Tinh Thần Biến

Chương 26: Bí Mật (2)




Tâm trí của Tần Vũ đột nhiên trở nên khích động vô cùng, khó lòng chế ngự.
Tần Thuỷ hoàng, trong tâm mỗi thần dân ở Tiềm Long đại lục, luôn đại biểu cho địa vị chí tôn vô thượng. Không chỉ vì Tần Thuỷ hoàng đã thống nhất thiên hạ, mà còn bởi bản thân ông có tu vi cực cao. Bằng cả quyền thế lẫn tu vi cá nhân, ông đã đạt đến vị trí tột đỉnh, không ai sánh kịp, bất cứ ai được là hậu nhân của ông cũng không thể toạ thị điềm nhiên, chả trách vì sao Tần Vũ chấn động như vậy.
"Vũ nhi, thân là tử tôn của Thuỷ hoàng đế, nhất định không thể quên sự huy hoàng của đế chế Đại Tần. Con biết Thuỷ hoàng đế băng hà như thế nào không?" Hướng mục quang về phía Tần Vũ, Tần Đức thăm dò.
Hồi tưởng lại những điều được đọc trong sách, Tần Vũ thưa: "Tần Thuỷ hoàng công lực cực cao, nghe nói đã đạt đến thượng tiên cảnh giới, sống trên ngàn năm cũng là điều dễ hiểu, nhưng sau này đã bị tuyệt thế cường giả Tây Sở Bá Vương trảm sát, đó cũng là đệ nhất hoàng đế Sở vương triều Hạng Vũ."
"Đúng, chính là Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ." Mục quang Tần Đức chợt phát xạ một luồng sáng kinh nhân, "Tây vực tứ quận chính là đại bản doanh của Hạng gia, kinh doanh đã trên ngàn năm, sinh ý của gia tộc phụ thuộc vào tây vực tứ quận, bắt đầu chinh chiến thiên hạ. Đương thời thượng tiên cao thủ, tề danh đệ nhất chính là Hạng Vũ. Tây Sở Bá Vương đã sát hại tiên tổ của chúng ta, nếu như Thuỷ hoàng đế không băng hà, Tần triều của chúng ta cũng không đến nỗi bị diệt vong? Bất quá…"
Tần Đức cười lạnh: "Bất quá Tây Sở Bá Vương chỉ một năm sau, đã bị lưỡng đại cao thủ thượng tiên của Tần triều sát tử, kim đan bị phá, rơi xuống sông thảm tử." Mặc dù Sở vương triều là do Hạng Vũ khai sáng, nhưng y cũng không được hưởng cuộc sống vinh hoa vương giả một cách lâu bền.
"Chúng ta là hậu nhân của Thuỷ hoàng đế, phải lấy việc khôi phục vinh quang của người làm trọng, tuy vậy cũng cần cân nhắc không hành động lỗ mãng. Đế chế Đại Tần bị sụp đổ chủ yếu bởi Hạng gia. Vì thế để đạt được mục đích trước hết chúng ta phải tiêu diệt Hạng gia, đoạt lấy Sở vương triều."
Nhãn quang của Tần Đức một lần nữa phát xuất một tia sát khí kinh nhân. Diệt Hạng gia, chiếm đoạt Sở vương triều.
Tần Vũ lúc này đang cố gắng chấn tĩnh tinh thần. Sự việc phụ vương nói với hắn hôm nay không khác nào tiếng sét giữa trời quang.
Hạng Vũ sát tử Tần Thuỷ Hoàng, diệt Tần triều. Đổi lại, Tần triều tuyệt đỉnh cao thủ đã liên thủ với nhau hạ sát Hạng Vũ, nếu không bằng thực lực khủng bố của họ Hạng cộng với lực lượng hùng hậu của Hạng gia, thâu tóm lưỡng đại thế lực còn lại là chuyện nằm trong tầm tay. Cục diện tam quốc phân tranh như hiện nay ở Tiềm Long đại lục cũng sẽ không diễn ra.
Tần Chính đặt tay lên vai Tần Vũ, hắn liền quay đầu về phía nhị ca của mình.
Tần Chính trịnh trọng nói: "Tam đệ, ta và đại ca đã cùng phụ vương nỗ lực bao nhiêu năm trời vì việc này, đệ hãy nhớ, chúng ta là tử tôn đích truyền của Tần Thuỷ Hoàng, nhất định phải khôi phục uy danh của tổ tiên."
Tần Đức, Tần Phong, Tần Chính và Từ Nguyên cùng sát cánh bên nhau, nhất tề nhìn về phía Tần Vũ.
Tần Vũ lần lượt đối mặt với từng người, suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng cũng gật đầu.
"Năm năm sau, tất cả sẽ sẵn sàng, đó chính là lúc Tần gia chúng ta động thủ, nhất định phải tiêu diệt Hạng gia và nhất thống toàn bộ Sở vương triều."
Trên thân Tần Đức bỗng phát ra luồng luồng sát khí, còn quang mang trong mắt thì khiến người khác không khỏi ớn lạnh. Tần Vũ nghe xong trên trán liền nhíu mày, hắn cũng đã biết toàn bộ lãnh thổ của Sở vương triều.
Sở vương triều, chủ yếu phân làm tứ đại gia tộc. Thứ nhất là hoàng tộc Hạng gia, hoàn toàn khống chế tây vực tứ quận, nắm trong tay tám mươi vạn hùng binh, thiết kị Hạng gia chừng hai mươi vạn, vốn đã lừng danh trong các cuộc viễn chinh.
Đệ nhị gia tộc Tần gia chiếm giữ đông vực tam quận, tinh binh sáu mươi vạn, trong đó khiến bát phương khiếp đảm nhất là năm vạn Liệt Hổ quân. Tuy nhiên, hai mươi vạn tinh binh Tần gia đang đồn trú tại Hắc Thuỷ sơn mạch để kiềm chế đại bản doanh của Hắc Thuỷ sơn tặc là nơi tập trung nhiều sơn tặc nhất trong thiên hạ, nên thực tế binh mã dụng được chỉ có bốn mươi.
Đệ tam gia tộc, nam vực tam quận Mộc gia, cũng có chừng sáu mươi vạn quân. Còn gia tộc đệ tứ ở vùng tây vực nắm giữ hai quận, Thượng Quan gia, toàn quân được bốn mươi vạn.
Đây là quy định ban đầu của hoàng tộc Hạng gia, mỗi quận chỉ được chiêu binh không quá hai mươi vạn xuất đinh. Sở Vương triều có mười hai quận, bị phân chia bởi tứ đại gia tộc. Mặc dù vậy hai trong số đó là thân cận của Hạng gia, quan hệ với nhau vô cùng nồng hậu.
"Phụ vương, nếu diệt Hạng gia, lưỡng đại gia tộc kia chẳng nhẽ lại để yên cho chúng ta? Ví bằng họ có toạ thị điềm nhiên, thì khi chúng ta đánh bại Hạng gia, họ không tiêu diệt chúng ta thì cũng sẽ khiến ta hao tổn lực lượng? Vậy chẳng phải rất bất lợi sao?" Tần Vũ đang trầm tư mặc tưởng bỗng nhiên thắc mắc.
Tần Đức cười nhẹ.
Tần Chính liền đáp lời: "Tam đệ chớ lo. Trong lưỡng đại gia tộc kia, Mộc gia đích thực là thân cận của Hạng gia. Bất quá lưỡng quận bắc vực Thượng Quan gia vốn là kẻ ba phải, chưa đánh đã bại. Hà huống chi …Tần gia đánh đông dẹp bắc bao năm nay, cũng chỉ cần dựa vào sáu mươi vạn tinh binh đó thôi. "
Tần Vũ lắc đầu: "Không, nhị ca à, Hạng gia là hoàng tộc đại gia, khẳng định là có bộ phận tình báo giám sát khắp thiên hạ. Đại quân Tần gia ta sáu mươi vạn, cứ cho là chỉ tập hợp chừng mười vạn quân nhân thôi thì lương thảo và vũ khí cung cấp cũng sẽ là con số vô cùng lớn. Đại quân như vậy muốn che mắt bộ phận tình báo của Hạng gia là chuyện vô cùng nan giải. Huống hồ, Mộc gia là thân tín của Hạng gia, hai bên cùng nhau nắm giữ tới bảy quận. Tuy lão đầu của Thượng Quan gia là kẻ gió chiều nào che chiều đó, nhưng những kẻ như vậy khẳng định là sẽ không đầu phục Tần gia ta. Hơn nữa thực lực của Tần gia ta cũng chỉ ngang ngửa với Hạng gia thôi. Tần Vũ đối với kế hoạch nhất thống Sở Vương triều thực chất đến nửa điểm tin tưởng cũng không có. "
"Hơn nữa, Hắc Thuỷ sơn mạch là đại bản doanh của Hắc Thuỷ sơn tặc, chúng tuyên bố có hai mươi vạn binh mã nhưng số lượng thực tế thì người ngoài khó lòng nắm bắt được. Chúng ta có hai mươi vạn quân nhân trấn thủ, đủ sức kiềm chế bọn chúng. Tuy nhiên có quá nhiều sơn tặc như vậy, một khi trùng nhập được vào lục địa, đông vực tam quận tất loạn. Chúng ta có thể huy động bốn mươi vạn quân, cứ cho là thêm mười vạn kỳ binh đi nữa, cũng mới chỉ có năm mươi vạn quân. Làm sao đương đầu được với Hạng gia đây? Liệt Hổ quân của Tần gia ta tuy mạnh, nhưng năm vạn Liệt Hổ quân tối đa cũng chỉ bằng hai mươi ba vạn thường binh. Hai mươi vạn thiết kỵ binh Hạng gia càng không phải loại thiện nam tín nữ."
Tần Vũ lo âu. Tần Vũ đột nhiên phát hiện có rất nhiều vấn đề nan giải.
"Bên cạnh đó, khi Tần gia ta và Sở vương triều khai chiến, Hán vương triều và Minh vương triều sẽ thừa nước đục thả câu. Một khi lưỡng đại vương triều nhúng tay vào, thiên hạ sẽ đại loạn." Tần Vũ phân tích.
Qua đó có thể thấy rõ hắn khó lòng tin tưởng vào khả năng thống nhất Sở Vương triều.
Tần Đức, Tần Chính, Tần Phong cũng như Từ Nguyên nhất tề nhìn Tần Vũ cười mỉm, mục quang lộ vẻ tán thưởng.
"Hảo, Vũ nhi, thật không ngờ hài nhi lại có nhãn quan đối với đại cục sâu sắc như vậy, trong thời gian ngắn có thể thấy rõ vô số nan đề. Tuy nhiên chiến tranh không đơn giản như con nghĩ đâu, không phải chỉ có sức mạnh đơn thuần là đủ, nội việc lo lương thảo tác chiến thôi cũng vô cùng phức tạp. Hơn nữa Sở vương triều tứ đại gia tộc vốn bằng mặt không bằng lòng, cũng không lo được nhiều như vậy, Tần gia ta đã chuẩn bị cả trăm năm, từng phần trong kế hoạch cũng đã được phân công cụ thể. Năm năm sau, con sẽ được chứng kiến cảnh chúng ta làm cỏ Hạng gia." Tần Đức đanh thép nói.
Tần Vũ nhìn phụ vương, lộ rõ vẻ nghi ngờ.
Hắn vẫn không thể hiểu, tứ đại thế gia, Mộc gia và Hạng gia đương nhiên là tâm phế tương thông, còn Thượng Quan gia thì khó lòng ngả theo Tần gia, vậy phụ vương dựa vào đâu mà tự tin như vậy? Vài trăm năm chuẩn bị, sáu mươi vạn quân chẳng nhẽ có thể biến thành tám mươi vạn quân? Huống chi Tần gia binh đoàn trấn thủ tại Hắc Thuỷ sơn mạch hoàn toàn không thể vọng động. Đông vực tam quận là cơ sở của Tần gia, chỉ cần một quận có biến thì kết cục cũng không thể tưởng tượng nổi.
"Yên tâm đi, phụ vương đã có an bài." Tần Đức hạ giọng mỉm cười.
Tần Vũ không biết trong lòng phụ vương đang nghĩ gì, bản thân hắn cho rằng việc Tần gia quyết tâm nhất thống Sở vương triều chắc chắn rất khó khăn. Hán vương triều và Minh vương triều càng không phải loại ăn không ngồi rồi. Nhưng khi đối diện mục quang của phụ vương, thâm tâm Tần Vũ đột nhiên cảm thấy cực kỳ tin tưởng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.