Tình Thoại Chung Có Chủ (Tình Thoại)

Quyển 11 - Chương 8: Ung Khôn Đế (8)



Lúc này đây, cùng theo chân đại quân trở về còn có Cung đại ca và Cung nhị ca.

Chủ tướng đã sắp năm mươi tuổi, cũng coi như là thầy của Cung đại ca và Cung nhị ca, hai người ở quân doanh lúc nào cũng đi theo chủ tướng.

Bốn phó tướng, anh em Cung gia chiếm hai vị trí, hai người còn lại, một người là tiểu hầu gia của Vĩnh Định phủ, một người là hán tử phương bắc, một đường tự sức từ binh lính lập quân công mà thăng lên.

Trong hoàng cung không được mang đao kiếm bén nhọn, chủ tướng ở phía trước, hai quân sư cách sau nửa bước, cùng một loạt bốn phó tướng đi theo, đoàn người cất bước thong dong mà chỉnh tề, tỏa ra khí thế hùng hậu khi lên sa trường, trên áo giáp theo từng động tác dường như còn vương mùi máu tươi.

"Tham kiến bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

"Thần đã hoàn thành sứ mệnh, vì bệ hạ đánh bại Bắc Hồ!"

"Tốt!" Ung Khôn Đế khí thế uy nghi ngồi ngay ngắn giữa long ỷ tinh xảo, một chữ hô rõ ràng mà vang dội.

Xung quanh còn có các đại thần quỳ hành lễ ban đầu, Đức Chí rót rượu cho hắn, Ung Khôn Đế nâng chén đứng dậy, "Các vị ái khanh xin đứng lên, hôm nay là ngày đại hỉ của Kinh Hành, tối nay không say không về, trẫm kính một chén trước!"

Phía dưới còn có những tướng sĩ khác cách khoảng ba mét cùng một đoàn người phía sau, Ung Khôn Đế ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, xoay úp chén rượu xuống ý bảo, không khí yến hội trong nháy mắt bùng lửa lên.

Những chiến sĩ trở về từ chiến trường, sắc bén lại mang theo hào quang lóa mắt, làn da ngăm đen cũng không che được nét lộng lẫy trong đôi mắt.

Vừa rồi lén quan sát một ít quý nữ đã sớm đỏ bừng mặt.

Ung Khôn Đế đang định kéo người qua cạnh mình, ngẩng đầu, Cung đại ca và Cung nhị ca đã dẫn tiểu cô nương của hắn đến giữa bàn hai người ngồi xuống.

Hai người đều có bàn riêng, lúc này ghép hai cái bàn lại, toàn bộ thứ tốt đặt ra giữa, hai nam nhân cao to rắn chắc nở nụ cười dịu dàng, trên mặt không hề thấy một chút sự hung ác sắc bén nào vừa rồi, mỗi người một bên che tiểu cô nương kín mít ở giữa.

"Phù ~" Ung Khôn Đế phun ra một hơi tức tối.

Nhìn ra được, nàng cũng rất vui vẻ, mấy huynh muội lâu rồi không gặp, nàng ở nhà từ nhỏ đã được thương yêu chiều chuộng, trên có Cung thủ phụ và lão phu nhân, dưới có mấy ca ca của nàng, ai cũng xem nàng quan trọng như mắt mũi.

Hai ca ca đã lâu chưa về nhà một trái một phải ngồi cạnh nàng, cười đến tươi đẹp xán lạn, tay ba người đều không ở trên bàn, Ung Khôn Đế dựa vào nội lực và thị lực tốt, tập trung nhìn sang, mỗi tay nàng nắm lấy tay một người.

Cách hơi xa, yến hội đã náo nhiệt lên, các võ tướng dũng cảm, đánh thắng trận nên khí thế hiên ngang, liên tiếp vang lên tiếng cười và tiếng chén rượu va chạm. Ngay cả tiếng nhạc một bên cũng chỉ nghe được loáng thoáng.

Ung Khôn Đế không rõ nàng đang nói gì với hai ca ca bên cạnh, tầm mắt dừng trên môi nàng, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở, nhưng khoảng cách xa, cũng không thể phân biệt khẩu hình.

Chỉ biết là nàng thật sự rất vui vẻ.

Thừa dịp ngày hôm nay, mừng vui gấp bội. Theo công mà thưởng, tứ hôn phong tước.

Chắc là không gọi tiểu cô nương lại đây được rồi, Ung Khôn Đế thu tâm tư về, bắt đầu khen thưởng.

Giữa tiếng chén rượu va chạm là liên tiếp những câu tạ bệ hạ ban thưởng.

Quý nữ đang ngồi đều là con gái quan viên, mà các tướng sĩ ngoại trừ một vài người, phần lớn cũng đều là thế gia trong kinh đô, vẫn chưa thành thân, chưa có hôn ước, thật ra trong nhà hai bên cố ý lén kết thân đều đã bước đầu liên hệ nhau.

Thừa dịp hôm nay xin Ung Khôn Đế tứ hôn cũng chẳng qua là vì kiếm chút điềm lành cho đoạn hôn nhân này.

Cho nên Ung Khôn Đế sau khi ban thưởng thì tiến hành tứ hôn, trên cơ bản hai người được tứ hôn và cả phụ mẫu trong nhà đều cùng nhau quỳ xuống đất dập đầu tạ ơn.

Sau một buổi, không khí trên yến hội đã nhiệt liệt cực nóng.

Thức ăn dâng lên bàn Ung Khôn Đế đều là loại tốt nhất, gần như một nửa đều được bưng đến trên bàn Thanh Nhược, hai ca ca của nàng ở đó, cũng không sợ nàng lại ăn no căng.

Ung Khôn Đế nhìn qua, những tướng sĩ đi đến kính rượu hai ca ca cũng phải nâng chén về phía nàng một cái, gần đây ai cũng biết Cung tiểu thư của Cung gia cực kỳ được sủng ái, cho nàng đủ mặt mũi. Thứ hai là do hai ca ca nàng ở bên cạnh, cũng coi như đủ tôn trọng nàng.

Ung Khôn Đế càng uống rượu càng thấy khổ.

Hắn nâng chén rượu đứng dậy, Đức Chí nhanh tay cầm bầu rượu đuổi theo.

Nếu muốn kính rượu, vậy phải kính công thần lớn nhất trước.

Chủ tướng đã gần năm mươi, lần đầu tiên được Ung Khôn Đế đối đãi như vậy, vốn dĩ đầu óc hơi mờ mịt vì rượu cũng nháy mắt tỉnh táo lại, nâng chén rượu nói một tràng dài tỏ lòng trung thành.

Không hiểu sao hơi thở của đế vương càng ngày càng lạnh, lúc này mới ngừng huyên thuyên.

Ung Khôn Đế không nhiều lời lập tức ngửa đầu uống một hơi cạn sạch. Không hề dừng lại lập tức nhấc chân đi tới hai quân sư bên cạnh.

Hai quân sư không có thần kinh thô như chủ tướng, tuy còn hơi mơ hồ, nhưng cũng đại khái biết đế vương không phải vì muốn nghe họ tỏ lòng trung thành, chẳng nói một câu vô nghĩa, chỉ hô bệ hạ vạn tuế xong liền cạn chén.

Sự lạnh lẽo sắc bén trong mắt Ung Khôn Đế cuối cùng mới hơi chút tan đi.

Hắn bước về phía hai ca ca Cung gia.

Vừa tới gần, giọng nói của Cung nhị ca đã rành mạch lọt vào tai, "Tiểu Nhược, Nhị ca nói cho muội nghe, Hạo Nhiên thật sự rất không tồi, ở quân doanh nhiều năm như vậy, chịu khổ nhọc, tính kiên trì cực tốt, cũng biết chiếu cố trong nhà, mấu chốt là, sau này hắn nhất định sẽ đối với muội toàn tâm toàn ý, không làm xằng bậy. Hơn nữa hắn đã đồng ý với huynh và đại ca, nếu thực sự có diễm phúc cưới được muội, cả đời này hắn không nạp thiếp......"

"Rắc." Ung Khôn Đế dừng bước, Đức Chí chỉ nghe một tiếng động truyền ra từ tay Ung Khôn Đế.

Tiến lên một bước khom người nhỏ giọng, "Bệ hạ?"

Ung Khôn Đế híp mắt cố gắng điều chỉnh hô hấp, ánh mắt nhìn chằm chằm chỗ sau ót Cung nhị ca như muốn xẻo sống hắn.

Mở tay ra, cái chén bạch ngọc đã bị nội lực áp thành mảnh vụn.

Đức Chí nuốt một ngụm nước miếng, Ung Khôn Đế lại siết nắm tay, mảnh vụn tiếp tục bị nghiền thành phấn, tan đi theo gió đêm, lòng bàn tay hắn còn dính rượu, "Khăn tay."

Đức Chí lập tức móc khăn tay cúi người đưa cho hắn, Ung Khôn Đế nhận lấy tỉ mỉ lau tay, ánh mặt lại một khắc cũng không rời gương mặt Thanh Nhược, "Lấy một chén rượu khác tới cho trẫm."

Thanh Nhược cẩn thận nghe hết lời của Cung nhị ca, nghiêng nghiêng đầu cười nói, "Nhị ca, muội vẫn chưa muốn thành thân mà."

Cung nhị ca không tán thành ách một tiếng, còn chuẩn bị thao thao bất tuyệt.

Ung Khôn Đế nâng chén rượu tiến lên, "Tới, hai vị ái khanh, trẫm kính các ngươi một chén."

Cung đại ca và Cung nhị ca lập tức nâng chén rượu đứng dậy, "Thần sợ hãi, phải là thần kính bệ hạ."

Bốn người ở cạnh bàn, ba người đều đứng, Thanh Nhược cũng không thể tiếp tục ngồi, Đức Chí cầm khay, trên đó còn một chén rượu, cùng bộ với chén sứ Thanh Hoa trong tay Ung Khôn Đế, "Cung tiểu thư, chén này là rượu gạo."

Thanh Nhược quay đầu lại cười gật gật đầu, nâng chén lên, "Bệ hạ, ta cũng kính chàng."

Ung Khôn Đế dịu dàng nhìn sang, cách một cái bàn giơ tay xoa xoa đầu nàng, ngữ khí tràn đầy ý cười, "Hử? Sao bảo bảo lại muốn kính ta?"

"......" Đây là Cung đại ca.

"!?!" Đây là Cung nhị ca.

Thanh Nhược cười đến mi mắt cong cong, "Không vì lý do gì, chỉ là muốn kính một chút thôi ạ."

"Được." Ung Khôn Đế đáp, nâng chén chạm cùng nàng, hơn nữa, chén rượu của hắn dừng dưới chén Thanh Nhược.

"Tiểu Nhược, kính, chén này trẫm cùng Tiểu Nhược uống trước." Ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.

Đức Chí rót rượu cho hắn, một tay Ung Khôn Đế nâng chén, một tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng, "Bảo bảo uống một ngụm là được rồi."

"Vâng ~" Tiểu cô nương ngoan ngoãn trả lời, cũng thật sự chỉ nhấp một ngụm nhỏ.

Ung Khôn Đế lại nâng chén với huynh đệ Cung gia.

Hai người còn có chút không phản ứng kịp.

Ung Khôn Đế nói hai câu khách sáo, cạn chén.

Cách cái bàn lùn phía dưới, trực tiếp cúi người sang hôn hôn trán Thanh Nhược, "Trẫm đi kính rượu các tướng sĩ, bảo bảo ngoan ngoãn, một lát nữa ta đến đưa nàng trở về Thanh Minh Điện."

Thanh Nhược gật gật đầu, kéo áo hắn quơ quơ, "Chàng uống ít một chút."

Ung Khôn Đế vui vẻ bật cười, "Được."

Cung đại ca và Cung nhị ca đang ngẩn ngơ ngồi xuống, chưa hỏi gì cả, hai người rốt cuộc là huynh đệ ruột, vô cùng ăn ý, giao lưu mấy ánh mắt là xong.

Cung đại ca cười cười, rồi sau đó xoa xoa đầu Thanh Nhược, "Đêm nay Tiểu Nhược về nhà với các ca ca đi, hai ngày trước tổ mẫu hơi nhiễm lạnh, đến giờ vẫn đang phải uống thuốc, vì nghĩ muội ở trong cung có việc nên không sai người đến nói cho muội. Hôm nay hình như cũng đau, tổ phụ chăm sóc tổ mẫu không tới được."

"!!" Thanh Nhược trừng lớn mắt, kéo áo Cung đại ca, ánh mắt đầy sốt ruột và đau lòng, "Chuyện lớn như vậy mà không nói cho muội, sao lại nhiễm lạnh, có nghiêm trọng không?"

Cung đại ca vỗ lưng nàng hai cái trấn an, "Hai ngày trước còn ổn, hôm nay tổ mẫu nói đầu hơi đau. Không phải là muội phải phụ trách tiệc đón gió sao, cho nên không muốn khiến muội lo lắng."

Thanh Nhược nhíu chặt mày, hiển nhiên là không cao hứng và tức giận, "Đi thôi, về Cung phủ trước."

Cung lão phu nhân tuổi lớn, bị cảm lạnh, tuy không có vấn đề gì nhưng với người già, chỉ cần một chút bệnh nho nhỏ cũng sẽ trở nên thật nghiêm trọng.

Thanh Nhược đứng dậy, nghĩ nghĩ lại nhìn hai ca ca nói, "Rốt cuộc các huynh hôm nay cũng xem như vai chính, cứ đi trước như vậy thì không hay, muội cũng trở về Thanh Minh Điện thu thập vài thứ, các huynh chào bạn bè một chút, lát nữa chúng ta gặp ở cửa cung."

"Được, muội đi đi, cẩn thận nhé."

Thanh Nhược vô cùng lo lắng mang theo Như Ý và Linh Lung quay lại Thanh Minh Điện.

Cung đại ca và Cung nhị ca cũng canh thời gian rời khỏi yến hội.

"Đại ca, việc hôn nhân của Tiểu Nhược và Hạo Nhiên, tốt nhất nên nhanh lên."

Cung đại ca trầm mặc, hồi lâu sau mới mở miệng, "Đêm nay huynh đi tìm tổ phụ, đệ và tổ mẫu hãy lo bên phía Tiểu Nhược, cứ giữ muội ấy ở nhà một đoạn thời gian trước đã."

"Được." Cung nhị ca quay đầu nhìn yến hội đèn đuốc sáng trưng, hai người đã đi rất xa, vẫn có thể cảm nhận được sự náo nhiệt vui mừng ở nơi đó, khe khẽ thở dài, "Ai ~"

Bệ hạ là một hoàng đế tốt, không thể không cân nhắc, nhưng mà, Thanh Nhược là muội muội của hắn, đừng nói hiện tại Ung Khôn Đế có vài phần nhiệt tình, cho dù mười phần nhiệt tình, Cung gia bọn họ cũng không muốn Tiểu Nhược trải qua tuổi già tại hậu cung.

Muội muội từ nhỏ lớn lên trong sự che chở của bọn họ, sau này dẫu có gả cho người khác, cũng phải là một nam nhân có thể ôm ấp bảo vệ nàng trong lòng bàn tay.

Thứ mà bệ hạ có thể cho nàng rất nhiều, nhưng rốt cuộc hắn vẫn là hoàng đế, là người đứng đầu một đất nước.

Hạo Nhiên mà Cung nhị ca nhắc đến, tên đầy đủ là Lý Hạo Nhiên, một trong bốn phó tướng, năm nay 24 tuổi, diện mạo tuấn lãng, thân hình cao lớn, lúc cười rộ lên thì sáng ngời tựa ánh mặt trời, rất có uy danh trong quân đội.

24 tuổi, không có nha hoàn thông phòng cũng không có thị thiếp.

Tuy rằng nhà ở tận phương bắc, cha mẹ chỉ là thương nhân bình thường, nhưng gần 24 đã là phó tướng, tiền đồ vô lượng. Hiển nhiên là lang quân mà các thiếu nữ trong kinh đô muốn gả cho nhất, không gì sánh nổi.

Huống chi, còn hứa hẹn nhất sinh nhất thế nhất song nhân*.

*Đại khái là đời này kiếp này chỉ có mình Nhược tỷ.

Trái tim Ung Khôn Đế nhói đến cả người đều đau đớn theo.

Uống cùng Lý Hạo Nhiên một chén rượu, nói chuyện đơn giản hai câu, tuy sinh ra từ gia đình bình thường, nhưng Lý Hạo Nhiên ở quân doanh đã lâu, nhất cử nhất động đều rất có khí khái nam nhi, không có chút mất tự nhiên nào, trò chuyện cũng rất đúng mực, cách nói năng ôn hòa, ánh mắt lại thật sắc bén.

Chim ưng vừa giương cánh bay lượn, tương lai sẽ trở thành người phi phàm.

Ung Khôn Đế lại bóp nát một chén rượu.

Uống với một đám tướng sĩ, quay đầu lại đã thấy bàn Cung gia trống không.

Ung Khôn Đế nhíu chặt mày, Đức Chí đi hỏi, hạ nhân bẩm báo, "Cung tiểu thư về Thanh Minh Điện trước, hai vị Cung tướng quân hình như là trong nhà có việc nên cũng đi rồi ạ."

Đức Chí trở về nói lại cho Ung Khôn Đế, đã ý thức được vấn đề, nói chuyện thật khép nép.

Ung Khôn Đế giơ tay bóp bóp sống mũi, xua xua tay, "Để ám vệ đến Thanh Minh Điện nhìn xem."

Tốc độ của ám vệ nhanh hơn thị vệ, nhưng vẫn chậm một bước, Thanh Minh Điện chỉ còn hạ nhân ở, Cung lão phu nhân bị bệnh, Cung tiểu thư lo lắng, đêm nay đi theo các ca ca về nhà.

"......"

Ám vệ không tiện hiện thân tại yến hội, tin tức bẩm báo cho Đức Chí trước.

Đức Chí quay đầu nhìn nhìn vị đế vương đang ngồi trên đài cao, thở dài, thôi rồi, lần này thì cả chén rượu cũng không cần chuẩn bị.

Quả nhiên, đế vương nghe xong thì trầm mặc. Rồi sau đó đứng dậy ra khỏi yến hội.

Đi thẳng đến Thanh Minh Điện.

Trân bảo hiếm lạ ở Thanh Minh Điện còn muốn nhiều hơn trong Tiềm Long Điện của Ung Khôn Đế, Thanh Nhược chỉ mang vài thứ đi, trông Thanh Minh Điện có vẻ không có gì khác.

Ung Khôn Đế xua xua tay, nói với những người đang quỳ dưới đất thỉnh an, "Các ngươi lui ra đi."

"Tuân lệnh bệ hạ."

Trong phòng yên tĩnh, Ung Khôn Đế gọi ám vệ, "Trẫm muốn tin tức cụ thể hoàn chỉnh về Cung phủ."

Ám vệ nhận lệnh rời đi.

Đức Chí ở trong phòng cùng với Ung Khôn Đế, theo Ung Khôn Đế đến căn phòng này vô số lần, Đức Chí cũng quen thuộc, tự giác đi pha trà.

Cống trà* quý giá nhất trong hoàng cung, à không, trong toàn Kinh Hành, gần như là chính vụ điện và Tiềm Long Điện một nửa, Thanh Minh Điện một nửa, nhưng nàng còn không thích, nếu thích, phỏng chừng chính vụ điện và Tiềm Long Điện cũng chẳng có.

*Cống trà: trà được sứ giả nước phụ thuộc mang sang tặng.

Chén trà đặt trên bàn, trong tầm tay Ung Khôn Đế, đế vương dựa vào lưng ghế nhắm mắt không nói một lời, Đức Chí cũng yên lặng thối lui đến phía sau hắn.

Không biết qua bao lâu, ám vệ trở lại.

Giọng nói thanh lãnh không hề có tình cảm vang lên trong phòng, "Hồi bẩm bệ hạ, Cung lão phu nhân đúng là bị lạnh, chẳng qua không nghiêm trọng, đã sớm khỏe lại. Cung gia hiện giờ đang cố ý để Cung tiểu thư kết thân với Lý phó tướng, cho nên Cung lão phu nhân đêm nay bàn với Cung nhị thiếu trong phòng, rằng bệnh tình lại nghiêm trọng, còn Cung đại thiếu gia và Cung thủ phụ ở thư phòng, bên đó ám vệ quá nhiều, thuộc hạ không thể tới gần nghe rõ......"

Ung Khôn Đế xua xua tay, "Lui xuống."

Hắn trầm mặc, chỉ là nâng chén trà lên nhấp từng ngụm, uống xong một chén trà nhỏ thì thả xuống đứng dậy rời đi.

Sắp bước ra cửa lại nghĩ tới, "Phân phó người rửa sạch chén trà kia, nhớ phải cẩn thận. Tiểu Nhược rất thích bộ chén trà đó."

Không thích uống trà, nhưng nàng lại thích những chén trà xinh đẹp.

Thanh Minh Điện cách Ngự Hoa Viên không xa, Hi Mai Viên phía sau Ngự Hoa Viên là nơi đặt mộ của Tư Đồ Hi.

Ung Khôn Đế đã rất lâu rồi không đến.

Cũng không phải quên nàng, chỉ là trong lòng có lỗi nên áy náy.

Hắn là một người nam nhân, thế mà lời hắn đã từng hứa, hắn lại nuốt lời, cảm thấy không có mặt mũi nào qua đó, dường như không đến đối mặt là có thể trốn tránh.

Đến cổng Hi Mai Viên, Đức Chí dừng bước, ám vệ đi theo cũng không tiếp tục tiến lên.

Một cành mai quấn quanh bia mộ nàng.

Ung Khôn Đế đi từng bước một đến, các loại tâm tư trong lòng bỗng dưng không còn nữa.

Hắn tới gần, cười khẽ, "Hi Nhi, trẫm đến đây."

Trước bia mộ có hoa tươi và rau quả, có điều không biết bao lâu rồi, đã khô queo.

Ung Khôn Đế vén quần áo ngồi xuống trước mộ, giơ tay sờ sờ tấm bia, "Có lẽ trẫm lại phải nói xin lỗi với nàng nữa rồi."

Ngón tay trượt xuống lướt qua từng nét bút, bia này là hắn tự khắc, trông chẳng đẹp bao nhiêu.

"Hình như trẫm lúc nào cũng phải nói xin lỗi với nàng."

"Khi ấy không thể cưới nàng, khiến nàng ủy khuất, nói xin lỗi, sau đó nàng phải gả cho người khác, vì tương lai của trẫm, khiến nàng ủy khuất, nói xin lỗi, rồi không muốn chịu thua, không thể cho nàng bất kỳ thứ gì, lại nói xin lỗi."

"Giờ đây, trẫm có thiên hạ, trẫm có quyền thế vô thượng, vẫn như cũ phải nói xin lỗi với nàng."

Ung Khôn Đế dựa vào mộ phần nhắm hai mắt, trong đầu là hình ảnh Tư Đồ Hi một thân váy đỏ như lửa, tự tin tươi đẹp, sau đó, hình như nàng chưa lần nào mặc màu đỏ nữa, thời gian và hắn, đều mài mòn nàng đến không còn chút góc cạnh.

Hắn nợ nàng, không chỉ nợ nàng một tuổi thanh xuân, một cuộc đời, càng nợ nàng rất rất nhiều tình cảm tốt đẹp nhất trên thế gian này, hắn yêu nàng, lại khiếp đảm yếu đuối, nói yêu, đối mặt với quyền thế, vẫn buông tay.

Tình yêu Tư Đồ Hi dành cho hắn, là sự dũng cảm không biết sợ hãi.

Mà tình yêu hắn dành cho nàng, là gông xiềng là giam cầm, thậm chí, là liên lụy.

Ung Khôn Đế đã từng đặc biệt kiên định, cuộc đời này, sẽ không có người khác nữa.

Mà bây giờ điều càng buồn cười hơn chính là, hắn luyến tiếc Thanh Nhược.

Hắn đã nghĩ tới, sẽ tìm một gia đình tốt, để ca ca để người thân để bạn bè bảo vệ nàng, cho nàng một đời tùy ý. Mà hắn, bầu bạn với Hi Nhi của hắn.

Hiện tại thì sao?

Ung Khôn Đế kéo kéo khóe miệng, nhắm hai mắt, khẽ vuốt phiến đá trước mộ, "Trên đời này có phải thật sự có linh hồn không? Nếu thật sự có, nàng thấy trẫm như bây giờ, chắc là sẽ hận chết trẫm mất."

"Khi đó ta yêu nàng là thật sự, nói muốn đối tốt với nàng cả đời cũng là thật sự...... Hi Nhi, nàng oán ta trách ta đi, nhưng nếu được quay lại, có lẽ ta vẫn lựa chọn như thế."

Lời nói đã bắt đầu rối loạn, dường như rượu kính trong tiệc đón gió giờ mới có tác dụng.

Ung Khôn Đế cười cười, "Chắc chắn nàng sẽ hỏi, vậy nếu lúc đó là Thanh Nhược thì sao? Là Thanh Nhược nha?"

Ung Khôn Đế nghĩ nghĩ, không tiếp tục nói nữa.

Lại yên lặng ngồi một lát, hắn giơ tay sờ sờ tấm bia, "Trẫm phải đi rồi. Vốn dĩ sau này nên dẫn nàng ấy đến nơi này gặp nàng, nhưng trẫm nghĩ có lẽ nàng sẽ tức giận, thôi bỏ đi."

Cả đời này, có một nữ nhân vì hắn, những năm tháng tốt đẹp nhất, thậm chí đã trả giá đến cả sinh mạng. Hắn vĩnh viễn sẽ không quên.

Có lẽ do khi đó còn nhỏ, cũng có lẽ vì yếu đuối và hèn nhát, hắn lựa chọn quyền thế mà không phải tình yêu.

Giờ đây, hắn có thể khống chế tất cả trong lòng bàn tay, cũng cao cao tại thượng không có gì phải sợ. Gặp được người mình thích, người mình muốn quý trọng, là nhờ hắn may mắn.

Hắn chỉ muốn ôm tất cả những gì nàng thích đến trước mặt nàng, chỉ cần nàng cười một cái là tốt rồi.

**

Hi Nhi.

Thực xin lỗi, có điều sau này ta cũng sẽ không gọi nàng như thế nữa.

Kiếp sau quá hư ảo, nhưng ta cũng chỉ có thể nói,

Nếu có kiếp sau, đến lượt ta vì nàng mà không màng tất cả.

Tha thứ cho ta, chỉ có thể như vậy để bản thân đỡ chột dạ hơn.

Tha thứ cho ta, sau này muốn hoàn hoàn chỉnh chỉnh thuộc về một mình nàng ấy mà thôi.

--- 🍀 ---

Một chương quá nhiều cảm xúc:"<

Thật ra, chương trước ta cảm thấy chị Hi lụy tình quá, nhưng mà giờ lại cảm thấy chị rất đáng thương, trong truyện gốc chắc là ngược luyến tàn tạ, thảm đến không nỡ nhìn luôn 😭

Chương sau là chương cuối ròi nha các tình yêu ❤

🎵 Dứt Cơn Mưa Này - Hậu Huyền

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.