Nghe thấy Long Hoàng nói vậy, tựa hồ như đang hỏi ý kiến mình, trong lòng Tần Vũ vô cùng minh bạch. Long Hoàng chính là muốn hắn nhận lấy tấm nhân tình này.
Đã nhận tấm nhân tình thì phải giúp lại người ta.
-Hôm nay nếu không phải là nhờ bá phụ, dù cho ta có thể giữ lại được tính mạng, thì cũng phải chịu khổ. Bá phụ đã có thể giúp ta trừng phạt đích đáng Vũ Hoàng, ta cảm kích bất tận. Bá phụ nếu có chuyện gì muốn phân phó, xin cứ thoải mái nói ra!
Tần Vũ nói rất khéo léo.
Long Hoàng bỗng cười một tiếng, sau đó nói:
-Tần Vũ, ngươi có lẽ đã biết chuyện giữa ta và Vô Hư.
Tần Vũ gật đầu
-Đúng là ta đã biết một chút.
Long Hoàng yêu cầu :
-Ngay khi ngươi để Vô Danh và Vô Hư gặp nhau, ta sẽ li khai. Vô Danh khả năng sẽ để ta gặp Vô Hư…ta lo Vô Hư nó không đồng ý, do đó hi vọng đến lúc đó ngươi ở một bên khuyên nhủ nó.
Thấy dáng vẻ trông đợi của Long Hoàng, Tần Vũ không khỏi thấy bất đắc dĩ.
Vô Danh ở bên cạnh cũng thuyết phục:
-Tần Vũ, ngươi hãy giúp đỡ chúng ta.
Tần Vũ gật đầu cười đáp:
-Ta tịnh không phải là không giúp đỡ, chỉ là không có tin tưởng mà thôi. Yên tâm….đến khi đó ta sẽ hết sức khuyên nhủ xem sao.
Long Hoàng lập tức cười tươi như hoa nở:
-Vậy thì cảm ơn ngươi nhiều!
Long Hoàng nhìn bốn phía sau đó gật đầu bảo:
-Nếu đã vậy, ngươi trước hết để Vô Danh huynh đệ bọn nó gặp nhau nói chuyện đi…còn Vô Hư có nguyện ý gặp ta hay không, lúc đó hãy truyền tấn gọi ta lại.
Nói xong, cả người Long Hoàng liền Thuấn Di tiêu thất.
Vừa rồi đã xảy ra một cuộc chiến đấu trên đồng cỏ, hiện giờ chỉ còn có hai người Tần Vũ và Ngao Vô Danh ở đó.
-Vô Danh đại ca, ngươi đợi cho một lát. Ta đi nói với Vô Hư một tiếng.
Tần Vũ nói với Ngao Vô Danh xong, thì chớp mắt cả người đã biến mất tiến nhập vào trong Khương Lan giới.
Ngao Vô Danh thấy Tần Vũ tiêu thất, trong lòng thoáng nghi hoặc:
"Không lẽ đại ca người lại đang ở trong Thanh Vũ tiên phủ? Nếu không tại sao Tần Vũ phải tiến nhập vào bên trong đó?" Đến hiện giờ, Ngao Vô Danh vẫn chưa biết đến sự tồn tại của Khương Lan giới.
Bên trong Khương Lan giới.
Tần Vũ tịnh không có lập tức đi đến chỗ ở của Ngao Vô Hư, mà lại đến nơi của Hầu Phí và Sử Chiến hiện giờ. Tần Vũ biết Hầu Phí lúc này có lẽ đang lo lắng.
-Đại ca sao còn chưa xuất hiện chứ?
Hầu Phí không ngừng nhìn khắp nơi, trên mặt đầy vẻ âu lo. Sử Chiến đứng bên cạnh hắn liền lên tiếng khuyên bảo:
-Hầu Phí đại nhân, Tần Vũ đại nhân khẳng định đã có chuyện gì khiến cho chậm trễ. Tần Vũ đại nhân đã có thể để chúng ta đến đây, thì người cũng tùy lúc là khả dĩ đi vào được.
Hầu Phí biết Sử Chiến nói đúng, nhưng không thấy đích thân Tần Vũ xuất hiện, hắn không cách gì an tâm cho được.
Bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một người, chính là Tần Vũ.
-Đại ca
Lập tức Hầu Phí mất hết vẻ lo lắng trên mặt, kinh hỉ đi lại:
-Đại ca, huynh vô sự chứ.
Tần Vũ cười hắc hắc một tiếng:
-Đệ xem ta giống như có vấn đề sao? Chỉ là lần này thần khí chiến y của ta đã bị hủy rồi.
Trong lòng Tần Vũ có vài phần bất lực, sau đó cười tiếp:
-Không sao, đã bảo là cũ không đi thì mới sao mà đến được.
-Một kiện thần khí chiến y a, đại ca, hai người đó rút cục là người gì vậy?
Hầu Phí mới giao thủ với bọn Vũ Hoàng một lát thì đã bị Tần Vũ thu vào bên trong Khương Lan giới rồi. Hắn tịnh không biết hai người kia chính là Vũ Hoàng và Huyền Đế.
Trên mặt Tần Vũ tự nhiên xuất hiện một tia lạnh lẽo:
-Là Vũ Hoàng và thê tử của hắn Huyền Đế.
Đối với Vũ Hoàng, Tần Vũ đã không thể nhẫn nhịn hơn được nữa rồi.
Kẻ mà một lòng muốn truy sát mình, thì thuộc loại cần phải giết.
-Chính là Vũ Hoàng sao?
Trong mắt Hầu Phí xuất hiện một tia ngoan độc. Trong tay hắn đột nhiên xuất hiện Hắc Bổng, uy mãnh múa một cái:
-Bọn chúng hiện giờ thực lực quá mạnh. Hi vọng hắn đừng sớm độ thần kiếp. Hãy gắng đợi thực lực của ta đuổi kịp hắn thì sẽ dùng Hắc Bổng chọc vài cái lỗ trên thân hắn.
Tần Vũ thấy bộ dạng đó của Hầu Phí không khỏi bật cười. Nhưng nhớ lại chuyện của Long Hoàng bọn họ, Tần Vũ liền nói:
-Phí Phí, ta còn có sự tình cấp bách, đệ trước hết hãy ở đây nghỉ ngơi một lát, chốc nữa ta sẽ quay lại.
Hầu Phí liền sảng khoái vẫy tay đáp:
-Vâng, đại ca. Huynh cứ đi đi.
Tần Vũ gật đầu, thân hình liền một lần nữa tiêu thất.
Bên trong Khương Lan giới người tịnh không nhiều, chỉ là không gian của nó thì gần như vô biên vô tận. Ngao Vô Hư tự mình chọn chỗ ở mà không nhờ vào kẻ khác, hắn không nguyện ý ở trong những cung điện do Tần Vũ kiến tạo nên. Mà là do bản thân hắn tự chặt cây xây lên một căn nhà gỗ.
Một căn nhà gỗ. Phía trước có một cái hàn đàm (đầm lạnh lẽo) cong cong.
Lúc này Ngao Vô Hư đang ngồi xếp bằng trước hàn đàm. Tần Vũ bỗng xuất hiện bên cạnh hắn. Trong cảm giác của Tần Vũ -- -- trên người Ngao Vô Hư hàn ý còn thịnh hơn cả hơi lạnh của hàn đàm.
Ngao Vô Hư lãnh đạm hỏi:
-Ngươi đến làm gì?
-Có chuyện.
-Nói đi.
Ngao Vô Hư đến cả mắt cũng vẫn không mở ra.
-Vô Hư, huynh đệ của ngươi Vô Danh đã đến.
Tần Vũ vừa nói xong, Ngao Vô Hư liền mở mắt ra, quay đầu nhìn Tần Vũ:
-Tần Vũ, ngươi nói đệ đệ ta Vô Danh đã đến? Là thật chứ?
Trong đồng tử băng lãnh của Ngao Vô Hư phảng phất như có một tia tinh quang lóe lên.
Tần Vũ gật đầu:
-Y đang ở bên ngoài, ngươi muốn gặp y chứ?
Ngao Vô Hư đứng lên, nhẹ hít lấy một hơi, sau đó nhạt nhẽo nói:
-Để ta đi ra.
-Ta còn nghĩ là ngươi vẫn giữ cái vẻ không quan tâm tới thứ gì chứ, nguyên lai ngươi cũng có người phải để tâm.
Tần Vũ đùa nói, Ngao Vô Hư chỉ khẽ giật mi mắt nhưng tịnh không nói nhiều.
Sau đó Tần Vũ và Ngao Vô Hư hai người trực tiếp biến mất trong Khương Lan giới.
Trên đồng cỏ ở Hoàng Điểu tinh.
Ngao Vô Danh nắm hai tay sau lưng, yên lặng đứng đó. Tần Vũ và Ngao Vô Hư vừa xuất hiện thì Ngao Vô Danh đã phát giác ra chuyển mình đi tới. Khi nhìn thấy người kia dung mạo có bảy phần giống với đại ca Ngao Vô Hư, trên mặt hắn liền xuất hiện thần sắc kinh hỉ.
Trong mắt Ngao Vô Hư có một tia kích động khó mà che giấu:
-Nhị đệ.
-Đại ca.
Ngao Vô Danh vội đi tới. Hai huynh đệ liền ôm chầm lấy nhau.
Tần Vũ tức thì rất tự giác đi ra phía xa của đồng cỏ, sau đó ngồi xuống.
Quay đầu nhìn về Ngao Vô Hư và Ngao Vô Danh phía xa xa, hai huynh đệ đang nói chuyện rất sôi nổi. Lúc này Ngao Vô Hư hoàn toàn không còn cái vẻ lãnh đạm trong quá khứ, trên mặt đã có nét tươi cười xóa tan sự băng lãnh. Nét tiếu dung đó quả thực khiến người ta rất bất ngờ.
Trên đồng cỏ còn có hơi ẩm. Hơi ẩm này mang theo một tia hàn lãnh, tuy nhiên lại làm cho Tần Vũ thấy đầu óc sảng khoái hơn nhiều.
-A!
Tần Vũ thở ra một hơi dài, trên mặt lộ ra một tia tiếu dung điềm tĩnh.
Không biết vì sao, lúc này Tần Vũ lại đang hồi ức về Tử Huyền tinh quê hương phàm nhân giới của mình. Về ngọn Đông Lam Sơn trên Tiềm Long đại lục, Tần Vũ đă từng nhiều lần ôm Tiểu Hắc ở trên đỉnh Đông Lam Sơn nhìn lên sao sáng đầy trời.
Cũng đã từng ở trên trần nhà tại Vân Vụ sơn trang, ngẩng nhìn trời sao.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.xyzKhoảnh khắc thì đã vật đổi sao dời, năm đó còn ở trên đỉnh một ngọn núi tại phàm nhân giới, hiện giờ đã đến trên Hoàng Điểu tinh thuộc khu vực của Phi cầm nhất tộc tại tiên ma yêu giới. Thậm chí trước đó trên vùng đất này, hắn còn đã giao thủ với Vũ Hoàng.
"Phụ vương, đại ca, nhị ca, bọn họ vẫn khỏe chứ?" Tần Vũ ngẩng nhìn trời sao, tựa như muốn xuyên việt không gian về đến phàm nhân giới vậy.
Ở một không gian khác, có lẽ phụ vương và đại ca, nhị ca cũng đang hồi tưởng về hắn.
"Với tốc độ tu luyện của phụ vương bọn họ, thiết tưởng còn phải hơn vài trăm năm, thậm chí cả ngàn năm mới có thể phi thăng lên đây được." Trong lòng Tần Vũ hiểu rất rõ, trong phàm nhân giới tu luyện giả tốc độ bản thân so với tu luyện giả của tiên ma yêu giới chậm hơn không chỉ mười lần.
Hắn đạm nhiên cười một tiếng.
Tần Vũ nằm ra, dưới lưng là cỏ mềm.
So với Tử Huyền tinh của phàm nhân giới, trong tiên ma yêu giới tinh cầu có người ở số lượng quá nhiều. Còn trên mỗi một tinh cầu tuy là người không ít, nhưng đất đai lại rất lớn, cho nên mới có nhiều địa phương cực kỳ hoang vu. Tần Vũ nằm trên đất, hắn có thể cảm nhận được một sự tĩnh mịch.
Ngoại trừ những lời đàm thoại của Ngao Vô Hư và Ngao Vô Danh huynh đệ ở xa xa ra, trong vài nghìn dặm thậm chí không còn một người nào khác.
"Không biết Lập Nhi muội ấy hiện giờ đang ở đâu?" Tần Vũ nằm, ánh mắt bắn tới không gian vũ trụ, nhìn về những ngôi sao sáng đầy trời,
"Lan thúc đã từng nói, khi ta hoàn toàn mở được ba tầng của Khương Lan giới, ta mới có tư cách gặp lại Lập Nhi. Nhưng hiện giờ đến cả đệ nhị tầng ta cũng chưa mở được."Trong đầu Tần Vũ không ngừng hồi tưởng.
Có phụ thân huynh đệ, có người yêu, cả Lan thúc luôn tốt với mình nữa…từng nhân ảnh lần lượt hiện ra. Tần Vũ nhẹ nhàng khép mắt lại:
"Không được nghĩ nữa, không được nghĩ nữa, "xe đến trước núi thì tất sẽ có đường
" (ý là: sự việc hãy cứ để tự nhiên rồi sẽ đến). Mọi chuyện cần phải nhìn về phía trước."Trong đầu Tần Vũ là một sự thanh bình.
Tĩnh lặng…
Sự thanh bình đến cực trí.
Lúc này trạng thái của Tần Vũ rất kì quái, trong đầu hắn thì hiện lên những hình ảnh của từng người thân huynh đệ, nhưng tâm hắn lại là một sự tĩnh lặng thanh bình, tựa hồ như đang không tưởng nghĩ đến cái gì cả. Loại trạng thái đạm nhiên yên tĩnh này khiến Tần Vũ rất là dễ chịu.
Vào lúc đó bỗng nhiên Tần Vũ cảm ứng thấy hư không vô tận. Không gian vũ trụ thanh bình cũng giống như một mảng tĩnh mịch vậy. Tần Vũ căn bản không có thấy được rằng Lưu Tinh Lệ trong linh hồn hắn chính đang lóe lên đạo đạo quang mang lục sắc, tràn tới khắp vũ trụ.
Trong sự vô ý thức, linh hồn của Tần Vũ đang phát sinh một vài biến hóa.
Nhưng trong đầu Tần Vũ lúc này vẫn là một sự ấm áp. Hắn không nghĩ đến cái gì, mà tựa như đang ngủ.
Hốt nhiên -- --
Tần Vũ nghe thấy một trận tiếng cãi nhau vang lên, Tần Vũ liền bị kích động tới linh hồn:
"Chuyện gì thế?" Vừa khi tỉnh lại, Lưu Tinh Lệ trong linh hồn Tần Vũ lại quy hồi về trạng thái thông thường. Bản thân Tần Vũ cũng đã biến mất từ bên trong loại trạng thái huyền diệu kia.
"Ta sao vậy?" Tần Vũ khép khóe mắt lại, trên khóe mắt bản thân không ngờ có một dòng nước mắt.
"Linh hồn cảnh giới của ta!" Trên mặt Tần Vũ đầy vẻ kinh ngạc.
Vốn là lúc trước linh hồn của Tần Vũ đã đạt đến đệ nhất tầng Thiên hồn, tuy nhiên trải qua một lần
"thụy miên" (giấc ngủ sâu) ngắn, lúc này không ngờ đã tiến nhập đệ nhị tầng Thiên hồn. Tần Vũ thập phần minh bạch, nếu án chiếu theo tu luyện, bản thân ít nhất phải vài trăm năm mới có thể đạt đến đệ nhị tầng Thiên hồn.
Trong lòng Tần Vũ thoáng tính toán.
"Mới qua có một lát, còn chưa đến được nửa canh giờ. Ta làm sao bỗng nhiên đã đạt được mức này vậy." Tần Vũ bất ngờ.
"Không lẽ đó chính là đốn ngộ (cảm ngộ bất chợt)?" Tần Vũ tỉnh ngộ ra,
"đốn ngộ" cái cách nói đó Tần Vũ đã nghe qua. Có vài người tu luyện không ra gì, nhưng có thể ở một lúc nào đó bỗng tiến nhập vào một loại trạng thái đặc biệt, linh hồn cảnh giới sẽ một mạch tăng lên với tốc độ khủng khiếp. Thậm chí còn có người đốn ngộ một lần đột ngột đã thăng tới đỉnh phong.
Nhưng khi đốn ngộ được một lúc mà bị phá, muốn lại một lần nữa tiến nhập được vào trạng thái đó sẽ vô cùng khó khăn.
"Vừa rồi ta đã ở trong trạng thái gì?" Tần Vũ cố gắng suy nghĩ. Nhưng bất kể hắn suy nghĩ thế nào, cũng khó mà nhớ ra được tình huống ban nãy. Hắn chỉ biết lúc đó hắn căn bản không có nghĩ gì cả, thoải mái vô cùng, thậm chí còn tự nhiên rơi cả nước mắt nữa.
-Nhị đệ, người không cần phải nói thêm nữa.
Một thanh âm từ phía xa vọng lại.
Tần Vũ quay đầu nhìn tới.
Lúc này Ngao Vô Hư đang tranh chấp với Ngao Vô Danh. Tần Vũ bất lực nhìn hai người họ, nếu không phải là thanh âm tranh cãi của hai người đã khiến bản thân từ trong cảnh giới kia thoát ra, nói không chừng mình sẽ chỉ cần một lần đã nâng linh hồn cảnh giới lên đến đệ tam tầng Thiên hồn. Thậm chí có khi còn đột phá Thiên hồn, đạt được cảnh giới viên mãn cũng không phải là không thể.
Lắc đầu cười, Tần Vũ đi về phía hai người Ngao Vỗ Hư.
Đốn ngộ loại sự tình này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu. Có thể đốn ngộ được một lần đã xứng đáng để ăn mừng rồi, nhưng đã bị cắt đứt, có thể đó là do trời cao đã chú định mình chỉ có thể nhờ vào đốn ngộ mà đạt đến được đệ nhị tầng Thiên hồn thôi. Về sau này còn phải trông vào bản thân từ từ tu luyện nữa.
-Đại ca, phụ hoàng người đã nhiều năm như vậy vẫn luôn vì những hành động năm xưa mà hối hận. Người luôn mong huynh tha thứ cho người, hiện giờ không phải là cầu huynh tha thứ, không lẽ đến cả một lần gặp mặt huynh cũng không đồng ý sao?
Ngao Vô Danh tiếp tục thuyết phục.
Ngao Vô Hư có một tia nộ khí:
-Đừng nói nữa!
Lúc đó, Tần Vũ đã đi tới nơi.
-Ngao Vô Hư, bá phụ người vô luận thế nào thì cũng là phụ thân ngươi. Đến cả một lần gặp mặt cũng không thể sao? Ngươi không nguyện ý gặp phụ thân thân sinh của ngươi ư?
Tần Vũ nhìn Ngao Vô Hư, trên mặt đầy vẻ mong đợi.
Ngao Vô Hư nhìn đệ đệ Ngao Vô Danh, rồi lại nhìn Tần Vũ.
-Tần Vũ ngươi không hiểu đâu.
Ngao Vô Hư quay sang phía đệ đệ mình:
-Nhị đệ, không lẽ đến cả đệ cũng không hiểu sao? Khi xưa ta ngu ngốc mới ở lại trong Long tộc nhiều năm như vậy. Biết bao năm đã qua, ta luôn luôn mong làm mọi thứ có thể, nỗ lực tu luyện. Tuy vậy dù tốc độ tu luyện của ta có thể hơn đệ, nhưng phụ hoàng cùng với những tộc nhân khác, vẫn luôn nghĩ ta tên Hồng long này, tiềm lực quá thấp. Dù cho tu luyện đến được cửu cấp yêu đế, cũng không thể hơn đệ tu luyện tới bát cấp yêu đế.
-Khinh rẻ coi thường.
Ngao Vô Hư nhìn chằm chằm Ngao Vô Danh:
-Nhị đệ, phải chăng đệ đã quên năm đó trên Tuyết sơn, ta đã quỳ bao lâu rồi? Trọn vẹn ba năm, ta đã quỳ ở đó, năn nỉ bọn họ có thể cho ta sống ở Lục Tinh tinh, gia đình duy nhất của ta! Nhưng bọn họ thì sao? Vì ta là một Hồng long nên không có tư cách ở tại đó, dù cho ta có là nhi tử của Long Hoàng, thì vẫn bị đuổi đi. Lúc đó Long Hoàng người đã làm gì, người căn bản không có đến một lời đỡ cho ta, thậm chí còn đồng dạng bắt ta phải li khai khỏi Lục Tinh tinh, đến tinh cầu khác."
Lục Tinh tinh, nói chung ở đó phải là thượng cấp thần thú, siêu cấp thần thú hoặc những kẻ đã đạt tới đế cấp cao thủ cùng với gia đình của họ.
Ở đây gia quyến là chỉ những hài đồng và phụ nữ. Còn sau khi hài đồng lớn lên thì cần phải đi trên con đường của chính mình. Năm đó Ngao Vô Hư đạt tới nhất cấp thiên yêu cảnh giới, không được phép tiếp tục sinh hoạt dưới sự che chở của Long Hoàng nữa, bắt buộc phải li khai khỏi Lục Tinh tinh.
-Ba năm a!
Thân thể Ngao Vô Hư run lên.
-Thời thơ ấu ta còn có một vài mong đợi đối với Long Hoàng, mới đến Tuyết sơn quỳ suốt ba năm. Trong ba năm đó, ta vẫn còn có hi vọng với người, nhưng đến lúc cuối cùng thì ta đã hoàn toàn tuyệt vọng!
-Từ khi li khai khỏi Tuyết sơn, ta đã tự nói với bản thân mình…ta Ngao Vô Hư, sẽ không còn là con cháu của Long tộc nữa. Ngao Phương người, cũng đừng mong có thể khiến ta quay lại nhận người làm phụ thân!
Trong mắt Ngao Vô Hư lệ quang lấp lóe, tự nói với mình.