Nghe Lạc Thần hô gọi Chu Chấn Đông, học viên kia quay đầu lại khinh bỉ nhìn Lạc Thần một cái, ánh mắt kia giống như đang nói:
“Ngươi là heo sao?”
Học viện có văn bản quy định rõ ràng, muốn mượn sách cần tới trước mặt trưởng lão viết tên sách cần mượn ra mới có hiệu lực.
Học viện có quy định như vậy cũng là bất đắc dĩ thôi, vì trước đây tìm sách không dễ, đôi khi sách sẽ trùng tên hoặc tương tự, vì phòng ngừa tìm nhầm sách nên mới đưa ra quy định như vậy.
Hơn nữa còn có một quy định ai viết ra tên sách trước thì được mượn trước.
Cho nên Lạc Thần làm như vậy là không hiểu quy củ, tự nhiên bị học viên khinh bỉ.
Trần Lâm đỏ mặt, vội vàng kéo Lạc Thần lại, nàng nhìn học viên kia nhìn đến xấu hổ.
Thế nhưng chuyện xảy ra kế tiếp lại khiến nàng trợn mắt há mồm.
Học viện kia đi tới trước mặt Chu Chấn Đông, sau đó cầm lấy một trương giấy viết ba chữ 《 Phiêu Linh Độ 》.
Chu Chấn Đông nhìn thoáng qua, lười biếng nói:
“Đổi quyển khác đi, quyển này đã có người mượn.”
“Nhưng sách này rõ ràng để ở trên kệ.”
Học viên ngẩn người nói.
“Ta nói đã cho mượn là đã cho mượn, còn nhiều lời thì cấm mượn sách một tháng.“
Chu Chấn Đông bá đạo nói, hắn lười giải thích cho một học viên nhỏ nhoi.
Học viên kia muốn nói lại thôi, oán hận nhìn Lạc Thần một cái rồi xoay người đi vào tìm sách khác.
“Này, chuyện này là thế nào? Chẳng lẽ ngươi là con riêng của Chu trưởng lão?”
Trần Lâm tỉnh táo lại, khiếp sợ nhìn Lạc Thần.
“Sao có thể?”
Lạc Thần dở khóc dở cười, lại hỏi:
“Ngươi còn cần mượn sách gì sao?”
“Không cần.”
Trần Lâm lắc đầu.
Võ kỹ không phải một ngày hai ngày là có thể học được, ba ngày sau sách này cần trả lại, mượn nhiều hơn nữa nàng cũng không xem hết.
“Ta mượn sách không có hạn chế thời gian, ngươi chừng trả đều được.”
Dường như biết được Trần Lâm nghĩ gì, Lạc Thần nói một câu.
“Thật sự?”
Trần Lâm sáng mắt lên:
“Vậy ta còn muốn mượn 《 Nhu Xà Tiên 》 cùng 《 Mê Tung Bộ 》.
Lạc Thần gật đầu, nhanh chóng tìm được hai quyển sách.
Sau đó hắn lại chọn cho mình một quyển thân pháp, một bộ kiếm pháp, cùng mang đến trước mặt Chu Chấn Đông.
Chu Chấn Đông làm đăng ký, liếc nhìn Trần Lâm một cái, sau đó nói với Lạc Thần: “Mang đi đi, chuyện này không có lần sau.”
“Được.”
Lạc Thần gật đầu, hắn biết ý Chu trưởng lão là giúp Trần Lâm mượn sách.
“Ngươi quá trâu bò, mau nói cho ta biết ngươi làm sao làm được?”
Vừa đi ra Tàng Thư Các, Trần Lâm liền nhịn không được hỏi, nàng đã nhịn nửa ngày trời.
“Ta giúp hắn giải quyết một vấn đề nhỏ, hắn cho ta quyền ưu tiên mượn sách.”
Lạc Thần giải thích.
“Đơn giản như vậy?”
Trần Lâm nghi ngờ.
“Đơn giản như vậy a.”
Lạc Thần gật đầu.
“Được rồi, ta tin tưởng ngươi, nhưng dù sao vẫn muốn cám ơn ngươi.”
Trần Lâm cười nói.
“Không cần khách khí, tranh thủ tu luyện đi, tuy rằng ta mượn sách không có hạn chế thời gian, nhưng mau chóng trả lại chỗ tốt.“
Lạc Thần nói.
“Ta hiểu.”
Hai người tạm biệt nhau, Lạc Thần lại trở về phòng trọng lực.
Lần này hắn trực tiếp bỏ ra ba ngàn điểm cống hiến giá thuê quyền sử dụng một tháng.
Một là chuẩn bị cho trắc thí một tháng sau, hai là vì Bạch Băng Nhi năm lần bảy lượt muốn giết hắn, sự nhẫn nại của hắn đã đến cực hạn, hắn muốn phản kích.
Từ nay Lạc Thần hắn tuyệt không mặc người khi dễ.
Đi vào phòng trọng lực, thiết trí gấp đôi trọng lực, Lạc Thần khoanh chân ngồi trong trận pháp, sau đó lấy đan dược ra ăn.
Cảm giác dược lực bắt đầu phát huy tác dụng, hắn lập tức bắt đầu vận chuyển công pháp……
……
……
Học Viện Hoàng Gia, trong một rừng cây.
“Ta muốn Lạc Thần chết, càng nhanh càng tốt.”
Bạch Băng Nhi đè thấp thanh âm, sắc mặt không đẹp.
Lần này nàng đã thực sự cảm nhận được uy hiếp đang tới gần.
“Ta có nghe nói trong thành có một tổ chức sát thủ gọi là U Minh, chỉ cần trả giá đủ cao, bọn họ có thể phái người lẻn vào học viện tiến hành ám sát.”
Lâm Hạo Thiên nói.
“Lập tức liên hệ đi, giá cả không thành vấn đề.”
Bạch Băng Nhi nói.
“Được, ta đi ngay.”
Lâm Hạo Thiên lập tức xoay người rời.
Giết chết Lạc Thần cũng là điều hắn muốn làm ngay bây giờ.
……
……
Trong phòng trọng lực.
Lạc Thần cảm giác dược lực đang chậm rãi xuyên thấu qua xương cốt, thấm vào bên trong tủy xương.
Mà theo dược lực bị hấp thu, xương tuỷ cũng từ từ xảy ra biến hóa, giống như biến càng ngưng thật.
Tinh Đồ cửu trọng, luyện tủy.
Hoàn thành một trọng này, làn da, cơ bắp, kinh mạch, gan, xương cốt, xương tủy, toàn bộ đều được rèn luyện, cường độ thân thể sẽ được đề cao về chất.
Quan trọng nhất là khi hoàn thành luyện tủy, tinh lực trong đan điền võ giả sẽ bắt đầu ngưng tụ hình thành một tinh thần (ngôi sao) phát ra ánh sáng lộng lẫy, đó là tiêu chí võ giả bước vào Tinh Sĩ cảnh.
Đặc điểm lớn nhất của Tinh Sĩ cảnh là tinh lực ngoại phóng, có thể gia tăng uy lực công kích của võ giả.
Theo thời gian trôi qua.
Lạc Thần cảm giác được xương tủy hấp thu dược lược chậm dần, có dấu hiệu bão hòa.
Lại một qua một lúc, chín mươi chín phần trăm xương tủy Lạc Thần đều đã ngưng thật, chỉ có một phần trăm chưa bị lấp đầy.
Nhưng vào lúc này xương tủy đã không tiếp tục hấp thu dược lực.
“Làm sao bây giờ?”
Lạc Thần nao nao, không thể hoàn thành luyện tủy thì sẽ không thể bước vào Tinh Sĩ cảnh.
Có!
Cắn chặt răng, Lạc Thần đứng dậy điều chỉnh trọng lực gấp hai lần, sau đó nhanh chóng trở vào trong trận pháp.
Trước đó vì muốn đột phá cảnh giới nên hắn không mở trọng lực ra, nhưng bây giờ đã không cố kỵ nhiều như vậy.
“Oành!”
Trong nháy mắt bước vào trận pháp, Lạc Thần cảm giác như có một tòa núi lớn đè áp trên người, cả người quỳ rạp xuống đất.
Áp lực cực lớn, toàn bộ thân thể từ trong ra ngoài đều phát đau.
Nếu không phải hắn đã hoàn thành luyện cốt cùng chín mươi chín phần trăm luyện tủy thì lúc này xương cốt hắn đã bị đập vụn.
Hít một hơi thật sâu, Lạc Thần gắng sức ngồi xuống, sau đó bắt đầu vận chuyển 《 Hỗn Độn Luyện Hỏa Quyết 》.
Theo công pháp được vận chuyển, dược lực trong cơ thể lại lần nữa thấm vào trong xương cốt, mặc dù tốc độ chậm chạp hơn cả ốc sên.
“Chỉ thiếu chút nữa……”
Hy vọng ngay trước mắt, nhất định phải thành công.
Hắn nhất định phải thành công.
Thân thể càng ngày càng đau, mồ hôi thấm ướt quần áo, nhưng Lạc Thần không hề để ý như cũ cắn chặt răng kiên trì.
Hắn biết rõ nếu lần này không thể thành công, thì lần sau sẽ càng khó khăn hơn.
“Oành!”
Không biết bao lâu, dường như trong cơ thể truyền đến một tiếng trầm vang.
Lạc Thần cảm thấy thân thể chợt nhẹ, một phần trăm xương tủy cuối cùng cũng bị dược lực quán chú trở nên ngưng thật.
Tiếp theo, tinh lực dũng mãnh vào trong thân thể hắn như nước chảy thành sông, chảy về bên trong đan điền của hắn, một cảm giác cực kỳ sảng khoái truyền đến.