Khương Lan nhìn dáng vẻ trầm tư của Tần Vũ.
Trầm mặc.
Tần Vũ một mực trầm mặc, trong đầu không ngừng suy nghĩ.
"Tám đại thần tộc tranh cao thấp, đối với tám đại thần tộc mà nói chỉ cần chưa đạt tới cảnh giới thần vương thì chẳng có ảnh hưởng mấy. Trận pháp không gian của mình tuy nói là lợi hại nhưng sợ là chẳng lọt nổi vào trong mắt thần vương của tám đại thần tộc." Trong lòng Tần Vũ rất rõ.
Những lợi thế mà bản thân bây giờ đang có căn bản chẳng là gì cả.
Bốn kẻ cạnh tranh.
Khuê Nhân Hầu, người ta là điện chủ đời đầu của
"Khuê Hầu điện" tại Bắc cực Phiêu Tuyết thành. Công lao to lớn. Quen biết cực rộng. Quan hệ với Bắc cực thánh hoàng cũng không tầm thường.
Thân Đồ Phàm, người ta là hoàng tử của Tây cực Hỏa Diễm sơn, thực lực mạnh mẽ khỏi nói. Quan trọng nhất là trong tám đại thần tộc chỉ duy nhất Thân Đồ thần tộc một mực giúp đỡ Khương gia, đứng về phía Khương gia.
Đoan Mộc Ngọc, một nhân vật gần như hoàn mỹ, đồng thời đưa ra sính lễ làm người ta khó cự tuyệt.
Chu Hiển, sau lưng có Lôi Phạt thành, còn có một trong ba đại thiên tôn, Lôi Phạt thiên tôn.
"Bất cứ kẻ cạnh tranh nào đều có chỗ dựa dẫm, chỗ dựa của mình là gì?" Tần Vũ nhíu mày:
"Thực lực, phải có đủ thực lực!"Thuật luyện khí cũng là thực lực.
"Khi mình thành một "Tượng Thần
", chắc chắn là có tư cách tranh đoạt với bọn họ." Tần Vũ thầm nhủ, thực tế Tần Vũ vẫn luôn giữ kín.
Bởi vì …
"Tinh thần biến".
Bảy đại cảnh giới trước đó của
"Tinh thần biến" chỉ có thể xem là mới mẻ, chẳng có gì phi thường.
Nhưng mà, Tần Vũ sáng tạo ra
"Hắc Động chi cảnh" liền tới được
"Cưỡng hồ không gian". Sau đó
"Càn Khôn chi cảnh" khai sáng ra một thế giới. Đến bây giờ … còn tạo nên một vũ trụ.
Bản thân có một vũ trụ.
Thành tựu như thế thì phi thường đến mức nào.
Chỉ là thành tựu này quá lớn, lớn đến mức Tần Vũ không dám nói loạn ra. Trừ phi tới một ngày bản thân có thực lực cường đại đến mức không còn sợ thiên tôn nữa may ra Tần Vũ mới không còn giữ bí mật.
"Không quản sự tình sẽ phát sinh đến mức nào, ta không cho phép bất cứ ai chia cách ta và Lập nhi. Cho dù là thần vương, thiên tôn nhúng tay vào cũng chẳng sao. Ta cứ đưa Lập nhi trốn vào trong vũ trụ của mình, đợi vũ trụ trưởng thành đến trạng thái hoàn mỹ, thực lực của mình tăng đến cực điểm hãy quay lại đối phó với những kẻ gây trở ngại cũng không muộn." Tần Vũ thầm nhủ.
Vũ trụ của bản thân, Tần Vũ không lo có người ngoài có thể tiến vào.
Thứ nhất, vũ trụ của mình và vũ trụ mà thần giới, vô số không gian loại tiên ma yêu giới đang tồn tại là hai vũ trụ độc lập. Sợ rằng dù là thiên tôn, muốn đi xuyên tới một vũ trụ khác cũng vô cùng khó khăn.
Thứ hai là vũ trụ của bản thân Tần Vũ có không gian pháp tắc và thời gian pháp tắc của riêng mình.
"Dù thiên tôn có thể tiến nhập vũ trụ của mình, bọn họ đâu làm khó được ta?" Tần Vũ vô cùng tự tin.
Thiên tôn là người đã lĩnh ngộ không gian pháp tắc, thời gian pháp tắc, nhưng những gì bọn họ lĩnh ngộ là của vũ trụ có thần giới. Ba đại thiên tôn một khi đến vũ trụ của Tần Vũ, căn bản không có cách nào thi triển công kích nào, chỉ có t hể để cho Tần Vũ giày xéo mà thôi.
"Đáng tiếc vũ trụ của ta còn đang trong quá trình trưởng thành. Không gian chi lực có thể tới thần giới xem ra chưa nhiều, năng lực trói buộc còn quá yếu." Tần Vũ thầm than.
Không gian chi lực từ tân vũ trụ của Tần Vũ bây giờ cũng chỉ có thể trói giữ trung bộ thiên thần. Tối đa cũng chỉ gây trở ngại cho thượng bộ thiên thần mà thôi.
Còn thần vương và thiên tôn.
Chỉ cần ở trong vũ trụ của thần giới, Tần Vũ không thể cưỡng bách bọn họ chui vào vũ trụ của mình. Trừ phi, đám thần vương này và ba đại thiên tôn nguyện ý tới vũ trụ của Tần Vũ.
Nhưng mà, bọn họ có ngốc nghếch thế không?
"Tiểu Vũ, đang nghĩ gì thế?" Khương Lan lên tiếng.
Tần Vũ bừng tỉnh, cười nói với Lan thúc:
"Con đang nghĩ làm sao để tranh đoạt Lập nhi với bốn kẻ cạnh tranh, bốn người này đích xác là có sự uy hiếp quá lớn."Khương Lan khe khẽ gật đầu.
Tần Vũ đột nhiên trù trừ, điều này làm Khương Lan nghi hoặc, một lúc sau Tần Vũ mới nói:
"Lan thúc, không phải thúc đã nói rằng đợi đến khi con mở được tầng ba Khương Lan giới sẽ an bài cho con và Lập nhi gặp mặt sao?""Ha ha. Tên tiểu tử ngươi thì ra là đang nghĩ điều này." Khương Lan lập tức ha ha cười lớn.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULLTần Vũ thấy mặt nóng bừng.
Tuy thời gian tu luyện chân thực của hắn đã có vài chục vạn năm nhưng trên phương diện tình cảm, Tần Vũ đích xác vẫn còn rất non nớt. Đặc biệt là hắn vì muốn gặp Lập nhi mà nỗ lực bao nhiêu năm nay. Lúc này mở miệng nhờ Lan thúc giúp đỡ Tần Vũ lại có cảm giác
"khó mở miệng".
"Được rồi, không trêu con nữa, lần này ta tới đây cũng là vì muốn đưa con tới Phiêu Tuyết thành gặp Lập nhi. Con không biết chứ mỗi lần Lập nhi gặp ta đều hỏi "Lan thúc, Tần Vũ đại ca huynh ấy ra sao rồi?
"."Nghe Khương Lan nói thế trong ngực Tần Vũ liền tràn đầy cảm giác hạnh phúc.
Điều Tần Vũ lo lắng nhất là không ở cùng Lập nhi một thời gian dài như thế, Lập nhi có đi thích người khác không? Tuy ý nghĩ này Tần Vũ không nói ra nhưng vẫn có trong đáy lòng Tần Vũ, hắn cũng hơi lo lắng.
Vì thời gian hai người phân ly quá dài.
Tần Vũ thậm chí không dám tưởng tượng, nếu quả thật Lập nhi ở chung với người khác, hắn sẽ ra sao.
"Có khi mình cũng sẽ biến thành một người không tin vào ái tình như gã Đoan Mộc Ngọc kia." Tần Vũ thầm than trong lòng:
"May thay, Lập nhi không làm mình thất vọng."Sự yêu thương dành cho Lập nhi trong lòng Tần Vũ càng thêm sâu đậm.
"Lan thúc, chúng ta đi thôi." Tần Vũ hít một hơi dài, nói với Khương Lan.
Khương Lan mỉm cười gật đầu sau đó nắm tay Tần Vũ. Hai người cứ thế biến mất tại Lam Huyền điện, Khương Lan hoàn toàn nắm vững không gian pháp tắc, mang theo một người thực hiện thuấn di cũng vô cùng nhẹ nhàng.
Tần Vũ chỉ cảm thấy cảnh vật trước mắt biến ảo thì đã đứng trên một sảnh đường vuông vắn. Khương Lan lúc này đang đứng bên cạnh Tần Vũ.
Tần Vũ vừa muốn hỏi Lan thúc chuyện liên quan tới nơi này liền nghe thấy một trận thanh âm.
"A Liên, Lưu Hương, hai đứa các ngươi đừng có trêu chọc bừa bãi nữa." Một đạo thanh âm đã vang lên cả ngàn vạn lần trong mộng cất lên.
Nghe thấy thanh âm đó, tâm linh kiên định của Tần Vũ hoàn toàn mềm nhũn.
"Công chúa. Đừng xấu hổ nữa, vừa rồi muội nghe rõ trong miệng người niệm cái gì mà Tần Vũ, muội tuyệt đối không nghe lầm đâu.""Muội cũng nghe thấy, công chúa, người thừa nhận đi. Công chúa, công chúa, người sao thế?"Lúc này toàn thân Tần Vũ mang bộ dạng như nhập ma, bước từng bước về phía cửa,
"Lưu Tinh lệ" trong linh hồn không ngừng chấn động.
"Trước giờ ta chưa cảm nhận rõ như thế này, muội đang ở phía trước ta." Tần Vũ thì thầm.
Bên kia cửa.
Lập nhi toàn thân mặc bộ đồ trắng rộng rãi cũng bước từng bước về phía cửa như thế. Một giọt nhãn lệ trong linh hồn cô cũng đang chấn động. Cảm giác đó rất rõ ràng, thâm nhập vào trong linh hồn!
Sau khi về thần giới, cô cũng chưa từng cảm thấy sự tồn tại của Tần Vũ chân thực như thế.
Một bước, hai bước …
Một lúc sau …
Tần Vũ, Lập nhi, ánh mắt của hai người họ nhìn nhau qua cánh cửa. Lúc này, hai người không còn kiềm chế được, mắt đều ươn ướt.
Tần Vũ há miệng muốn nói gì đó nhưng cả ngàn vạn lời trong lòng đều không thể nói ra lấy một câu.
Lập nhi cũng giống thế, môi cứ mấp máy mà không nói nên lời.
Hai người cứ dán mắt vào nhau.
Lúc này ….
Hai người nhìn nhau, không thốt nên lời.
Tần Vũ và Lập nhi bất tri bất giác gặp nhau ở một nơi, phảng phất như được linh hồn xúi giục, hai người ôm chầm lấy nhau.
Dùng lực ôm thật chặt như muốn đem đối phương bỏ hoàn toàn vào trong lòng mình, nhập với mình làm một thể.
Khương Lan nhìn thấy cảnh này, cười sung sướng, nhưng trong mắt ông lấp lánh những giọt nước mắt li ti. Hai nha hoàn A Liên, Lưu Hương cũng chấn kinh bưng miệng nín thinh bên cạnh.
Khương Lan lập tức âm thầm ra hiệu cho hai nha hoàn đó tránh đi, bản thân Khương Lan cũng lặng lẽ rời khỏi, đồng thời ra lệnh không cho phép bất cứ ai tới quấy rầy.
Khoảng thời gian này dành riêng cho Tần Vũ và Lập nhi.
Hai tay Tần Vũ ôm siết lấy Lập nhi, hết lần này tới lần khác muốn siết chặt hơn, tựa như sợ Lập nhi lại rời đi lần nữa.
Không biết đã qua bao lâu, hay là chỉ một sát na.
Tần Vũ và Lập nhi từ từ nới tay, Tần Vũ cúi đầu nhìn Lập nhi trong lòng, Lập nhi ngẩng đầu nhìn Tần Vũ.
Bốn mắt chạm nhau.
Tần Vũ đột nhiên cúi nhẹ xuống, hôn lên giọt nước mắt bên khóe mắt Lập nhi. Nước mắt của Lập nhi lại càng nhiều hơn. Trên mặt Lập nhi là nét tươi cười hạnh phúc nhưng nước mắt cứ tuôn.
Lập nhi đột nhiên nhón chân, hôn đôi môi Tần Vũ đang đưa tới, đầu lưỡi cuộn vào nhau.
Rất, rất lâu sau đó.
Môi hai người mới rời ra.
"Lập nhi." Tần Vũ cuối cùng cũng lên tiếng.
"Tần Vũ đại ca." Nước mắt vẫn còn lấp lánh trên lông mi của Lập nhi.
"Muội vốn cho là mình phải đợi cả ngàn vạn năm, thậm chí ức vạn năm. Không tưởng được Tần Vũ đại ca huynh …" Trên mặt Lập nhi tràn đầy hạnh phúc.
Tần Vũ nhìn Lập nhi.
Không biết vì sao, lúc này Tần Vũ cảm thấy có được Lập nhi là mình có cả thế giới, nếu không có Lập nhi thì cả thế giới đều tối đen.
"Vì muội ta có thể bỏ đi mọi thứ, bởi vì không có muội huynh cũng mất hết mọi thứ.!" Tần Vũ lại siết Lập nhi chặt hơn một chút.