Hắn tên Noãn Dương, đây là cái tên mà mẫu thân đặt cho hắn.
Không có họ.
Bởi vì từ trước mười tuổi chưa từng gặp phụ thân.
Bây giờ, hắn được gọi là Lâm Triệu.
Huyền Tuyệt Môn bị giết, bị thương, trong một đêm, máu chảy thành sông.
Ma tộc tiến công quy mô lớn, Huyền Tuyệt Môn không chống cự nổi, một tông môn vốn rộng lớn nguy nga nay bị bao phủ bởi mùi máu tươi nồng đậm ghê tởm.
Lâm Triệu lười biếng dựa người ra sau, ngồi trên chủ vị ở đại sảnh tông môn Huyền Tuyệt Môn, phía sau treo một cái chuông đồng thật lớn.
Quanh thân chưởng môn bị ma khí trói buộc, nhe răng trợn mắt nhìn Lâm Triệu, tu vi trong đan điền cuồn cuộn không ngừng nhưng thân thể lại không thể tránh thoát được.
Chung quanh đại điện, bên ngoài, tất cả đều là tiếng cười chói tai của Ma tộc và âm thanh nhấm nuốt.
Nửa người chưởng môn đẫm máu, "Ngươi là dã chủng năm đó?!"
Câu hỏi, câu cảm thán đầy kinh ngạc, cũng là câu trần thuật.
Trên mặt mấy phong chủ không có chỗ nào là không có sát khí.
Lâm Triệu như cũ vẫn là tư thái lười biếng, không đau không ngứa, ma khí áp một cái, hai đầu gối chưởng môn nện trên mặt đất thật mạnh, trên sàn nhà lát đá cẩm thạch trong nháy mắt đã xuất hiện hai lỗ hổng.
Hắn quay đầu, khóe mắt rất nhỏ từ trên cao nhìn xuống giống như xem cũng giống như liếc, tất cả đều là sự cao cao tại thượng coi thường sinh mệnh, tùy thời hóa thành tro bụi chỉ bằng cái búng tay.
Cong cong môi, huyết sắc ở hai tròng mắt càng nặng, tóc bạc thật dài phía sau tung bay trong gió.
Hắn nhẹ nhàng giơ tay, từ ống tay áo tuyết trắng to rộng lộ ra ngón tay thon dài trắng nõn, ngoắc một cái, chưởng môn quỳ trên mặt đất nhanh chóng tới gần hắn.
Độ cao vừa vặn tốt, hắn vươn tay, mềm nhẹ như để vào trong nước, thọc vào đan điền của chưởng môn.
Cả người chưởng môn giãy giụa kịch liệt, đôi mắt trừng lớn đến nỗi tròng mắt cơ hồ muốn nhảy ra, há miệng thật to nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
Lâm Triệu thu ngón tay lại, âm thanh vỡ vụn rất nhỏ, thế nhưng trong đại sảnh ồn ào lại thắng tất cả tiếng vang.
Chỉ trong mấy cái hô hấp, hắn ung dung thong thả thu hồi tay, máu đỏ sền sệt nổi bật trên làn da hắn nhanh chóng bay đi, lúc toàn bộ bàn tay rời khỏi thân thể chưởng môn thì đã lại sạch sẽ như trước.
Mà chưởng môn, thân thể đã mềm nhũn nằm trên mặt đất, bởi vì đan điền bị bóp nát nên nhanh chóng già nua, làn da xuất hiện đầy nếp nhăn, cơ hồ là da bọc xương trong nháy mắt, giống như xác ướp cổ hư thối ngàn năm chưa được khai quật.
Lâm Triệu đứng lên, nỗi hoảng sợ của toàn bộ đại điện đều bị ma khí nồng đậm đè lại trong cổ họng, hắn quay đầu nhìn quét một chút biểu tình kinh hoàng đến run rẩy linh hồn của mọi người trong đại điện.
Vô vị.
Hắn khẽ vuốt góc áo.
Một thân áo choàng màu trắng cùng tóc dài bạc tung bay, nam tử hai mắt đỏ tươi mà biểu tình đạm mạc dạo bước đi qua tràng Tu La, yên lặng đứng ở cửa đại điện.
Ma khí đưa tới phong linh khiến hắn bằng phẳng lăng không, bằng tốc độ không nhanh không chậm rời đi.
Lời nói vọng xuống từ không trung mang theo sự không kiên nhẫn không thú vị và thái độ không sao cả, "Mười ngày sau, Tĩnh Hợp Môn."
Huyền Tuyệt Môn là tông môn đứng đầu trên bảy đại tông môn thuộc bảy đại lục của Đại Châu, thực lực không thể xem thường, trong một đêm bị hủy diệt khiến toàn bộ đại lục đều khiếp sợ.
Sáu đại tông môn còn lại nhanh chóng tụ tập, kể cả một ít môn phái nhỏ ngày thường bị bọn họ khinh thường đều phá lệ được triệu tập, còn có những kẻ tu luyện riêng lẻ.
Ma tộc hung hăng ngang ngược lại chuẩn bị tiến công.
Mười ngày sau, cao thủ của các đại môn phái tọa trấn trận địa Tĩnh Hợp Môn sẵn sàng đón quân địch.
Không thể tránh thoát.
Tĩnh Hợp Môn thương vong vô số, không bị diệt môn là bởi vì lúc trước đã bỏ chạy rất nhiều.
Ngày xưa là thánh địa trong lòng người tu tiên, hiện tại lại biến thành một cứ điểm của Ma tộc.
Chỉ hơn mười ngày, Huyền Tuyệt Môn đã rách nát tàn tạ, khắp nơi trong cung điện đại khí trang nghiêm đều là vết máu đã biến thành màu đen, còn có độc trùng không biết tên nằm bò ngổn ngang, tùy ý có thể thấy được chi tiết xương người.
Cấp dưới tới báo, năm đại môn phái còn lại đều đưa tới Thánh Nữ của môn phái mình, hy vọng có thể giảng hòa cùng Lâm Triệu.
Tu Tiên Giới vốn vô tình, đánh thắng được thì giết, giết người đoạt bảo, giết người đoạt vận, đều là những chuyện bình thường như ăn cơm uống nước.
Đánh không lại thì lừa, có thể bán liền bán.
Tu tiên, tranh thọ với trời, nghịch thiên mà đi, vốn dĩ ngay từ đầu Thiên Đạo đã không dung thứ.
Lúc Thanh Nhược cùng bốn Thánh Nữ khác được đưa vào cửa, Lâm Triệu đang ngồi trên chủ vị, bảo bối chuông trấn ma được treo ở cửa chính Huyền Tuyệt Môn, nghe nói đã có linh thức, có thể áp chế Ma tộc.
Hiện tại, lại ở phía dưới ghế dựa.
Trong tay Lâm Triệu cầm một con hồ ly tuyết trắng, hồ ly kia đã rất hoảng sợ, đôi mắt đen nhánh mượt mà hình như chứa nước mắt, bị Lâm Triệu bóp cổ lại không dám giãy giụa.
Lâm Triệu quay đầu liền nhìn thấy một hàng đến năm vị mỹ nhân, năm người mặc một màu váy lưu tiên*, thiết kế chi tiết trên váy có bất đồng, trang điểm đẹp đẽ lại phong tình.
*lưu tiên: cũng không biết cái váy gì nữa:">
Nghĩ đến mấy đại tông môn nhưng thật ra lại lao lực tâm tư.
Lâm Triệu tùy tay đem hồ ly ném một cái, nó ngã trên mặt đất lăn vài vòng, đụng vào cây cột vẫn không dám chạy, choáng váng ngồi dậy dựa vào cột, bộ lông trắng muốt vẫn luôn run rẩy.
Bốn mỹ nhân cũng run, không thể áp được sợ hãi và khinh nhường đối với Ma tộc nơi đáy mắt, nhưng lúc này lại không thể không mỉm cười nhu hòa, chỉ hy vọng chính mình thoát khỏi cái sát tinh tông môn này.
Thanh Nhược đang phát ngốc mà nhìn cái chuông phía dưới ghế dựa của hắn.
Nàng mặc váy lưu tiên màu xanh lá mạ, không giống hai vị bên cạnh một người lộ eo một người lộ chân, hình thức váy thực sự bảo thủ, che kín mít đến cả hai cánh tay đều không nhìn thấy.
Chỉ có cái cổ trắng nõn thon dài lộ ra, thấp thoáng hình dáng xương quai xanh.
Trên mái tóc cố ý để xõa cắm một cây trâm cài màu bạc thật tinh xảo, vài lọn tóc cong ở chỗ xương quai xanh và ngừng ở bả vai, như là không thể rời đi được.
Lâm Triệu thoáng liếc mắt qua một lượt, không có hứng thú. Chẳng qua là cấp dưới tự chủ trương, hắn chuẩn bị gọi người đưa trả về các tông môn.
Hắn ngồi thật cao, Thanh Nhược thoáng ngẩng đầu lên, cách đại điện Huyền Tuyệt Môn bị tàn phá, thanh âm mềm mại của nàng có tiếng vọng thật nhỏ.
"Lâm Triệu, ghế dựa của ngươi làm thế nào đặt được lên đó?"
Nháy mắt, tất cả mọi người trong điện trừ hai người bọn họ đều ngừng hô hấp.
Ánh mắt Lâm Triệu rơi xuống trên mặt nàng.
Nàng ấy đang tò mò, thuần túy chỉ là tò mò.
Cho nên mới đặt câu hỏi.
Lâm Triệu giơ tay nhẹ nhàng vẫy vẫy với nàng, "Tự mình lại đây xem."
Câu nói đạm mạc mà bình thản.
Thanh Nhược nhẹ nhàng ừm một tiếng, đôi tay bị tay áo che khuất vươn ra, đầu ngón tay như xanh miết, kéo lại vạt váy, liền thật sự cất từng bước một đi về phía hắn.
Nàng đang tiến lên, đưa lưng về phía bốn Thánh Nữ vừa cùng nhau đến, cho nên không hề nhìn thấy biểu tình đặc sắc trên mặt họ.
Lâm Triệu đưa tay chống cằm. Đại điện bị tàn phá, chỗ tan vỡ trên mặt đất rất nhiều, bước chân nàng tiếng nặng tiếng nhẹ, Lâm Triệu nghe tiếng vang như vậy chậm rãi tới gần, đột nhiên bắt đầu cảm thấy có ý tứ.
Đỉnh của đại chuông thật nhọn, hắn không dùng ma khí, nhưng ghế dựa vẫn vững vàng dừng ở trên.
Thanh Nhược đến bên cạnh đại chuông, buông váy, bàn tay đặt lên cái chuông dày nặng, ngẩng đầu lên ngó nghiêng mà xem, đột nhiên lại cười rộ lên, "Ô ~ Thì ra là ghế dựa dốc xuống ở phía trên."
Lâm Triệu dùng ma khí, đem ghế dựa cố định ở giữa không trung.
Hắn cúi đầu nhìn tay nàng, thật sự rất đẹp, đặt ở trên cái chuông cũ kĩ, tạo nên một sự đối lập đặc biệt.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua hồ ly lông trắng trốn sau cây cột.
Hồ ly bay lên, biểu tình ngoan như một viên màn thầu tùy ý xoa bẹp vo tròn.
Đến trong tay Lâm Triệu, lại rơi xuống vòng ôm của Thanh Nhược, hồ ly thật muốn thở ra một hơi thật dài, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài.
Thanh Nhược chớp đôi mắt tỏ vẻ kỳ quái lại kinh ngạc.
Đôi mắt sạch sẽ đến dường như trong suốt lại không tò mò thuần túy giống lúc trước, lần này hỗn loạn một chút ngoài ý muốn nhỏ. Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua tiểu hồ ly ngoan ngoãn trong ngực, một bàn tay đặt trên lông dài mềm mại của nó, khóe miệng cong lên một độ cung nho nhỏ, trong mắt lại thêm vài phần thích thú.
Không hề có một cảm xúc che dấu nào.
Lâm Triệu đột nhiên nhe ra răng nanh, đôi mắt đen như mực nháy mắt đầy huyết sắc đỏ tươi.
"Nuôi nó." Hắn mở miệng, hơi cúi đầu với Thanh Nhược.
"Vâng!" Nàng không do dự, dứt khoát lại trực tiếp, thanh âm trong veo mang lại cảm giác cô gái nhỏ điềm đạm ngọt ngào.
Năm Thánh Nữ bị giữ lại cùng nhau.
Phong chủ* Huyền Tuyệt Môn bị hủy hoại nghiêm trọng nhất. Mấy phong khác cũng không toàn vẹn đến đâu được.
*phong chủ ở đây kiểu như khu vực chính của tông môn ý.
Bốn Thánh Nữ bị phân đến một cái phong. Từng người đi lựa chọn động phủ, trước tiên lấy ra các loại pháp khí bố trí phòng ngự, toàn thân ướt nhẹp mồ hôi lạnh cũng không có rảnh lo, tiếp theo phải dọn dẹp thi thể và rửa sạch vết máu.
Nói là Thánh Nữ, nhưng kỳ thực bị tông môn đẩy ra như vậy không thể nghi ngờ là chịu chết, người nào ở trong tông môn thân phận đều không quá cao, đương nhiên cũng không phải là quá thấp. Còn phải có một gương mặt bế nguyệt tu hoa cùng dáng người hoàn mĩ.
Loại người thuộc trình tự này ở Tu Tiên Giới, đối với sinh tử đã sớm quen thuộc, tốc độ dọn dẹp động phủ rất nhanh.
Chỉ có Thanh Nhược là ngoại lệ. Hắn mang nàng đến một cái phong khác, chưa đầy một phút đồng hồ lại về tới phong chủ ở đại điện.
Nàng ôm tiểu hồ ly đứng trước mặt Lâm Triệu, mân mê môi, ánh mắt hơi né tránh, thanh âm mềm mại lại dường như có chút ngượng ngùng, "Lâm Triệu, ta, ta có thể ở lại nơi này hay không?"
Lâm Triệu đã từ trên ghế xuống dưới, bây giờ trên mặt đất trước mặt là các loại túi Càn Khôn, chủ nhân đã chết, hắn tùy tay là có thể hủy bỏ trói buộc, đang nhàm chán nhìn xem bên trong có cái gì, vừa ý thì trực tiếp kéo ra ném vào túi Càn Khôn của mình.
Lâm Triệu nhìn nàng một cái, hồ ly trong ngực nàng bởi vì những lời này đã ghé vào cánh tay nàng với một bộ dáng sống không còn gì luyến tiếc.
"Ừm?" Hắn lên tiếng, lấy một thứ từ túi Càn Khôn trong tay ra ném vào túi của mình, rồi lại tùy tiện vứt ra một chỗ khác.
Túi Càn Khôn nho nhỏ đã chất thành ngọn núi nhỏ cao bằng nửa người.
Thanh Nhược không mở miệng, ánh mắt theo đường Parabol rơi xuống sườn núi.
Lâm Triệu cười khẽ, "Muốn?"
Không đợi nàng trả lời, hắn vung tay, cái bình nhỏ chuyển qua bên chân Thanh Nhược.
Hồ ly giả chết trong ngực nàng lập tức cọ người ngồi thẳng dậy.
Đồ vật trong này, Lâm Triệu chướng mắt, nhưng không có nghĩa tất cả mọi người đều có tầm mắt tài đại khí thô giống hắn.
Hồ ly đột nhiên ngồi dậy, Thanh Nhược cúi đầu liếc nhìn nó một cái, giơ tay sờ sờ đầu nó để trấn an, ánh mắt vẫn không nhìn Lâm Triệu, lắc lắc đầu, "Không cần." Câu nói tiếp theo nhỏ như muỗi kêu, trên má nhiễm màu hồng phấn mê người, "Ta, ta sợ người chết."
Nhưng thính lực của Lâm Triệu quá tốt.
Động tác trơn tru trên tay hắn dừng một chút. Xác thật, mỗi cái phong ở Huyền Tuyệt Môn nơi nơi đều là người chết cùng tứ chi hỗn loạn. Nơi này tuy rằng bừa bộn, nhưng bởi vì hắn ở đây, cấp dưới đã sớm dọn dẹp sạch sẽ.
"Ngươi vì cái gì mà tới nơi này?" Lâm Triệu tiếp tục động tác trong tay, mở miệng hỏi nàng.
Túi Càn Khôn nhanh chóng bị ném qua, bên trong căn bản không có thứ gì đáng chú ý.
Thanh Nhược mím môi, "Phụ thân vào bí cảnh bế quan, phong chủ trong tông môn và chưởng môn để cho ta tới."
"Phụ thân?"
Ánh mắt nàng ấm áp tươi đẹp như sắc xuân, thoáng qua một nỗi quyến luyến mềm nhẹ mà dài lâu, thanh âm nóng hổi, tựa như hỏa linh chạm vào làn da, "Phụ thân là Vân Trạch phong chủ nha, phụ thân rất lợi hại ~"
Mặc dù là hắn ở trong Ma giới lâu ngày, gần đây mới xâm nhập vào các thế lực tông môn nhưng cũng đã nghe nói qua về Vân Trạch phong chủ. Kiếm tu, thực lực bá đạo cường hãn, còn có một cái danh bên ngoài, phụ thân đệ nhất thiên hạ. Nghe nói, động phủ của con gái Vân Trạch phong chủ là dùng linh thạch dựng lên.
Tông môn đây là, vừa muốn dồn con gái Vân Trạch vào chỗ chết, vừa muốn Vân Trạch cùng hắn không chết không ngừng?
Lâm Triệu lấy ra một viên từ túi Càn Khôn chứa đầy linh quả ma thú trong tay ném cho hồ ly sắp chảy nước miếng trong lòng ngực nàng. Túi Càn Khôn đưa cho Thanh Nhược, hắn cong cong môi, "Ừ, phụ thân ngươi rất lợi hại."