Tình Thương Nhất Sinh

Chương 33: Đệ tam thập nhị chương







☆ Linh Chu Kỳ Dương




Chuyện Tử Kỳ quyết định nàng chắc chắn sẽ làm, bất luận là ai cũng không cách nào ngăn cản, cố chấp mà quật cường, điểm này chúng ta rất giống nhau. Nhưng nàng không hiểu, nếu như thời gian có thể làm phai nhạt thù hận thì không có nhiều người trên giang hồ, sống chỉ để trả thù. Thời gian chỉ làm vết thương càng ngày càng đau đớn, ban đầu là do cơ thể bị tổn thương, sau khi kết vảy sẽ chuyển thành nội thương tổn hại kinh mạch. Chỉ cần Mộc Dịch Phỉ ở bên cạnh ta, vô luận đi đến đâu chúng ta cũng không thể nào nở nụ cười, không có hạnh phúc, không vì lý do gì cả, chỉ đơn giản là vì nàng mang họ Mộc Dịch.
Vào đông ánh mặt trời càng nổi bật dưới nền tuyết trắng, nhìn những tia nắng vàng óng ấm áp nhưng không cách nào làm ta giảm đi lạnh lẽo trong lòng, nếu Tử Kỳ muốn sinh con, vậy để cho nàng sinh đi, có con cũng tốt. Ta chỉ hy vọng hài tử kia sẽ là một nam hài, không nên lặp lại đau thương này thêm một lần nào nữa.
Hiếm thấy y phục Tử Kỳ ngăn nắp đến như vậy, nở một nụ cười như hoa, đây vốn là hình thái bình thường của nữ tử, nhưng với nàng thì chỉ vì không muốn để sự biệt ly mấy ngày sau trở nên quá đau buồn, "Tử Kỳ, để Linh Chu tẩu theo cùng đi, muội chỉ có một mình ca sẽ lo lắng."
"Nhưng Linh Chu tẩu theo muội vậy tẩu tẩu làm sao bây giờ? Nàng không thể không có người chăm sóc, cũng không thể để hạ nhân khác chiếu cố nàng." Tử Kỳ không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu cự tuyệt.
Mộc Dịch Phỉ biết bí mật của ta, quả thật không thể tùy tiện để người khác tiếp cận nàng, mà chuyện Tử Kỳ sinh con cũng không thể tiết lộ ra ngoài, Linh Chu tẩu không cách nào phân thân để chăm sóc cả hai, nhưng cả sơn trang ngoại trừ phụ mẫu ra chỉ có Linh Chu tẩu là biết được thân phận của ta. Vô luận như thế nào ta cũng không thể để Tử Kỳ đi một mình, phải tìm được một người đáng tin cậy đi cùng nàng. Nhắc đến tin cậy, trên đời này có thể để ta tin cậy cũng chỉ có năm người bọn họ. Ta thở hắt ra, bỗng nhiên có được một ý nghĩ nguy hiểm. Có lẽ, nên đánh cược một lần, dùng tính mệnh người thân của ta, đánh cược với sự lựa chọn của họ.
Thấp thỏm cả ngày, rốt cuộc ta cũng quyết định cược một lần, hôm sau Tử Kỳ sẽ rời đi, không có thời gian cho ta do dự nữa. Chạng vạng, ta gọi năm người bọn họ vào mật thất dưới thư phòng, biểu hiện vẫn trấn định tự nhiên như cũ, kỳ thực trong lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi lạnh, lần cược này ta không có nắm chắc phần thắng.
"Kỳ Dương, gọi chúng ta đến uống rượu à?" Cửu Phương vừa vào liền lớn tiếng la hét, 'phịch' một tiếng ngồi lên ghế, những người khác cũng liền ngồi theo, nhìn về phía ta, khoảnh khắc đối diện với bọn họ ta lại có chút nghẹn lời, loại tâm tình không muốn nói ra chân tướng cuộn trào trong lồng ngực, ta sợ sẽ nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và chán ghét của họ.
Nhưng cái gì nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt, bên cạnh Tử Kỳ phải có người săn sóc, nếu đã bày bàn cờ ra, sẽ phải đánh đến cùng, phân rõ thắng thua. Ta ổn định tinh thần, cố gắng để giọng điệu của bản thân bình ổn, "Hôm nay ta gọi các ngươi đến, là cho các ngươi lựa chọn con đường về sau của mình, là rời đi hay tiếp tục ở lại bên cạnh ta."
Bọn họ nghe vậy đều có chút giật mình, bầu không khí bỗng trở nên quái dị, "Ý ngươi là gì? Đạt được mục đích liền muốn đuổi người?" Nạp Lan Hạ lạnh lùng nói, nhưng ánh mắt lại không bình tĩnh, ẩn giấu nỗi bất an.
"Đúng vậy, Kỳ Dương, chúng ta ai cũng chưa nói muốn đi a!" Tuy Cửu Phương cười, nhưng ta nhìn ra được vẻ mặt hắn đã cứng đờ. Ta đứng dậy từ trên ghế, chậm rãi đi đến bên cạnh họ, "Nếu như. . . nếu như ta nói kỳ thực ta không phải là nam nhân, các ngươi còn nguyện ý ở lại bên cạnh ta như bây giờ chứ?"
Chỉ một câu liền như đất bằng dậy sóng, chấn động năm người bọn họ há miệng trừng to, trong phòng tĩnh lặng chỉ còn tiếng hô hấp, một lát sau Cửu Phương mới lắp bắp nói ra một câu, "Kỳ. . . Kỳ Dương. . . ngươi đ-đùa. . . đùa phải không. . ." Đối mặt với đôi mắt không thể tin nổi kia, ta kéo mạnh cánh tay Cửu Phương cùng Nạp Lan Hạ ngồi kế bên hắn, đặt lên trước ngực ta, "Bây giờ tin chưa?"
Hai người họ hít sâu một hơi, lập tức rụt tay về, ta quay đầu đối mặt với ba người còn lại, "Còn các ngươi có muốn đến xác nhận một chút không?"
Không ai trả lời ta, không khí dường như sắp đông lại thành băng, cắn răng nhịn nỗi đau buồn đang tràn lan nơi đáy lòng, duy trì nụ cười trên mặt, "Ta đã từng nói qua, các ngươi đều là những người ta rất tin tưởng, cho nên đêm nay ta đem bí mật quan trọng liên quan đến số mệnh của ta nói cho các ngươi, coi như là tạ ơn những năm nay các ngươi đã giúp đỡ ta. Nếu như các ngươi nguyện ý ở lại, thì vẫn là hảo huynh đệ cả đời cùng sinh cùng tử với Linh Chu Kỳ Dương ta."
"Nếu như không? Muốn giết chúng ta diệt khẩu à?" Ám Dạ Khanh cúi đầu hỏi, thấy sự phòng bị trong ánh mắt hắn, bỗng nhiên ta cảm thấy thật xót xa, thì ra nhiều năm nỗ lực cùng nhau, giao tình cũng không bằng một câu 'Ta không phải nam nhân'. Có lẽ lần đánh cược lần này, ta thua rất thảm.
"Khanh, có phải bởi vì ta không phải nam nhân, thì Linh Chu thiếu trang chủ ngươi từng nguyện ý vì hắn mà chết liền biến thành một kẻ tiểu nhân tuyệt tình tuyệt nghĩa?" Cay đắng chạy tán loạn trong lòng, ta tuyệt vọng nhìn bọn họ, "Nếu như các ngươi không muốn ở lại, lúc nào cũng có thể rời đi, ta thề với mạng sống của mình, ta tuyệt đối sẽ không làm bất cứ chuyện gì có hại đến các ngươi."
"Ngươi không sợ chúng ta sẽ đem bí mật này nói ra?"
"Ta không biết ở trong lòng các ngươi ta biến thành cái gì nữa, nhưng các ngươi ở trong lòng ta vĩnh viễn cũng không thay đổi, ta tin tưởng dù các ngươi không muốn tiếp tục cùng tiến với ta thì cũng sẽ không nhẫn tâm đẩy ta xuống vách núi. Trong quá khứ chúng ta đã cùng nhau trải qua tất cả, đối với ta mà nói, không hề có giả tạo." Ta không có tham vọng mình sẽ có những bằng hữu chân chính, nhưng bọn họ đối với ta mà nói, không đơn thuần chỉ là những quân cờ.
Ám Dạ Yên bỗng dưng đứng dậy, nàng cắn chặt môi dưới đi đến trước mặt ta, sự bi thương giữa đôi mắt đều đã biến thành những giọt lệ, tùy ý chảy xuôi trên gương mặt, "Tại sao? Tại sao ngươi lại tạo ra sự dối trá này?"
Vô luận là nữ tử bị ta yêu hay yêu phải ta, cũng đều bị chôn vùi trong vực sâu đau khổ, ta vươn tay nhẹ lau đi giọt lệ trên gò má nàng, nhưng càng lau nước mắt lại rơi càng nhiều, "Ta cũng hy vọng mình có thể giống như ngươi, sống như một người nữ tử bình thường trong thiên hạ, nhưng mà Yên nhi, ta không được lựa chọn, không phải ta tạo ra dối trá này mà là ta vừa sinh ra đã trở thành một phần của nó. Cửu Phương từng hỏi ta, tại sao ta lúc nào cũng luôn nhắm vào phụ thân ta, nói lời lạnh nhạt với hắn, đây chính là đáp án. Bởi vì hắn chưa bao giờ cho ta một cơ hội để lựa chọn."
Tùy tiện giả vờ mỉm cười, cuối cùng ta quét mắt nhìn qua mỗi người đang có mặt, "Thế nhưng hiện tại, ta nguyện ý cho các ngươi cơ hội lựa chọn. Nếu như ngày mai, người còn ở lại Linh Chu sơn trang, đó là lựa chọn tiếp tục ở lại, còn những người rời đi, ta xin nói câu 'tái kiến' trước. Vô luận còn ai, hay không một ai ở lại ta cũng không oán các ngươi." Nói xong, ta đẩy cửa mật thất, dứt khoát rời đi, không dám quay đầu lại, sợ lại nhìn thấy ánh mắt phòng bị đó.
Thua hay thắng, ngày mai liền biết kết quả.
Không có bất luận tâm tình gì để dùng cơm tối, ta quay trở lại phòng, Tử Kỳ đang nói chuyện phiếm cùng Mộc Dịch Phỉ, nói đúng hơn là Tử Kỳ một mình luyên thuyên với Mộc Dịch Phỉ. Thấy ta trở về Tử Kỳ liền muốn rời đi, ta cười nói, "Muội cứ ở lại với nàng một lúc đi, ta chỉ trở về lấy thêm xiêm y, còn phải ra ngoài." Tùy tiện lấy một chiếc áo khoác liền xoay người đi ra ngoài. Đứng trước cửa phòng ta mờ mịt chẳng biết nên đi đâu, trước kia nếu không có việc gì ta liền có thể đến tìm Cửu Phương uống rượu nói chuyện phiếm, hoặc lẳng lặng ôm Mộc Dịch Phỉ vào lòng, cảm nhận sự ôn nhu của nàng, nhưng bây giờ ta đi đâu cũng không thể.
Khoác thêm y phục, một đường nhàn rỗi đi đến từ đường Linh Chu gia. Đứng trước bài vị tổ tông, ta ngồi xuống đất nhớ đến khi còn nhỏ, ta thường hay bị phụ thân phạt quỳ ở đây, một lần là suốt cả đêm, còn rất hay mang theo những vết bầm tím trên người, khi đó nhịn không được thường len lén khóc thậm chí còn trút oán hận lên bài bị tổ tiên, bây giờ nghĩ lại thật buồn cười, thế tục làm chuyện ác lúc nào cũng liên lụy đến tổ tông, người sống tạo nghiệt thì liên quan gì đến người đã khuất. Bên trong từ đường vắng lạnh, tĩnh tọa một đêm đợi tia nắng mỏng manh từ từ xua đi hắc ám, cơ thể của ta đã sớm tê rần vì máu chạy không điều, đứng lên hoạt động vài cái rồi mới bước ra khỏi từ đường, trời vẫn còn chút mờ tối chưa sáng hẳn. Một đêm buốt giá, quanh thân lạnh lẽo, ta chấp hai tay thành chữ thập đặt lên môi thổi khí, vẫn cảm thấy lạnh nên liền tìm một mảnh đất trống rút kiếm luyện tập.
Cơ thể vừa mới ấm áp chợt nghe giọng Tử Kỳ gọi ta, "Ca, tối hôm qua ca đi đâu vậy?" Tử Kỳ bước chậm đến, ta liền thu kiếm, thấy sắc mặt nàng có chút oán giận, "Tối hôm qua muội hỏi Âu Dương quản gia, hắn cũng không biết ca đi đâu, đến tìm Cửu Phương cũng không thấy huynh ấy đâu, hại muội lo lắng cả đêm, cả tẩu tẩu cũng ngủ không an ổn."
Không gặp Cửu Phương? Quả nhiên là ta thua rồi, nhất thời trong lòng cảm thấy lạnh. Miễn cưỡng cười, "Tối qua ta đến từ đường, nghĩ đến những việc khi còn bé, bất tri bất giác thì hết một đêm, để muội lo lắng rồi."
"Sao ca không biết yêu quý bản thân mình, trời lạnh như thế ca lại chạy đến từ đường ở một đêm, dù nội công thâm hậu cũng sẽ bị cảm lạnh đó." Tử Kỳ bất đắc dĩ thở dài, kéo ta đi về phòng, "Muội bảo Linh Chu tẩu nấu canh, mau về uống một chút."
"Sớm như vậy đã nấu canh?"
Tử Kỳ quay đầu lại giận dữ trừng mắt với ta, "Còn không phải tại ca, Linh Chu tẩu cũng không thể ngủ, đương nhiên thức sớm." Ta chỉ áy náy cúi đầu, không nói được câu nào. Trở lại gian phòng, Mộc Dịch Phỉ cũng đã tỉnh, Linh Chu tẩu đang giúp nàng chải chuốc, Tử Kỳ đem canh đưa đến trước mặt ta, "Nhân lúc còn nóng ca uống đi."
Tối hôm qua không ăn cơm, bụng đã trống trơn, ta tiếp nhận chén canh rất nhanh đã uống cạn, thấy hình dạng đói bụng tham ăn của ta, Tử Kỳ phì cười, "Biết đói sao, cho ca hôm qua không chịu ăn cơm." Ta cũng cười cười, trong lòng vẫn như đang có một tảng đá lớn đè lên, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu người chịu ở lại. . .
Bỗng nhiên nghe được tiếng đập cửa ngoài phòng, "Thiếu trang chủ có ở bên trong không?" Là Ám Dạ Yên! Cơ thể ta nhất thời căng thẳng, thậm chí có thể nghe tiếng tim của mình đập liên hồi. Tử Kỳ nghi hoặc nhìn ta, lầm bầm một câu "Sao sớm vậy" liền đi mở cửa. Ám Dạ Yên một thân tử y, dường như còn tô thêm chút phấn son, sắc mặt không có nhợt nhạt như ngày thường, nhưng vẫn không có biểu cảm đứng ở ngoài cửa.
"Yên nhi, tìm ca ca sớm như vậy có việc gì gấp sao, mau vào, cùng uống canh nha, có gì vừa uống vừa nói." Tử Kỳ nghiêng người mở đường cho Ám Dạ Yên đi vào. Ám Dạ Yên quét mắt nhìn nồi canh trên bàn, nhàn nhạt nói, "Không cần, ta chỉ muốn mời Thiếu trang chủ ra ngoài nói chuyện."
Ta đi theo Ám Dạ Yên rời khuê phòng, nàng lại không nói một lời nào cứ bước đi ở phía trước ta, "Yên nhi. . ." Ta vừa mới mở miệng hỏi đã bị nàng lạnh lùng cắt lời ta, "Thiếu trang chủ cứ đi theo ta là được." Ta không nói gì nữa, chỉ yên lặng theo sau nàng, tuy chỉ có một mình Ám Dạ Yên ở lại ta cũng đã thỏa mãn, không tính là thua hoàn toàn.
Không ngờ nàng lại đưa ta đến thư phòng, ta có chút nghi hoặc chẳng biết rốt cuộc nàng muốn gì, Ám Dạ Yên ấn công tắc, cửa mật thất chậm rãi dịch chuyển, mùi rượu nồng nặc lan tỏa ra bốn phía, thoáng chốc ta ngây người, quả thật không thể tin vào hai mắt mình.
Ám Dạ Khanh, Nạp Lan Hạ, Cửu Phương thậm chí cả Tố Hòa Tịch toàn bộ đều ngồi ở bên trong, không ai rời đi! Không một ai!
"Ê! Kỳ Dương đứng đó ngây ngốc làm gì, mau vào a!" Cửu Phương nhếch môi cười với ta, trên tay còn nắm vò rượu. Ta vẫn còn ngây ngốc bất động, Ám Dạ Yên đứng bên cạnh nhẹ nhàng đẩy ta đi vào, "Mau vào thôi." Sau đó đóng cửa mật thất.
"Xì, Nạp Lan Hạ ta nhiều năm trước đã từng nói rồi, nguyện đem tính mệnh này cho ngươi, từ nay về sau tất cả đều theo ý ngươi. Lời đã nói ra sao có thể thay đổi."
"Mặc kệ ngươi là nam hay nữ, Hột Cốt Cửu Phương ta cũng đều rất coi trọng ngươi."
"Xin tha thứ cho Ám Dạ Khanh ta tối qua đã quá mức kinh ngạc, nhất thời không tiếp thu nổi mới thất lễ như vậy. Vô luận thế nào ngài vĩnh viễn cũng là ân nhân cứu mạng của ta, là Linh Chu thiếu trang chủ mà ta bất cứ lúc nào cũng cam tâm tình nguyện kính dâng sinh mệnh của mình."
"Aiz, tuy là ta đã nói sau khi biết bí mật của ngươi ta sẽ rời đi, hơn nữa ở bên cạnh ngươi lúc nào cũng có một đống chuyện phiền phức bắt ta phải làm, bất quá bây giờ ta không có chỗ ở, thì tạm thời ở lại giúp ngươi cũng không sao cả."
Khoảnh khắc đó có một loại cảm giác mà từ khi chào đời đến nay lần đầu tiên ta có, không phải vui mừng khi đánh cược thành công, cũng không phải an tâm khi bỏ xuống được tảng đá trong lòng, mà là, xúc động vô ngần, nỗi xúc động trong tâm muốn dâng trào ra nơi khóe mắt. Trong thế giới nữ nhi như bồ tơ, chỉ có thể làm nền cho đại thụ, nhưng bọn họ lại có thể vứt bỏ mối khinh thường đối với nữ nhi, nguyện ý tiếp tục ở lại làm việc cho ta. Người bọn họ thừa nhận không phải là cái vỏ Linh Chu Kỳ Dương này, mà là ta, con người thật sự của ta.
"Cảm tạ. . ." Ngoại trừ cảm tạ, ta không biết nói gì nữa, có thể gặp được họ, cuộc sống của ta rốt cuộc cũng không uổng phí.




. . .




Cuối cùng Ám Dạ Yên cùng Tử Kỳ lặng lẽ rời khỏi Linh Chu sơn trang, không có nước mắt biệt ly, chỉ có lòng càng thêm đau nhức. Lần sau gặp lại, nàng sẽ mang thêm về một hài tử, vì phụ thân mà kéo dài lời nói dối bi ai này.
Tỷ muội chúng ta, rốt cuộc đều bị hủy trong tay phụ thân của mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.