính diện tranh đấu. Có Lan thúc ở đó, Lập Nhi sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều.
- Đừng lo, tộc ta tuổi tác vô hạn, triệu vạn năm cũng chỉ búng ngón tay một cái. Nhưng ngươi không được buông lỏng a.
Lan thúc vỗ nhẹ vai Tần Vũ nói.
- Yên tâm đi, Lan thúc.
Tần Vũ trong tâm tràn đầy niềm tin.
- Lan thúc, ta rút cục cần tu luyện đến cảnh giới nào mới có thể đến trong tộc của các người để tìm Lập Nhi? Kim tiên? Huyền tiên?
Tần Vũ hỏi.
Lan thúc nín lặng, rồi lập tức an ủi nói:
- Đừng nghĩ nhiều…ngươi cần tu luyện đến mức độ nào mới có thể đến tìm Lập Nhi, đợi ngươi đến được Nghịch Ương cảnh thì sẽ biết.
- Nghịch Ương cảnh!
Tần Vũ rất ngạc nhiên.
Lan thúc quá khủng bố. Sự tình về Nghịch Ương cảnh mình chỉ mới nói qua với Lập Nhi, tịnh chưa nói với Lan thúc, Lan thúc sao lại biết được?
- Nghịch Ương cảnh cũng là khảo nghiệm đối với ngươi. Nếu mà với Nghịch Ương cảnh mà cũng không xuyên qua được, không lấy được bảo vật, ngươi cũng nên sớm tính đến chấp nhận thất bại đi.
Lan thúc cười nói.
Tần Vũ ánh mắt lóe sáng:
- Ta đương nhiên không thể từ bỏ, ta sẽ vượt qua Nghịch Ương cảnh."
- Trong thâm sâu Nghịch Ương cảnh, đến đó, ngươi sẽ biết đạt đến cảnh giới nào mới có thể đi tìm Lập Nhi. Siêng năng nỗ lực luyện tập, hiện tại thực lực của ngươi mà đến đó, khả năng thành công quá thấp.
Lan thúc thở dài nói.
Tần Vũ gật đầu.
Hắn đương nhiên biết, Nghịch Ương tiên đế cũng đã lưu ngôn cho hắn, thấp hơn thực lực của tu tiên giả Đại Thành kì, đi đến tất chết. Chỉ điểm đó đã nói lên, thực lực của tu tiên giả Đại Thành kì, cũng chỉ là ngưỡng thấp nhất, có thể tưởng tượng được nguy hiểm bên trong.
- Tiểu Vũ, ta phải đi đây. Lập Nhi đã quay về, bằng vào tính cách phụ thân nó, khi Lập Nhi về đến sẽ không tốt. Trước lúc đi, ta tặng ngươi một món quà.
Lan thúc liền phẩy tay áo.
Chỉ thấy một đạo quang mang lóe lên, một hắc bào nam tử lãnh khốc xuất hiện trước mặt hai người. Khí thế khiến Tần Vũ cảm thấy kinh hãi.
- Lan thúc, đó là…vị tiền bối nào?
Tần Vũ nghi hoặc nhìn hắc bào nam tử đó.
Lan thúc cười lên:
- Tiền bối? Không, hắn không phải là người sống. Đó là ta dùng tài liệu luyện chế ra một kiếm tiên khôi lỗi.
- Kiếm tiên khôi lỗi?
Tần Vũ rất ngạc nhiên.
Lan thúc gật đầu nói:
- Đúng, giống như một tiên khí, ngươi có thể trích huyết nhận chủ. Hãy thu lấy kiếm tiên khôi lỗi này. Lực công kích mạnh nhất của nó có thể đạt đên cửu cấp kim tiên!
- Cửu cấp kim tiên!
Tần Vũ trong lòng chấn động.
Nếu có kiếm tiên khôi lỗi đó, mình còn không tung hoành ư?
- Tiểu Vũ, kiếm tiên khôi lỗi tuy công kích lực mạnh nhất đạt đến cửu cấp kim tiên, nhưng…đồng thời cũng cần năng lượng cung ứng cực kỳ hãi nhân.
Lan thúc cười nhạt nhìn Tần Vũ.
- Năng lượng, ta làm chủ Thanh Vũ tiên phủ. Trong đó có lẽ có không ít nguyên linh thạch.
Tần Vũ lúc này kích động phi thường.
- Ngươi nghĩ dễ vậy ư? Ngươi trước hết hãy trích huyết nhận chủ, sau đó sẽ biết.
Lan thúc cũng không nói rõ ra.
Tần Vũ lập tức phi thân lên phía trước, trích huyết nhận chủ. Một giọt tiên huyết rơi trên kiếm tiên khôi lỗi, tựa như thủy ngân, nhanh chóng bị hấp thụ mất.
Tần Vũ trong tâm máy động, kiếm tiên khôi lỗi liền bị thu nhập vào trong người. Cách sử dụng không khác nhiều so với tiên khí.
Nhưng một sát na khi vừa thu nhập trong thể nội, Tần Vũ liền hoàn toàn hiểu ra sử dụng kiếm tiên khôi lỗi như thế nào, lúc đó -- -- Tần Vũ mặt cười khổ.
Kiếm tiên khôi lỗi, trong thân có một
"Cửu cửu nguyên linh trận", để cung cấp năng lượng cho công kích của kiếm tiên khôi lỗi. Nhưng mà Cửu cửu nguyên linh trận cần có nguyên linh thạch. Hơn nữa phải là cực phẩm nguyên linh thạch.
Tần Vũ tuy là có Thanh Vũ tiên phủ, nhưng một khỏa cực phẩm nguyên linh thạch cũng không có.
- Tiểu Vũ à.
Lan thúc cười nói:
- Cửu cửu nguyên linh trận này có cả thảy chín vị trí. Khi ngươi đặt vào một khỏa cực phẩm nguyên linh thạch, thì chỉ có thực lực của nhất cấp kim tiên, đặt vào hai khỏa, thì có thực lực của nhị cấp kim tiên….đặt vào chín khỏa, sẽ có thực lực của cửu cấp kim tiên.
Tần Vũ trong lòng minh bạch.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzTuy là cửu cấp kim tiên so với nhất cấp kim tiên, nhưng thực lực cũng siêu việt hơn hẳn không biết mấy trăm lần.
Chín khỏa cực phẩm nguyên linh thạch, năng lượng tựa hồ chỉ gấp chín lần một khỏa cực phẩm nguyên linh thạch mà thôi.
Nhưng chín khỏa cực phẩm nguyên linh thạch thì có thể thi triển ra thực lực của cửu cấp kim tiên, một khỏa chỉ có thực lực của nhất cấp kim tiên, đây cũng là nguyên nhân có
"Cửu cửu nguyên linh trận".
Sau cùng, chín khỏa cực phẩm nguyên linh thạch, có thể hình thành trận pháp. Cũng vì nguyên nhân có trận pháp này mà dùng chín khỏa cực phẩm nguyên linh thạch có thể đạt đến công kích lực tối đa.
- Lan thúc, Thanh Vũ tiên phủ hoàn toàn là do một khối nguyên linh thạch cực lớn cấu thành nên. Dù là giả sơn, kho trữ hay những địa phương khác, đều có một vài nguyên linh thạch. Nhưng phần lớn là hạ phẩm, trung phẩm. Với thượng phẩm đã thập phần ít thấy, cực phẩm nguyên linh thạch, ta một mẩu cũng không có!
Tần Vũ rất bất lực.
Cực phẩm nguyên linh thạch thập phần trân quý. Dù là ở tiên giới yêu giới, cũng rất khó thấy, cao thủ đẳng cấp kim tiên nói chung cũng không tùy tiện bỏ ra sử dụng.
- Có, Thanh Vũ tiên phủ đó là do một nguyên linh thạch phẩm chất rất tốt cấu thành nên. Nếu mà đem nguyên linh thạch cực lớn đó hoàn toàn phá đi, có thể cho ra hai mươi ba khỏa cực phẩm nguyên linh thạch đó.
Lan thúc cười nói.
Tần Vũ cười khổ.
Hắn có thể bỏ đi đem tiên phủ đó hoàn tàn phá đi?
Thanh Vũ tiên phủ, trân quý không chỉ vì là một nguyên linh thạch hoàn chỉnh, trân quý nhất là vì -- -- phòng ngự trận pháp mà Nghịch Ương tiên đế bày ra. Một tiên phủ an toàn như vậy, giá trị vô cùng lớn.
- Cũng có một biện pháp khác, nguyên linh thạch tinh phách so với cực phẩm nguyên linh thạch trân quý hơn nhiều. Một nguyên linh tinh phách tương đương với một trăm cực phẩm nguyên linh thạch, ngươi không có?
Lan thúc cười nói.
- Lan thúc, nguyên linh tinh phách là hạch tâm của Thanh Vũ tiên phủ. Ta một khi sử dụng, thì lấy gì để khống chế tiên phủ?
Tần Vũ bất đắc dĩ nói.
- Hơn nữa, nguyên linh tinh phách muốn đổi lấy một trăm cực phẩm nguyên linh thạch, ai trao đổi với ta?
Ở phàm nhân giới, ai có thể bỏ ra một trăm cực phẩm nguyên linh thạch. Không nói một trăm, chỉ là một, có lẽ cả phàm nhân giới không ai có mà xuất ra.
Hơn nữa nếu hoán đổi được, thì với việc khống chế mọi thứ trong Thanh Vũ tiên phủ sẽ không được nữa.
- Ha ha…không đùa với ngươi nữa.
Lan thúc cười nói.
- Ta đương nhiên biết ngươi không có cực phẩm nguyên linh thạch. Ta có một khỏa, chỉ là một khỏa. Một khỏa đó, cũng đủ để kiếm tiên khôi lỗi có thực lực của nhất cấp kim tiên. Đương nhiên, sử dụng hết năng lượng của một khỏa sẽ không còn nữa.
Vừa nói, Lan thúc vừa đưa cho Tần Vũ một khỏa cực phẩm nguyên linh thạch.
Tần Vũ lập tức tiếp nhận một khảo cực phẩm nguyên linh thạch đó. Tuy chỉ là một khỏa, nhưng còn tốt hơn là không có.
- Lan thúc, một khỏa có thể sử dụng bao lâu thời gian?
Tần Vũ hỏi han.
Lan thúc cười nói:
- Trong kiếm tiên khôi lỗi này có ẩn hàm một bộ kiếm pháp, là "Phá Thiên kiếm quyết", "Phá Thiên kiếm quyết" có chín thức, mỗi thức cần năng lượng không giống nhau. Nếu mà thi triển đệ cửu thức, có lẽ một chiêu xuất ra, cũng tiêu hao khoảng bát thành năng lượng của cực phẩm nguyên linh thạch.
Tần Vũ hiểu ra.
Một khỏa cực phẩm nguyên linh thạch, có thể chỉ đánh một trận. Sau khi đánh xong, không có cực phẩm nguyên linh thạch, mình cũng không cách gì sử dụng kiếm tiên khôi lỗi nữa.
- Tiểu Vũ.
Lan thúc biểu tình trịnh trọng nói.
- Ta cho ngươi kiếm tiên khôi lỗi, chỉ là hi vọng ngươi sau này có thể tiến xa hơn nữa. Chỉ cho ngươi một khỏa cực phẩm linh thạch, đó là ta hi vọng ngươi không phải hoàn toàn trông vào ngoại lực, tất cả cần trông vào bản thân. Kiếm tiên khôi lỗi, chỉ có khi nào bất đắc dĩ phải bảo mệnh mới sử dụng.
- Ta đính xác có không ít cực phẩm nguyên linh thạch, nhưng không cho ngươi. Cho ngươi…là hại ngươi! Hiện tại cho ngươi, có thể làm ngươi hoành hành trong kim tiên, nhưng đến về sau, ngươi lấy gì để cùng với Chu Hiển bọn họ phân tranh?
Đối diện với ánh mắt hi vọng của Lan thúc, Tần Vũ trong lòng hiểu rõ nỗi khổ tâm của Lan thúc.
- Lan thúc, ta sẽ không để người thất vọng.
Tần Vũ từ từ nói.
Lan thúc cười hài lòng:
- Tốt lắm, ta phải đi rồi, nếu không quay lại, Lập Nhi có thể phải chịu gian khổ.
Chỉ thấy sau thân Lan thúc xuất hiện một khung cửa hắc sắc, dẫn tới hư vô.
Lan thúc cứ thế đi vào trong khung cửa hắc sắc đó. Khi sắp vào, Lan thúc quay đầu nhìn về Tần Vũ:
- Tiểu Vũ, không được cô phụ hi vọng của Lập Nhi, cũng không được cô phụ hi vọng của ta với ngươi.
- Vâng.
Tần Vũ gật mạnh đầu.
Lan thúc hài lòng đi vào trong khung cửa hắc sắc đó, lập tức, thông đạo hắc sắc liền tiêu thất. Lan thúc cũng tiêu thất tại thế giới này, phảng phất như từ trước đến giờ chưa từng xuất hiện qua.