Khi Thời Thiệu Thư tỉnh lại thì Đới Tinh Đường đã rời đi rồi. Bởi vì hôm qua nói nhiều quá, nên bây giờ cổ họng của cậu như muốn bốc khói. Còn nơi bị sử dụng quá mức bây giờ vừa đau vừa trướng, cơn đau truyền thẳng lên trái tim, khiến cho trong lòng Thời Thiệu Thư cũng trở nên chua xót.
Cậu cầm điện thoại lên và gọi cho quản lý của Đới Tinh Đường.
Cậu không biết bản thân làm vậy là đúng hay sai, thật ra cậu cũng từng nghĩ đến việc dùng cách khác để đến bên Đới Tinh Đường.
Hai tháng trước, khi Thời Thiệu Thư đã về nước, cậu muốn bước vào cuộc sống của Đới Tinh Đường với tư cách là một người bình thường. Cậu muốn quản lý của Đới Tinh Đường sắp xếp cho cậu thành trợ lý cá nhân của Đới Tinh Đường, nhưng Đới Tinh Đường vô cùng phản đối chuyện này. Cho dù là người lạ nhưng anh không muốn để nhiều người biết được hoàn cảnh khó khăn của mình.
Thời Thiệu Thư còn định vào làm việc ở Triêu Ngu, nhưng nhân viên quèn thì hoàn toàn không gặp được Đới Tinh Đường.
Cả ngày anh chỉ ở trong phòng tập, diễn xuất trước gương, luyện cách kiểm soát biểu cảm, thậm chí còn học nhảy, mọi thứ đều giỏi. Quản lý nói anh không muốn ra ngoài.
Vì vậy Thời Thiệu Thư chọn một vị trí trong ban quản lý, nhưng khi cậu kiểm tra phòng tập với thân phận giám đốc điều hành, Đới Tinh Đường chỉ vội vàng liếc cậu một cái rồi cúi đầu với vẻ mặt đầy chán ghét.
Còn rất nhiều lần khác, Thời Thiệu Thư tìm được địa chỉ phòng trọ của Đới Tinh Đường, bèn cố ý vờ như tình cờ gặp gỡ trên đường Đới Tinh Đường đi làm. Cậu muốn thu hút sự chú ý của anh, thậm chí còn té ngã, làm trò trước mặt anh. Cậu từng thử hết mọi cách, nhưng vẫn không để lại chút ấn tượng nào trong đầu Đới Tinh Đường.
Ba của Thời Thiệu Thư đồng ý giúp cậu chăm sóc Đới Tinh Đường, nhưng cậu cũng đồng ý trong bốn năm này không hỏi về việc trong nước, mãi đến khi cậu học xong và trở về.
Nhưng sự việc lại không tốt đẹp như Thời Thiệu Thư nghĩ, Triêu Ngu đã phá vỡ giấc mơ của Đới Tinh Đường, cũng mang tình cảm của anh đi mất.
Con người vốn là động vật sống theo bầy đàn, cậu không biết Đới Tinh Đường đã trải qua bốn năm bị quản lý bỏ rơi, bị đồng nghiệp chế giễu như thế nào. Bản hợp đồng vốn là thứ giúp anh tung cánh bay cao không chỉ không mang lại bầu trời rộng lớn hơn cho anh, ngược lại còn là thanh kiếm sắc bén chặt đứt đôi cánh của anh.
Tất cả chuyện này đều là lỗi của cậu.
Cậu tìm ba mình, đau lòng đứt ruột mà gào thét, chỉ trích ông ấy thất tín bội nghĩa.
Nhưng người ở trên cao ấy chỉ khẽ gạt tàn thuốc, giọng điệu nhẹ như thể chỉ đang thảo luận về thời tiết ngày hôm nay thế nào, ông ấy nói: "Nếu ba không lo cho nó, con cho rằng nó chỉ bị đóng băng đơn giản vậy thôi à?" Vào ngày thứ ba sau khi rời khỏi khu chung cư, quản lý chỉ đưa một cuốn kịch bản cho Đới Tinh Đường.
Quản lý họ Hồ, mọi người đều gọi anh ta là Lão Hồ.
Anh ta vui mừng nói với Đới Tinh Đường: "Không ngờ rằng cậu chủ nhỏ lại để tâm đến cậu như vậy!" Hai tháng trước, khi Thời Thiệu Thư tìm Lão Hồ và nói muốn làm trợ lý riêng của Đới Tinh Đường với tư cách cá nhân, Lão Hồ còn tưởng rằng cậu chủ nhỏ này muốn xuống trần để nếm trải cực khổ của con người. Tuy nhiên, Đới Tinh Đường lại chẳng biết tốt xấu mà từ chối luôn. Mặc dù Lão Hồ cảm thấy tiếc rẻ, nhưng khi anh ta chạm phải ánh mắt lạnh lùng của Đới Tinh Đường thì cũng không dám khuyên nữa.
Dù sao bây giờ trong tay anh ta cũng có những nghệ sĩ trẻ khác, Đới Tinh Đường muốn an phận chờ chết, thì cứ mặc kệ anh đi.
Ai biết qua hai tháng, Thời Thiệu Thư lại tìm đến, lúc này Lão Hồ mới cười thầm, hóa ra là do cậu chủ nhỏ nhìn trúng Đới Tinh Đường.
Thanh niên vẫn tốt hơn! Hôm trước mới lên giường xong, hôm nay đã đưa kịch bản đến! Đó là một bộ cổ trang được Triêu Ngu rót vốn rất nhiều, Đới Tinh Đường được chọn làm nam phụ trong phim.
Đới Tinh Đường đang nghe điện thoại của Thời Thiệu Thư, người trong điện thoại đang càm ràm nói: "Anh đừng chê nhân vật nam phụ này, bộ phim này được dựng lại từ dự án phim chuyển thể lớn đấy. Em đã xem thiết lập nhân vật của anh ta rồi, cực kỳ tốt luôn, đến lúc đó chắc chắn rất hút fan! Đây là phim được Triêu Ngu đầu tư, nhân vật chính là nữ diễn viên nổi tiếng của Triêu Ngu, do đó chắc chắn sẽ có rất nhiều người xem."
Thời Thiệu Thư nói tiếp: "Nhưng mà em đã nói với biên kịch rồi, không cần cố tình thêm đất diễn cho anh. Bởi vì nam phụ ở trong tiểu thuyết đã rất tốt rồi, nâng đỡ quá mức sẽ có người phát hiện!" Đới Tinh Đường nghe những lời trẻ con và ngây thơ từ điện thoại, nhất thời không biết trả lời thế nào.
Sao có thể nói hai chữ chê bai được? Khi nhìn thấy kịch bản, thậm chí anh còn tưởng rằng đang nằm mơ. Vai diễn thế này biết bao người đang giành giật, cho dù là miếng bánh từ trên trời rơi xuống cũng không thể rơi xuống chỗ anh được. Chỉ có Thời Thiệu Thư ngốc nghếch xem anh như châu báu.
Anh cười nhưng không để lộ cảm xúc gì, chỉ là anh cảm thấy đêm nay thật sự rất đáng giá.
Không lâu sau, Đới Tinh Đường vào đoàn phim.
Đây là lần đầu tiên anh quay phim cổ trang, phải di chuyển đến rất nhiều địa điểm quay, công việc mỗi ngày cực nhiều. Đới Tinh Đường thức dậy lúc năm giờ sáng và nghiên cứu kịch bản, đến mười một giờ đêm mới xong việc và quay về khách sạn. Mỗi ngày trôi qua đều bận rộn nhưng vô cùng ý nghĩa.
Cảnh quay của nam phụ trong phim này không ít, Đới Tinh Đường quay ba tháng mới xong phần diễn của mình. Trong khoảng thời gian này, Thời Thiệu Thư cũng không liên lạc với anh.
Ba tháng sau, Đới Tinh Đường về lại thành phố A, vậy mà anh lại có cảm giác như đã trôi qua rất lâu.
Anh lướt xem tin nhắn và Wechat, thật sự không có tin nhắn của Thời Thiệu Thư. Vì thế anh cũng làm tốt bổn phận của mình, không đi quấy rầy kim chủ ngây thơ này của mình.
Khi Đới Tinh Đường tưởng rằng có lẽ Thời Thiệu Thư chỉ vui đùa, Thời Thiệu Thư lại gọi điện cho anh.
"Alo?" Giọng nói Thời Thiệu Thư hơi vội vã, cậu giải thích với anh: "Hôm qua em mới biết anh đã quay xong rồi! Nhưng mà em đi nước Anh để xử lý công việc. Sau khi xuống máy bay thì cũng muộn lắm rồi, nên không làm phiền anh nữa."
Thời Thiệu Thư chỉ đồng ý với ba cậu ra nước ngoài học đại học, nhưng thành tích của cậu cực kỳ tốt, nên được giáo viên hướng dẫn giới thiệu học lên cao học.
Nhưng cậu nóng lòng về nhà, muốn nhanh chóng trở về để gặp Đới Tinh Đường, vì vậy cậu đã xin phép bảo lưu. Lần này đến nước Anh là để xử lý việc này.
"Cậu không cần giải thích với tôi."
Đới Tinh Đường trả lời cậu.
Giọng nói trong điện thoại cất lên lần nữa: "Thế nào rồi ạ? Ba tháng này anh quay phim vui không? Em nghe Lão Hồ nói anh thật sự rất cố gắng! Em không dám làm phiền anh."
Giọng nói của Thời Thiệu Thư xen chút tủi thân, vì vậy Đới Tinh Đường bèn nói với cậu rằng: "Không sao đâu."
Anh nghĩ rằng Thời Thiệu Thư cứ luôn không ở đúng vị trí của mình.
Trên thực tế, Thời Thiệu Thư mới là cậu chủ nhỏ của Triêu Ngu, còn anh chỉ là một nhân vật nhỏ bé, không tên không tuổi mà thôi.
Thời Thiệu Thư cũng thuận theo, cười tít mắt hỏi: "Vậy hôm nay anh có rảnh không? Bây giờ là chín giờ sáng, chúng ta có thể đi xem phim với nhau!"
Tác giả có lời muốn nói: Chuyện ở nước Anh là bịa đó, đừng xem là thật nhé~