Cảnh sát áp giải gia chủ Chương gia vào phòng gặp mặt, ông ta mặc quần áo tù của nhà giam lớn nhất đế đô, chỉ chưa đầy hai tháng ở đây, người đàn ông hào hoa phong nhã trước đó thoáng cái đã già đi gần chục tuổi.
Hứa Niệm Dương ngồi phía đối diện ông ta, giữa hai người cách nhau một tấm kính kiên cố, gia chủ Chương gia cầm ống nghe điện thoại lên, nói:
"Tại sao?" Ông ta hỏi.
Ông ta thực sự không thể hiểu nổi, đã từ lâu rồi Hứa Niệm Dương mới là người một tay che trời ở Chương gia, người thừa kế kia sớm đã từ bỏ việc tranh giành với hắn.
Hủy diệt Chương gia, đối với Hứa Niệm Dương mà nói không hề có lợi gì, ngoại trừ một cái danh hão gọi là "đại nghĩa diệt thân".
Bắt đầu từ khi Hứa Niệm Dương bước chân vào Chương gia, hắn đã luôn thu thập những chứng cứ quan trọng về những việc làm phi pháp của gia tộc này, chỉ cần những thứ này bị vạch trần, có thể nói Chương gia sẽ sụp đổ trong nháy mắt, không còn khả năng vực dậy được nữa, còn Hứa Niệm Dương thì hoàn toàn trong sạch, hai bàn tay không dính chút máu tanh nào.
Nhưng dẫu sao Chương gia cũng còn một chút tiền tài, ông ta ở trong tù cũng không đến nỗi nào, truyền hình đế đô đưa tin về hành động "đại nghĩa diệt thân" của Hứa Niệm Dương, toàn bộ quá trình hắn đều hết sức phối hợp với hoạt động điều tra của cảnh sát, sau khi phiên tòa được mở còn tình nguyện ra tòa làm chứng.
Bên chính phủ quyết định trao tặng huân chương vinh dự cho Hứa Niệm Dương.
Hứa Niệm Dương chỉ khẽ nhếch khóe miệng mà không trả lời.
Trạng thái cảm xúc của gia chủ Chương đã có phần quá khích, ông ta nhìn chằm chằm Hứa Niệm Dương, cặp mắt đỏ bừng. Ông ta ngồi trên một chiếc ghế đặc biệt, chân tay đều bị kìm sắt ghìm chặt, giọng nói khàn khàn, ánh mắt dữ tợn như dã thú đang run rẩy, "Tại sao?"
Ông ta vội vã nói tiếp, "Chương gia cho mày nhiều như thế, quyền lực, địa vị, tiền tài, tại sao mày còn muốn hủy diệt nó?"
Chương gia đã truyền được đến ba đời, mấy chục năm nay luôn sống trong cảnh giàu sang phú quý, giờ gia tộc bị hủy diệt trong tay ông ta, cho dù có chết, ông ta cũng không biết nên đối diện thế nào với liệt tổ liệt tông.
Hứa Niệm Dương, thằng khốn hiểm độc này.
Chuyện hắn đối phó với Hứa gia ông ta biết rất rõ, cấp dưới của ông ta đã run lẩy bẩy với cặp mắt kinh hãi khi nhớ lại cảnh tượng ấy.
Rõ ràng Hứa Niệm Dương chẳng hề nói một câu trước mặt một nhà ba người Hứa gia kia, thậm chí hắn cũng chưa từng làm chuyện gì tàn nhẫn với họ, nhưng chỉ cần đời này ba người Hứa gia còn sống, mỗi khi nhớ tới Hứa Niệm Dương e rằng đều sẽ cảm thấy khiếp sợ, càng đừng nói tới việc muốn gặp lại.
Dường như hắn luôn nắm rõ yếu điểm của tất cả mọi người, càng hiểu được kẽ hở của nhân tính.
Hắn đứng ngoài cuộc chơi mưu trí giăng lưới thu gọn tiếng thơm, rồi sau đó, lẳng lặng nhìn tất cả rơi xuống địa ngục.
Toàn bộ Chương gia, từ gia chủ cho đến toàn bộ những người đã thành niên trong chi chính đều đang ở trong tù, đợi vụ án được điều tra hoàn tất tòa án sẽ ra phán quyết cuối cùng, có điều, dựa vào những chứng cứ mà Hứa Niệm Dương đưa ra lần này, người họ Chương không chết cũng sẽ bị phán tù chung thân.
Hứa Niệm Dương nhìn ông ta, mắt mày khẽ cong, cử động này của hắn diễn ra rất nhanh, độ cong nơi cuối mắt cũng rất nhỏ, nhưng gia chủ Chương gia vẫn bắt kịp, ông ta không hiểu tại sao Hứa Niệm Dương lại vui như vậy, giống như ông ta không hiểu vì sao một người đàn ông có thể thoải mái từ bỏ quyền lực và địa vị trong tay mình như thế.
Hứa Niệm Dương chậm rãi lên tiếng, chất giọng trầm ổn và ấm áp hòa lẫn với chiếc áo sơ mi trắng mờ tạo cho người khác một cảm giác thanh thản và an toàn, "Tôi không thích những thí nghiệm trên cơ thể người của Chương gia."
Nực cười, đúng là nực cười.
Chương gia chủ nhếch môi giễu cợt, nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào, trực tiếp cúp máy kết thúc cuộc gặp mặt này.
Hứa Niệm Dương không thích thí nghiệm trên cơ thể người ư? Hắn vốn đã chẳng có tam quan mà một người bình thường nên có, nói gì đến thích hay không.
Hứa Niệm Dương mang theo hai trợ thủ đến thành phố K thành lập một phòng nghiên cứu sinh học. Họ đã theo hắn kể từ khi hắn bắt đầu bước chân vào Chương gia, có thể nói họ theo hắn không chỉ vì lòng trung thành và coi trọng sự nghiệp của mình, mà còn bởi vì họ thực sự sùng bái và công nhận năng lực của hắn ở lĩnh vực này, họ chưa từng gặp ai có năng lực và lòng dũng cảm dám chấp nhận thử thách như hắn.
Danh tiếng của Hứa Niệm Dương lại nổi như cồn, sự sụp đổ của Chương gia cũng là do một tay hắn vạch trần, khi Chương gia bị đẩy lên đầu ngọn sóng dư luận, những thành tựu trước đây hắn cống hiến cho Chương gia cũng được bày ra ngoài ánh sáng, một lần nữa nhận được vô vàn khen thưởng.
Ngày phòng nghiên cứu chính thức treo biển hành nghề tại thành phố K, từ quan chức chính phủ cho đến một vài giáo sư học viện đều đến tận nơi chúc mừng, tặng hoa tươi hoặc bảng hiệu, nhân viên cũng đã tuyển đủ từ lâu, đều là những nhà nghiên cứu đến từ khắp các vùng miền và vô cùng ngưỡng mộ thành tựu của Hứa Niệm Dương.
Đêm giao thừa năm Thanh Nhược lên cuối cấp, không khí trong nhà vô cùng náo nhiệt.
Hai trợ thủ đi theo Hứa Niệm Dương, một người còn độc thân, một người thì đã có vợ nhưng còn chưa có con.
Phòng nghiên cứu mới thành lập không lâu, những công việc nhỏ nhặt có thể nói là nhiều vô kể, hai người đều không về nhà đón tết, cũng may cha Thanh Nhược đã nhắc nhở Hứa Niệm Dương từ sớm, ngày đó phải dẫn hai trợ thủ cùng với vợ của họ đến nhà mình ăn bữa cơm đoàn viên.
Căn nhà trước đây Hứa Niệm Dương mua vừa sửa sang xong không lâu, mùi nhà mới cộng với các loại mùi khác không có lợi cho sức khỏe. Bà Phương dứt khoát nói không đồng ý cho họ sang đó ở, bởi vậy khoảng thời gian này Hứa Niệm Dương vẫn luôn ở tại nhà Thanh Nhược.
Lúc hai trợ thủ mang theo vợ mình đến nhà Thanh Nhược, Hứa Niệm Dương đang mặc áo len xắn tay áo cùng cha Thanh Nhược sơ chế hải sản trong phòng bếp.
Chuông cửa reo vang, Thanh Nhược đang xem ti vi trong phòng khách rảo bước ra mở cửa.
Sau khi mọi người đều chào hỏi nhau xong, hai anh chàng trợ thủ bèn cẩn thận
đặt món quà mình mang đến xuống, bà Phương đi ra từ phòng bếp, cười vui vẻ, "Tới rồi đó hả, mau ngồi đi các cháu." Bà quay đầu lại trừng mắt nhìn Thanh Nhược, "Tiểu Nhược con mau đi rót mấy cốc nước đi, còn đứng ngốc ở đó làm gì." Giọng nói đầy vẻ ghét bỏ con gái.
Ba người kia đều biết rõ Thanh Nhược là người có sức ảnh hưởng đến mức nào, họ vội vàng xua tay nói không cần, một trong hai anh chàng trợ thủ còn móc một chiếc lì xì ra tặng cho Thanh Nhược, "Nhược Nhược, chúc mừng năm mới."
Thanh Nhược lập tức cười híp cả mắt lại, da mặt quá dày, cô vốn không có chút khái niệm nào gọi là ngượng ngùng, trả lời một cách ngọt xớt, "Cám ơn anh." Nói xong bèn đưa tay ra nhận.
Nửa đường lại bị bà Phương chặn lại, bà đẩy lì xì lại chỗ cũ, nói: "Ôi dào, con bé đã lớn thế này rồi, không cần đâu không cần đâu." Lòng bà thầm mắng, con bé nhanh nhảu này thật là...
Lúc này Hứa Niệm Dương và cha Thanh Nhược mới nối đuôi ra bước ra khỏi phòng bếp, lúc trước hai người còn đang sơ chế hải sản, mặc dù nghe thấy tiếng chuông cửa nhưng cũng phải đợi làm xong việc rồi rửa sạch tay mới đi ra ngoài, tay Hứa Niệm Dương vẫn còn nhỏ nước tong tỏng.
Hai trợ lý gọi hắn là thầy Hứa, bởi vì họ vừa là trợ lý, cũng vừa là học sinh của Hứa Niệm Dương.
Hứa Niệm Dương khẽ gật đầu, hắn vẩy nước trên tay đi, trực tiếp cầm lấy chiếc lì xì đang kẹp giữa bà Phương và ba người trợ lý, đặt vào trong tay Thanh Nhược.
Vì giờ trên tay đang có nước nên hắn chỉ đành dùng phần nhô lên ở cổ tay đụng đụng vào eo Thanh Nhược, "Em đi xem ti vi đi."
Nói xong lại quay đầu gọi hai trợ lý, "Mau vào phòng bếp giúp một tay."
Cuối cùng mới nói với bà Phương đang dở khóc dở cười, "Dì à, dì cùng với vợ tiểu Trình ngồi đây nghỉ ngơi đi, để tụi con làm."
Thanh Nhược đã đi đến bên kia sô pha ngồi xuống bóc lì xì rồi, dáng vẻ vô tâm ngốc nghếch chết đi được, bà Phương nhìn một cách rồi nghĩ rằng không trông mong gì vào việc cô sẽ tự chủ động chào hỏi vợ nhà người ta.
Bà chỉ đành bàn giao cho cha Thanh Nhược, lại nghĩ rằng để hai người trợ lý kia đi như vậy có hơi mất lịch sự, dẫu sao người ta cũng là khách, ấy vậy mà lại để người ta phải vất vả tay chân rồi.
Hai anh chàng kia ngoan ngoãn kìa nói không sao đâu ạ, rồi mau chóng theo Hứa Niệm Dương vào phòng bếp.
Do sắp sang giao thừa nên bàn trà tại phòng khách bày đầy đồ ăn, không phải là quà vặt thì cũng là các loại hạt bí hay hoa quả.
Bà Phương rót một cốc nước ấm cho vợ tiểu Trình, lại mời cô ấy ăn vài món, ba người bao gồm cả Thanh Nhược ngồi trên sô pha trò chuyện vui vẻ.
Thanh Nhược thích ăn dâu tây, cũng thích ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, cô ôm một đĩa dâu tây đầy ư ngồi trên sô pha ăn ngon lành, bà Phương tiện tay đặt thùng rác xuống bên chân cô, nhíu mày dặn dò, "Đừng có vứt xuống đất đấy nhé."
"Dạ dạ." Thanh Nhược gật đầu lia lịa, tiếp tục nói chuyện phiếm với vợ tiểu Trình.
Bốn người đàn ông trong phòng bếp phân công công việc cho nhau làm rất thuận lợi, Hứa Niệm Dương thì khá ít nói, nhưng cha Thanh Nhược và hai anh chàng trợ thủ lại trò chuyện rôm rả như pháo rang, chẳng bao lâu sau cha Thanh Nhược đã bắt đầu tỏ vẻ bề trên sai bảo hai anh chàng trợ thủ quay mòng mòng rồi.
Canh nóng thơm nồng sôi sùng sục, rau sống tươi rói lần lượt được bày ra đĩa. Cha Thanh Nhược mang hai anh chàng trợ thủ đi thăm quan tủ cất rượu của mình, cả ba người cùng thảo luận xem hôm nay nên uống chai nào.
Tivi hôm nay không có chương trình nào đặc biệt cả, toàn bộ các kênh đều tràn ngập sắc đỏ náo nhiệt của năm mới, còn chưa đi tới phòng khách mà hắn đã có thể nghe thấy tiếng tạp âm phát ra từ tivi và tiếng ba người đang trò chuyện.
Cũng không biết vợ tiểu Trình vừa nói gì, làm Thanh Nhược và bà Phương cũng bật cười ha ha.
Hứa Niệm Dương khẽ cong đuôi mắt, cô nhóc của hắn có tiếng cười thật là phóng khoáng.
Vợ tiểu Trình ngồi giữa Thanh Nhược và bà Phương, Hứa Niệm Dương đi đến bên cạnh Thanh Nhược, mặc dù thùng rác ở ngay gần cô, nhưng hắn vẫn nhìn thấy góc sô pha bên kia bày đầy một đống vỏ kẹo.
Hắn dùng tay gạt hết đống vỏ kẹo ấy xuống thùng rác cạnh chân cô, nhìn cô còn ôm chặt cái đĩa trong lòng, cứ nói rồi nói mãi, trong lúc vô thức cô đã ăn không ít rồi.
Hắn lấy đĩa đi đặt lên mặt bàn.
Thanh Nhược vô thức vươn tay ra nắm lấy tay hắn, Hứa Niệm Dương vừa mới rửa rau xong nên bàn tay còn vương chút nước, khá mát.
Bàn tay cô nhỏ bé lại mềm ấm, khi chạm vào tay hắn làn da khẽ run lên, nhưng cô vẫn mải mê nói chuyện với vợ tiểu Trình và bà Phương, đầu cũng không thèm quay lại, trực tiếp kéo bàn tay lạnh lẽo của Hứa Niệm đặt xuống dưới đùi cô.
Độ ấm từ làn da cô truyền qua lớp vải quần jeans, Thanh Nhược duỗi chân xuống đất xỏ dép lê vào, lần lượt hai bàn tay của Hứa Niệm Dương đều bị cô áp giữa đùi và sô pha.
Thanh Nhược vừa quay sang nói với bà Phương tối nay con muốn ăn món cánh gà chiên cola do mẹ làm, vừa với tay lấy một chiếc gối nhỏ đang để trên sô pha xuống, loại gối này có thể trải ra thành một chiếc chăn mỏng.
Cô đắp lên đùi mình một nửa, nửa còn lại đắp lên đùi Hứa Niệm Dương.
Bà Phương ừ một tiếng, rồi lại quay sang dịu dàng hỏi vợ tiểu Trình, "Cháu có thích ăn món gì không, để bác làm cho?"
Ba người phụ nữ trò chuyện rất vui vẻ, Hứa Niệm Dương và hai người trợ thủ cũng không phải người xa lạ gì, tiểu Trình đã nhắc trước với vợ mình, ở nhà Thanh Nhược Hứa Niệm Dương không chỉ đóng vai một người con rể tương lai, mà còn có thể nói là một người con trai nữa, nếu mấy người họ cứ khách khí mãi cũng sẽ mất vui.
Vợ tiểu Trình cười mỉm, nói muốn đến phòng bếp xem có những loại nguyên liệu nào rồi mới chọn món, nhất định phải nếm thử món sở trường của bà Phương mới được.
Hai người vui vẻ dắt tay nhau rời đi.
Phòng khách chỉ còn lại Thanh Nhược và Hứa Niệm Dương.
Tay hắn đã ấm hơn khá nhiều rồi, Thanh Nhược nhấc chân lên kéo tay hắn ra, lại với lấy cốc nước ấm trên bàn dúi vào trong tay hắn, "Niệm Dương, anh uống chút nước ấm đi."
Trong phòng có điều hòa, chỉ là vừa nãy chạm vào nước lạnh nên tay hắn mới lạnh như thế, ngồi trong phòng khách một lúc bàn tay đã ấm hẳn lên không còn cảm giác lạnh lẽo nữa rồi.
Hứa Niệm Dương nhận lấy cốc nước cô đưa qua, có lẽ cô đã uống cốc nước này khi đang ăn kẹo hoặc dâu tây rồi, miệng cốc sứ trắng mờ có hằn một dấu vết nho nhỏ, nhìn trông không được sạch sẽ cho lắm.
Hứa Niệm Dương xoay nhẹ chiếc cốc, chính tại nơi có vết mờ kia uống liền hai ngụm nước.
Cha Thanh Nhược dẫn hai anh chàng trợ thủ từ quầy rượu qua đây, ba người đã thương lượng xong buổi tối nên uống rượu gì, ông hoàn toàn không hề hỏi đến ý kiến của Hứa Niệm Dương.
Hứa Niệm Dương ấy à, đều là người nhà mình cả rồi, ông uống gì thì Hứa Niệm Dương uống cái đó, có cái gì mà phải hỏi, quan tâm đến yêu thích của khách mời mới là quan trọng.
Tuy rằng buổi trưa bà Phương lịch sự đẩy lại lì xì hai trợ thủ đưa cho Thanh Nhược, nhưng buổi tối lúc cả nhà đang ngồi vây quanh chiếc bàn ăn cơm đoàn viên bà vẫn chuẩn bị bốn cái lì xì.
Một cái của Thanh Nhược, một cái của Hứa Niệm Dương, hai cái còn lại của hai anh chàng trợ thủ, có điều ai có vợ rồi thì sẽ là đưa cho vợ người đó.
Bà Phương cũng được nịnh vui híp cả mắt lại, có điều vẫn cầm chặt không buông, bà liếc thấy Hứa Niệm Dương đang cầm bó đũa đi tới, bèn chỉ đạo Thanh Nhược, "Đi, đi sắp bát đũa xong rồi mẹ sẽ cho con."
Thanh Nhược hất tay áo một cái, giả giọng eo éo, "Thần xin tuân chỉ lão phật gia ~"
Nói xong bèn lập tức chạy tới bên Hứa Niệm Dương chìa tay ra muốn lấy đũa.
Hứa Niệm Dương trực tiếp cúi đầu xuống hôn nhẹ vào trán cô, chỉ đưa cho cô một đôi, "Nhược Nhược, hôm nay anh làm món cá chua ngọt, em nếm thử xem." Sau đó lại đưa cho cô một cái bát.
Khóe miệng bà Phương giật giật, bà giơ tay đầu hàng, trả lại lì xì cho Thanh Nhược.
Lòng bà lại than thở, thằng bé Niệm Dương này sao mà thành thật đến thế cơ chứ, nhìn trúng tiểu ma nữ nhà họ, đúng là tủi thân cho Niệm Dương rồi.