Lâm Triệu dựa vào thân cây ngủ, Thanh Nhược ngồi ở bên cạnh cầm nhánh cây lơ đễnh chọc chọc đống lửa phía trước.
Khi này, Vân Trạch bỗng từ giữa không trung cất bước đến.
Lúc đầu nhìn thấy còn thật xa xôi, hắn phá không thuận gió mà đi, hai ba bước đã gần trong gang tấc.
Thanh Nhược quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Triệu còn đang ngủ say, giơ tay vẫy vẫy với Vân Trạch, một bên đứng dậy cười đến sáng lạn, một bên dùng khẩu hình nói, "Phụ thân, người bế quan ra rồi ạ?"
Vân Trạch mặc tiên bào màu xanh đen, phía sau giắt hai thanh cự kiếm dài một thước.
Tu vi của hắn lại lên một bậc thang, hiện tại trong tông môn có thể nói là ở vào đỉnh giai tầng.
Vừa bế quan ra liền nghe nói đến "Hắc Bạch Song Sát" nháo đến ồn áo huyên náo.
Trên người Thanh Nhược có ấn ký hắn hạ để truy tung, bởi vì thông linh thạch chưa từng báo hiệu Thanh Nhược có nguy hiểm sinh mệnh, cho nên hắn vẫn luôn an tâm bế quan, bây giờ chuyện đầu tiên phải làm chính là tìm Thanh Nhược.
Quanh thân Vân Trạch thấp thoáng hàn băng chi khí cuồn cuộn sắc bén, hắn là băng linh căn biến dị, áp khí vừa xuất ra nhanh chóng lan tràn cái lạnh lẽo tới tận xương cốt.
Trong đêm tối, màu đỏ như máu trong mắt hắn sáng như ưng.
Thanh Nhược đứng ở giữa hai người nam nhân, đưa lưng về phía Lâm Triệu, ý thức được hắn vừa tỉnh thì nhanh chóng xoay người lại.
Lâm Triệu nhìn qua, thân mình run rẩy cuốn chăn, đôi mắt mới vừa tỉnh ngủ đầy sương mù mênh mang có chút ngốc, trông thấy Thanh Nhược xoay người thì cười cười theo phản xạ có điều kiện.
Một khuôn mặt vốn đáng sợ càng thêm xấu xí vô cùng.
Thanh Nhược khẽ cong cong môi cười trấn an, thực hiện pháp thuật làm ấm cho hắn.
Nàng lại xoay người, vô cùng ngọt ngào mở miệng, "Phụ thân." rồi tiến lên vài bước ôm lấy cánh tay Vân Trạch.
Vân Trạch âm trầm một khuôn mặt, thân thể bất động như núi, không nói lời nào cũng không thèm liếc nàng một cái, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Triệu, như thể ngay một giây tiếp theo sẽ lập tức rút kiếm chém hắn tan thành tro bụi.
Thanh Nhược có chút xấu hổ sờ sờ trán, kéo cánh tay Vân Trạch quơ quơ, thanh âm làm nũng ngày càng mềm mại, "Phụ thân ~"
Lâm Triệu đã đứng lên, khí lạnh của Vân Trạch cố ý nhằm vào hắn, tu vi hiện tại của Thanh Nhược nào có thể so cùng Vân Trạch, cho nên nàng không hề hay biết, pháp thuật làm ấm nàng thực hiện cũng chẳng có tác dụng gì cho lắm.
Đầu gối hắn lạnh đến cứng đờ, lúc đỡ thân cây phía sau đứng lên hắn thậm chí nghe được nơi ấy phát ra tiếng vang.
Cánh tay ôm cái chăn đã gấp thu vào túi Càn Khôn, Lâm Triệu nhẹ nhàng chậm chạp cười với Vân Trạch, giọng điệu thực tôn kính, "Gặp qua Vân Trạch phong chủ, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Ta là Lâm Triệu."
Vân Trạch hừ lạnh một tiếng, Thanh Nhược còn đang kéo cánh tay hắn mềm nhẹ làm nũng, hắn quay đầu giơ tay gõ một cái lên trán Thanh Nhược, toàn bộ tầm mắt Thanh Nhược hiện tại chăm chú trên người Vân Trạch, mà khóe mắt Vân Trạch lại liếc sang Lâm Triệu.
Trong mắt hắn lại hiện ra sự thô bạo của dã thú vừa mới tỉnh, bây giờ là sát ý che trời lấp đất nồng đậm đến tưởng chừng trào ra.
"Con như thế nào lại quậy phá chung với thứ này?" Vân Trạch rốt cuộc vẫn không thể nhẫn tâm với Thanh Nhược, nhăn mặt mở miệng hỏi nàng, lời nói rất không khách khí, một tay lại lấy ra cái tay nàng đang che trán nhìn nhìn.
Hắn tự rõ mình xuống tay có chừng mực không nặng, Thanh Nhược chẳng qua cũng chỉ là giả vờ đáng thương, tuy vậy Vân Trạch vẫn dán đầu ngón tay lên làm pháp thuật trị liệu.
Thanh Nhược chu cái miệng nhỏ kéo kéo vạt áo hắn, không cao hứng nhắc nhở, "Phụ thân! Chàng là Lâm Triệu."
Hình dung của Vân Trạch, "thứ này", Thanh Nhược lúc này cũng không dám quay đầu nhìn biểu tình trên mặt Lâm Triệu.
Vân Trạch thu hồi tay đặt sau người, hơi cúi đầu nhìn kỹ đôi mắt nghiêm túc của nàng.
Thanh Nhược, là đứa con gái hắn nuôi lớn, được che chở ở trong lòng bàn tay mà lớn lên, tình cảm ở Tu Tiên Giới đạm bạc, thân tình cũng không nồng đậm, bao nhiêu người từ lúc vừa mới sinh ra nhận được sự quan tâm đến từ phụ mẫu không phải là từng chút một trên phương diện sinh hoạt mà chỉ dừng ở việc chỉ đạo tu luyện.
Hắn cũng như vậy, chưa từng được cảm thụ thân tình từ phụ mẫu.
Hắn đã sống quá lâu, không phải chỉ có một đứa con là Thanh Nhược, cũng không phải chỉ có một mình nàng là con gái, nhưng Thanh Nhược lại là đứa con gái duy nhất mà hắn tự tay nuôi lớn.
Nếu nói hắn cho nàng tình thương của phụ thân, như vậy, nguyên nhân về phương diện khác khiến hắn cam tâm tình nguyện sủng nàng, chính là từ Thanh Nhược, hắn có thể chân chân thật thật biết mình là một phụ thân, mình có người thân cùng chung huyết mạch.
Tính tình của Thanh Nhược, chỉ biết đối tốt với người mà bản thân thiệt tình thích, hơn nữa cũng chưa bao giờ cố tình làm đau chính mình, thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành.
Vân Trạch đã thở dài nhận thua ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn cố tình làm nghiêm trọng, cau mày, giơ tay xoa xoa tóc nàng, "Có bị thương hay không?"
Thanh Nhược lắc đầu, mắt sáng to lấp lánh, nói chuyện rõ ràng nghiêm túc lại ngoan ngoãn, "Không có." Sau đó lại tự mình thi triển một cái pháp thuật ở bên cạnh, "Phụ thân, tu vi của con lại lên một giai tầng rồi ~"
Trong thanh âm khoe ra đầy sự kiêu ngạo giống như chờ đợi phụ thân khen ngợi, "Chẳng qua vẫn còn kém xa phụ thân nhiều lắm." Nói xong lại còn bĩu bĩu môi.
Vân Trạch bật cười, vừa khen ngợi vừa cổ vũ, toàn bộ những thứ tốt tìm được trong bí cảnh đặt ở một cái túi Càn Khôn, bây giờ lại lấy ra đưa cho nàng, "Nhìn xem có thích cái gì không."
Hắn xoay người đi đến trước mặt Lâm Triệu.
Làn da màu sắc quỷ dị, khuôn mặt xấu xí, yếu đến nỗi chỉ dùng một đầu ngón tay là có thể thọc chết.
Vân Trạch đưa lưng về phía Thanh Nhược cong cong môi với Lâm Triệu, nụ cười đầy khinh thường và châm chọc.
Lâm Triệu dựa vào thân cây, thẳng lưng khẽ nâng cằm mắt đối mắt với Vân Trạch, thấy sự châm chọc và khinh thường của hắn vẫn bình tĩnh tựa như biển rộng không hề gợn sóng.
Đầu gối đã mất đi tri giác, nhưng trên mặt hắn vẫn là nụ cười nhàn nhạt, thanh âm ôn nhuận tương phản cực lớn với bề ngoài, "Gặp qua bá phụ."
Câu trước vẫn gọi là Vân Trạch phong chủ, hiện tại trực tiếp thành bá phụ.
Ngón tay Vân Trạch giật giật, triệt băng hàn chi khí vẫn đè nặng thân thể Lâm Triệu.
Lâm Triệu thiếu chút nữa đã trực tiếp quỳ xuống, đôi tay nhanh chóng vòng qua bám lấy thân cây sau lưng, thân thể vẫn duy trì thẳng tắp, khóe miệng hơi cong lên, tạo nên một sự thanh thản không nói nên lời.
"Bây giờ phải làm sao đây?" Vân Trạch mở miệng hỏi hắn, không hề vòng vo, hắn đương nhiên không quan tâm Lâm Triệu chết hay sống, nhưng hắn cần thiết phải xen vào Thanh Nhược.
Thanh Nhược đã đem toàn bộ đồ vật bảo mệnh trong túi Càn Khôn Vân Trạch đưa nàng cất hết vào túi Càn Khôn của mình, đi tới trả lại túi cho Vân Trạch.
Hiển nhiên nàng thấy được Lâm Triệu không ổn, bởi vì đầu ngón tay hắn bám sâu vào vỏ cây đến nỗi chảy máu, mùi máu tươi bắt đầu lan tràn trong không khí.
Thanh Nhược mím môi, chưa nói gì cả, đi đến bên cạnh cùng hắn đứng chung một chỗ, bàn tay đặt sau lưng đưa qua đỡ lấy một bộ phận lớn trọng lượng thân mình hắn.
Lâm Triệu dựa vào, thở ra một hơi, cái lành lạnh trong hơi thở trêu chọc vài sợi tóc ở thái dương nàng, ngứa lạnh lại mang theo chút hơi nóng bốc lên từ thân thể.
Vân Trạch nhìn Thanh Nhược, tay đặt sau lưng nắm chặt thành nắm đấm, ánh mắt đã nhiễm sát ý, mở miệng trực tiếp mà tàn nhẫn, "Ngươi là thứ gì? Ngươi xứng sao? Ngươi không biết kết cục của người ma kết hợp là cái gì sao?"
Vân Trạch nửa rống nửa nói, ngữ tốc rất nhanh, Thanh Nhược không kịp ngăn cản, cây cối bốn phía đã bị áp khí của Vân Trạch làm cho đong đưa trái phải.
"Phụ thân! Người......"
Lâm Triệu giơ tay đặt bên môi Thanh Nhược, không có dán lên, chỉ là ngăn lại lời nói của nàng.
Hắn quay đầu cười đến cong cong mắt mày với nàng, đôi mắt mang theo màu đỏ nhuận của máu sáng chói tựa như huyết ngọc vừa được mang lên từ lòng đất.
"Bá phụ, ta sẽ không buông nàng ra, ta chết cũng muốn lôi kéo nàng cùng chết."
Vân Trạch giơ tay lên, một cái chưởng phong trực tiếp giáng xuống.
Lâm Triệu lấy ra pháp khí phòng ngự, pháp khí bao phủ cả hai người, nửa thân mình Lâm Triệu dựa vào trên người Thanh Nhược, pháp khí bị một chưởng của Vân Trạch bổ vào liền xuất hiện vết rách rất nhỏ, Lâm Triệu phun ra một búng máu trên pháp khí.
"Lâm Triệu!"
Thanh Nhược gấp đến độ không được, một tay đỡ lấy hắn một tay lấy ra một cái pháp khí khác, quay đầu lại nhìn Vân Trạch đã rút kiếm ra, "Phụ thân! Người giết chàng ta cũng không sống nữa, chàng chết ta cũng sẽ chết theo!"
Kiếm của Vân Trạch ngừng ở giữa không trung, trong mắt Thanh Nhược là sốt ruột, đau lòng, cùng với nguyện ý cùng sinh cùng tử, không có chút nào là giả bộ.
Vân Trạch thu hồi kiếm đặt trên lưng, nhắm chặt mắt, lại thở phào một hơi, "Ngươi thắng. Chúng ta cần nói chuyện."
Lời này là nói với Lâm Triệu.
Hai người nam nhân, thật ra ngay từ ánh mắt đầu tiên đối diện nhau, bọn họ đã biết hôm nay chỉ có một kẻ có thể thắng.
Chẳng qua suy nghĩ của hai người đều có một điểm chung.
Một người là phụ thân đau lòng con gái, một người là ma quỷ chết cũng không buông tay, nếu đều là như vậy, ai sẽ cam nguyện thừa nhận thua đây.
Lâm Triệu lau khô vết máu nơi khóe miệng, nhìn Thanh Nhược còn hơi phát ngốc, bàn tay to đầy vết thương sờ sờ tóc nàng, mang theo từng đợt cảm giác lồi lõm.
Lâm Triệu thò mặt qua, hôn một cái lên trán nàng, "Ta nói chuyện với bá phụ một lát."
Hắn xoay người đuổi kịp bước chân Vân Trạch. Đầu gối hắn rất đau, toàn thân lạnh băng gần như đứng không vững, hắn đi rất chậm, nhưng không hề lảo đảo, từng bước từng bước đều rất kiên định.
"Lâm Triệu." Hai người đứng đối diện nhau, cách Thanh Nhược không xa, Vân Trạch tùy tay thi triển một cái trận cách âm.
Lâm Triệu gật gật đầu, đôi mắt không có chút ôn hòa như lúc trước mà ngập trong sát ý âm trầm thô bạo.
Vân Trạch cũng không thèm để ý, "Ngươi luyện công pháp gì, hiện tại như thế nào lại biến thành như vậy?"
Lâm Triệu mím môi, hiển nhiên là lười trả lời vấn đề này, "Trước lúc ta phải chết, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện gì."
"......"
Hai người trầm mặc một lúc, Vân Trạch vẫn lấy một món đồ trong túi Càn Khôn của mình đưa qua, "Cái này có thể che dấu ma khí. Sáu canh giờ."
Lâm Triệu cúi đầu nhìn một lát, lắc lắc đầu.
Vân Trạch cũng không miễn cưỡng, thu về túi, giơ tay định triệt trận cách âm, nghĩ nghĩ lại hỏi một câu, "Tiểu Nhược có biết ngươi luyện cái gì không?"
"Nàng ấy không hỏi."
Vân Trạch thở dài, triệt trận cách âm, trong lòng vẫn không nhịn được mắng Thanh Nhược thiếu đề phòng.
"Ta trở về tông môn che chắn một chút, hiện tại tông môn đánh nhau với Ma tộc đến tối tăm trời đất, vội vàng đoạt đồ vật của Huyền Tuyệt Môn và Tĩnh Hợp Môn, đã rất nhiều người từ bỏ việc tìm các ngươi. Các ngươi tự mình cẩn thận một chút."
Vân Trạch vừa dứt lời, ánh mắt dừng trên gương mặt Thanh Nhược, thở dài, dang tay ra.
Thanh Nhược vốn có chút khẩn trương lại nở nụ cười tươi, vui vẻ nhào vào cái ôm của Vân Trạch.
Nàng dựa vào đầu vai hắn, cánh tay chạm đến thanh kiếm thật lớn sau lưng hắn, đầy an tâm và ỷ lại.
Cảm giác của phụ thân.
"Phụ thân, cảm ơn người, rất xin lỗi."
Vân Trạch vỗ vỗ vào lưng nàng, Lâm Triệu đứng phía sau vài lần muốn vươn tay kéo nàng ra, nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm. Vân Trạch làm bộ không nhìn thấy, không hề nề hà bày tỏ sự luyến tiếc ôn nhu, "Nha đầu đã trưởng thành rồi. Cẩn thận một chút, có nguy hiểm thì bóp nát thông linh thạch."
Hai người lưu luyến không rời mà cáo biệt, Lâm Triệu giống như ăn phải ruồi bọ, muốn quay đầu đi để mắt không thấy tâm không phiền rồi lại buộc mình phải luôn gắt gao nhìn chằm chằm họ.
Cho đến lúc thân ảnh Vân Trạch hoàn toàn không nhìn thấy nữa, Lâm Triệu mới nhẹ nhàng hít hà một cái, toàn bộ thân mình thả lỏng lại ngã về phía Thanh Nhược.
Trước lúc ý thức mơ hồ, hắn lại nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói ôn nhu đầy sự an tâm và quý trọng, "Thanh Nhược, đón lấy ta."