Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 10 - Chương 3: Lương Trạch (3)



Lương Trạch và Cố Dã có chút tương tác trên Weibo, ngoại hình bên ngoài hai người lại rất giống nhau, Cố Dã trẻ trung, tràn đầy sức sống tựa ánh nắng mặt trời sớm tinh mơ, là nguồn sáng điện thoại.

Mà Lương Trạch đã mất đi vẻ ngây ngô, trưởng thành lại ôn nhuận, tựa ánh trăng sáng ngời.

Hai người gần đây không chỉ có fan lưu động lẫn nhau, còn là đề tài nóng nhất trên Weibo.

# tôi của quá khứ, tôi của tương lai #

Lương Trạch dùng đề tài này đăng một bức ảnh chụp hai người, ảnh Cố Dã ở trước, ảnh hắn lại đặt sau, câu chữ cũng đủ ấm áp.

Chỉ là trong lòng mắng rất nhiều lời thô tục.

Lương Trạch là người phát ngôn nam của các nhãn hiệu đồ thể thao trong và ngoài nước, mỗi năm chỉ là ảnh tuyên truyền đã phải đi năm sáu lần.

Hắn thuộc lĩnh vực đô thị nhàn nhã, thiên hướng độ tuổi này của hắn. Mà năm nay vừa vặn muốn đổi người phát ngôn nam trường phái ánh nắng mặt trời đầy sức sống thanh xuân.

Cũng không biết người phụ trách bên kia nghĩ thế nào, liên hệ Cố Dã hiện tại đang tương tác khá nhiều trên Weibo với Lương Trạch.

Nếu Cố Dã nhận làm người phát ngôn, sau này giá trị làm người phát ngôn trong nước của cậu ta sẽ tăng theo cấp số nhân, hơn nữa, nếu theo như phạm vi tuyên truyền của nhãn hiệu đồ thể thao này, một năm làm người phát ngôn còn hữu dụng hơn Cố Dã đóng ba bộ phim thần tượng ngốc nghếch.

"Chúng tôi cảm thấy chủ đề "tôi của quá khứ, tôi của tương lai" này thật hay, suy xét đến Cố Dã cũng có nguyên nhân tại phương diện này, nếu có thể, đến lúc đó cả bên nam và nữ cùng đẩy ra chủ đề này, bên nam liền bắt đầu từ ngài và Cố Dã đến hợp tác quay chụp một lần."

Lương Trạch ở phòng nghỉ chuyên dụng của công ty, đứng cạnh cửa sổ sát đất thật lớn, một tay kẹp điếu thuốc, một tay cầm điện thoại nghe người phụ trách nhãn hiệu đồ thể thao trong nước lải nhải.

Trên mặt hoàn toàn là sự trào phúng không kiên nhẫn, ngữ khí lại vô cùng chân thành, "Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy chủ đề này rất hay, có thể càng thêm mở rộng độ tuổi biết đến nhãn hiệu."

Có lẽ là không ngờ Lương Trạch có thể suy xét đến những phương diện đó, người phụ trách bên kia nhỏ giọng kinh hô một tiếng, hợp tác với Lương Trạch rất nhiều năm nên khá quen thuộc, người phụ trách nói chuyện cũng tùy ý hơn một chút, "Tôi nghĩ chắc tôi phải thay đổi cách nghĩ giới giải trí là dựa vào mặt mà ăn cơm này."

Lương Trạch ôn nhuận cười, "Chỉ là tôi đột nhiên hiểu được chủ đề vừa rồi và một ít lý thuyết mà anh mới nói thôi mà."

Hai người làm một cuộc giao lưu vui vẻ ngắn ngủi, vì Lương Trạch đủ nể tình, người phụ trách cuối cùng cũng thật săn sóc hỏi hắn một câu, "Nếu chọn Cố Dã cùng chụp ảnh tuyên truyền, đương kỳ phía anh có thể hủy không?"

Thật ra hỏi cũng chỉ là khách khí lễ phép mà thôi, bởi vì Lương Trạch và Cố Dã tương tác nhau trên Weibo, hơn nữa bản thân đề tài này dễ dàng khiến người ta cảm khái và xúc động, hiện tại ồn ào đến thật hot, rèn sắt khi còn nóng để thu được nhiều tiền lời nhất mới là mục tiêu lúc này của người phụ trách.

Lương Trạch cười khẽ gật đầu, "Hoàn toàn không thành vấn đề, tôi rất chờ mong."

Hai người hẹn thời gian gặp mặt ký hợp đồng, hữu hảo vui vẻ cúp máy.

Điếu thuốc hút được một nửa, Lương Trạch ném mạnh cái điện thoại về phía sau, nện trên sàn nhà gỗ phát ra tiếng vang nặng nề.

Lương Trạch giơ tay, ấn điếu thuốc còn một nửa lên mặt kính trong suốt của cửa sổ sát đất.

Hắn buông ra, tàn thuốc đã biến dạng trượt một đường, rơi xuống góc.

Người đại diện Lương Trạch dẫn đến một người mới, vốn từ khi Lương Trạch xuất đạo thì người đại diện đã mang theo hắn, tình cảm hai người không tính thân như anh em cũng coi như đồng hành trong mưa gió suốt mười mấy năm, sau khi người đại diện lập gia đình có con cái cũng chỉ dẫn dắt một mình Lương Trạch.

Hôm nay sẽ mang đến công ty hoàn toàn là vì người muốn xuất đạo là thiên kim của nhà một vị đổng sự trong công ty, vừa mới 14 tuổi, ngoại hình không tính tuyệt hảo, lấy ca hát để xuất đạo, chất giọng cũng chỉ tạm được, nhưng nó lại cảm thấy hứng thú với giới giải trí, cha nó nguyện ý ra tiền xuất lực.

Người đại diện Lương Trạch chỉ có thể đồng ý, Lương Trạch cũng phải đi theo che chở cho cô tiểu sư muội này.

Người đại diện lúc nãy dẫn cô nhóc đến phòng thu âm tìm người chế tác bàn bạc một vài vấn đề, Lương Trạch vừa rồi cũng đã gặp mặt nó, lần sau lúc con bé ghi âm hắn còn phải đến coi như khách quý cổ vũ tinh thần.

Điện thoại nằm trên sàn nhà rung một cái rồi vang lên tiếng chuông, Lương Trạch đứng cách đó không xa, hôm nay mặc quần áo thoải mái, đế giày mềm mại cảm giác được chấn động trên mặt đất, khẽ lan đến gót chân.

Lương Trạch xoay người, nhấc chân bước ngang qua điện thoại, đi tới sô pha trong phòng nghỉ ngồi xuống.

Trên bàn còn đặt sách giới thiệu về nhãn hiệu đồ thể thao, công việc người phát ngôn này, là lúc trước Lương Trạch thật vất vả đoạt lấy từ trong tay một vị ảnh đế khác, hắn vì mục đích đó mà làm không ít việc, lúc ban đầu nhãn hiệu sáng lập khẩu hiệu thương mại, sau đó lấy tuyên truyền và xâm nhập thị trường làm trọng điểm, phải biểu đạt khái niệm.

Mặc dù đã nhận làm người phát ngôn mấy năm nay, đổi mới mỗi quý và sản phẩm mới đưa ra, trước khi chụp, Lương Trạch đều sẽ bảo trợ lý tìm tư liệu cho hắn xem trước, như vậy ảnh tuyên truyền mới có thể đạt được yêu cầu phát ngôn cần có.

Hắn nhấc chân đặt lên bàn, vốn định đá quyển sách đang mở ra trên bàn xuống, Lương Trạch nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn khom lưng cầm lấy, đã đọc được một phần ba, hắn phải tiếp tục đọc.

Trước đó là vì không bị cướp đi công việc này, mà lúc này đây, hắn ít nhất không thể thất bại bởi Cố Dã.

Không phải là hắn của quá khứ à? Hắn sao có thể bị thua trong tay chính mình.

Tiếng chuông kết thúc, điện thoại yên lặng nằm trên sàn nhà.

Một lát sau, người đại diện đẩy cửa phòng nghỉ ra tiến vào, trong tay còn cầm điện thoại, "Tại sao không nghe máy?"

Lương Trạch ngẩng đầu liếc nhìn một cái, tiểu sư muội mới ra lò của hắn đi theo sau người đại diện, hắn thu cái chân trên bàn lại, "Vừa nãy không cẩn thận đá ra, đang đọc sách, không muốn nhặt lên."

Lương Trạch quơ quơ sách trong tay mình với người đại diện, cười đến không thể vô tội hơn.

Người đại diện xem như nửa bị bắt buộc phải phụ trách cô nhóc phía sau, anh ta có lẽ cũng biết Lương Trạch khó chịu, gật gật đầu không nói gì đi qua nhặt điện thoại dưới đất đặt lên bàn.

Mời cô nhóc ngồi xuống, người đại diện đi rót nước, Lương Trạch gấp cuốn sách trên đùi lại, thái độ ôn hòa thân thiện hỏi nó, "Nói chuyện với người chế tác đến đâu rồi?"

Cô nhóc 14 tuổi không biến thái như Thanh Nhược, quả thật bị Lương Trạch làm hoảng hốt đến mắt đầy ngôi sao nhỏ, tay giấu sau lưng nắm chặt góc áo của mình, gương mặt đỏ bừng không dám nhìn vào mắt hắn, chỉ có thể ngó quyển sách trên đùi và ngón tay thon dài đặt trên đó của hắn, "Xong rồi ạ, đã xác định thời gian."

Lương Trạch cười gật gật đầu, tràn đầy cổ vũ và chờ mong, "Lát nữa anh sẽ nhớ kỹ thời gian, ngày ghi âm anh sẽ đến đó sớm một chút."

Nơi nào cần hắn nhớ, hai người hiện tại cùng thuộc một người đại diện, những chuyện đó đều là việc anh ta cần nhắc nhở.

Nhưng hắn vừa nói như vậy, cô nhóc liền cảm thấy trái tim của mình đã sắp nhảy đến cổ họng, đột nhiên bùng phát lòng tin đối với bản thân, "Cảm ơn thầy Lương."

"Thầy Lương?" Lương Trạch nhẹ nhàng nghiêng nghiêng đầu, "Sau này em không được gọi anh như vậy, anh là sư huynh của em."

Người đại diện bưng nước lại đây, cô nhóc đã bị ghẹo đến không rõ đông tây nam bắc, tràn ngập ánh mắt đều là Lương Trạch, "Sư huynh ~"

Người đại diện trong lòng cạn lời trợn trắng mắt, đưa nước cho hai người, ngồi xuống cạnh Lương Trạch, thấy sách trong tay hắn mới nhớ tới chuyện chụp ảnh tuyên truyền, "Trường phái sức sống thanh xuân chắc chắn muốn đổi người phát ngôn?"

Khóe mắt Lương Trạch lướt qua cô nhóc ngồi đối diện, gật gật đầu, giọng điệu cười như không cười, "Đúng vậy, hiện tại cơ bản đã định ra muốn đổi thành Cố Dã."

Người đại diện há miệng thở dốc không nói nên lời.

Cô nhóc trừng lớn đôi mắt to tròn, "Cố Dã, chính là anh của quá khứ kia ạ?"

Lương Trạch cười rộ lên, cười đến ngực đều hơi run rẩy, "Em cũng biết?"

"Biết, chẳng qua anh ta không có đẹp trai như anh."

Nói rất kiên định lại đúng lý hợp tình.

Lương Trạch cười khẽ lắc lắc đầu, dáng vẻ dung túng em gái nghịch ngợm chẳng có cách nào làm gì được nó.

Hắn cái dạng này, cô nhóc hừ hừ, "Sự thật nha." Nhìn quyển sách trong tay hắn, cũng đại khái biết chuyện vừa mới nói là gì, "Nếu không phải nhờ anh, anh ta sao có thể nhận được công việc người phát ngôn này."

Người đại diện dừng đề tài, ngược lại nói chuyện ghi âm ca khúc với cô nhóc.

Cho Lương Trạch đang nâng chén từ từ uống trà bên cạnh một ánh mắt cảnh cáo.

Anh ta quá hiểu Lương Trạch, rõ ràng là dáng vẻ có không ít ý kiến với Cố Dã. Tiểu sư muội mới ra lò này, tuy vẫn chưa xuất đạo, nhưng sau lưng có cha của nó, hot lên chỉ là vấn đề thời gian. Lương Trạch chẳng nói một câu không nên nào cả, tùy tiện cười hai cái, đã khiến cô nhóc trong lòng sinh ra bất mãn với Cố Dã.

Sau này vẫn chưa biết chừng là thế nào đâu.

Lương Trạch nhẹ nhàng nhún vai với người đại diện, trả về một ánh mắt vô tội, hắn chưa nói cũng chưa làm gì hết nhé.

Điện thoại trên bàn của Lương Trạch rung lên, tiếng chuông nối tiếp theo sau, Lương Trạch không muốn quan tâm, nhưng người đại diện đã dừng nói chuyện, đứng dậy khom lưng cầm điện thoại hắn.

Nhíu nhíu mày, không nói gì đưa tới trước mắt Lương Trạch.

Dãy số rất ít gặp, hiếm thấy đến nỗi càng dễ nhớ hơn nhiều so với số chuyên dùng đi lừa gạt.

Trong lòng Lương Trạch rung lên, cầm chén trà trong tay đứng lên một bên nhấn nghe một bên đi vào gian phòng nhỏ ở cạnh đó.

Bởi vì không chắc chắn, hắn cũng không lên tiếng chào hỏi trước.

"Lương Trạch?" Nghi vấn, cũng là khẳng định.

Thật là cô.

Lương Trạch triệt triệt để để cười rộ lên, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm ý cười nhằm đảm bảo trong giọng nói của mình cũng tràn đầy thành ý, "Ừ, là tôi. Hoa tiểu thư."

Hắn nghiêng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, tiếp tục nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Chào buổi chiều."

Cô cười khẽ, ôn hòa đáp lại, "Chào buổi chiều."

Rõ ràng chỉ là thăm hỏi lễ phép, hơn nữa cũng chỉ là trả lời hắn, khóe miệng Lương Trạch lúc này đây lại không thể nhịn được mà cong lên.

Lương Trạch đi vào gian phòng nhỏ, động tác nhẹ nhàng đóng cửa lại, cúi người dựa vào trên ván cửa.

"Hoa tiểu thư có chuyện gì phân phó sao?"

"Nghe nói anh sắp chụp ảnh tuyên truyền với Cố Dã?"

Lại là một câu hỏi dưới hình thức trần thuật, Lương Trạch cũng không biết hiện giờ mình nên cảm khái nguồn tin tức của cô quá nhanh hay là cảm khái thế giới này quả nhiên không có bí mật nào tuyệt đối.

"Ừ, chắc là cùng làm người phát ngôn cho nhãn hiệu đồ thể thao quý tiếp theo, bây giờ họ có một phương án là dùng bản thân ở quá khứ và tương lai làm chủ đề." Lương Trạch tận lực vừa ngắn gọn vừa chuẩn xác biểu đạt tình huống hiện tại cho cô biết.

"Nếu như vậy......" Thanh Nhược hình như đang đi đường, Lương Trạch nghe thấy được tiếng gió qua điện thoại, còn người bên cạnh có vẻ đang nói gì đó với cô.

Thanh Nhược nghiêng người dặn dò một câu với trợ lý rồi tiếp tục nói chuyện với hắn, "Vậy sau khi xác định được thời gian cụ thể, hẹn Cố Dã cùng ăn một bữa cơm?"

Hắn không có quyền từ chối hay lựa chọn.

Lương Trạch cười rộ lên, "Được, tôi hẹn Cố Dã xong sẽ báo cho ngài biết thời gian."

Bởi vì hắn thức thời, tâm trạng Thanh Nhược hiển nhiên không tồi, ngữ khí ôn hòa thân thiện hơn không ít, "Tốt, vậy cảm ơn anh."

Câu cảm ơn này, cũng thật sự chỉ là lễ phép mà thôi.

Lương Trạch thân sĩ đáp, "Hoa tiểu thư khách khí rồi, đây là vinh hạnh của tôi."

"Vậy, đến lúc đó tôi liên hệ ngài bằng số này đúng không?"

Lương Trạch nhẹ giọng mở miệng thử hỏi.

Thanh Nhược trả lời rất nhanh, không hề do dự, "Ừm, đây là số điện thoại riêng của tôi. Hoa Thanh Nhược, tên tôi."

Giáo dưỡng của cô thật sự cũng đủ tốt, lúc báo phương thức liên hệ, cũng cho biết tên của mình, mặc dù chắc là sẽ không có người thật sự dám dùng tên họ đầy đủ của cô để lưu lại.

"Được, tôi biết rồi."

Lương Trạch cúp điện thoại đi ra, phòng nghỉ chỉ còn một mình người đại diện, cô nhóc đã bị cha họp hội đồng quản trị xong đến dắt về nhà.

Người đại diện thấy sắc mặt hắn khá phức tạp, nghĩ nghĩ vẫn nhấp môi hỏi hắn, "Hoa, tiểu thư?"

Số điện thoại như vậy, có thể khiến Lương Trạch cẩn thận coi trọng đến thế, chỉ lên sân khấu một lần nhưng cũng đủ khiến người ta suốt đời không quên, Thanh Nhược, tuyệt đối là người đầu tiên thoáng hiện lên trong đầu người đại diện.

Lương Trạch ách một tiếng, gật gật đầu giơ tay bóp bóp mũi mình, "Những tư liệu về ảnh tuyên truyền tôi chụp mấy năm trước anh tìm một chút, sao chép một phần đưa cho người đại diện của Cố Dã."

Người đại diện sâu xa liếc nhìn Lương Trạch một cái, rồi sau đó cười gật gật đầu.

Cho dù Lương Trạch có đôi khi vì vinh dự mà không từ thủ đoạn, nhưng là một người đàn ông, điều mà hắn bội phục ở Lương Trạch nhất là: Đủ tôn trọng mỗi một đối thủ của mình, cũng đủ tin tưởng bản thân, cho nên tuy thỉnh thoảng cuồng vọng đến làm càn, nhưng mặc cho ai cũng đều không nắm được một chút nhược điểm nào của hắn.

**

Tôi của quá khứ?

Xì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.