Tình Thương Nhất Sinh

Chương 34: Đệ tam thập tam chương







☆ Mộc Dịch Phỉ




Từ ngày đó trở đi, ta không còn nhìn thấy Linh Chu Tử Kỳ nữa, nàng thật sự rời khỏi Linh Chu sơn trang, ta từng hỏi Linh Chu tẩu nhưng nàng không muốn tiết lộ tin tức của Linh Chu Tử Kỳ cho ta biết. Linh Chu Kỳ Dương thì vẫn như trước, mỗi ngày mỗi đêm đều đem ta ôm vào lòng, hoàn toàn không thèm để ý đến những vật dụng vừa dày vừa nặng buộc trên người ta, thứ duy nhất bất đồng chính là, dường như nàng sẽ không bao giờ dằn vặt ta làm vui nữa.
Nàng biết ta thích tuyết, trời hạ tuyết xuống thì Linh Chu Kỳ Dương ôm ta ngồi ở cửa ngắm tuyết, thậm chí lúc nàng rảnh rỗi thì chúng ta có thể lẳng lặng ngồi như vậy suốt cả ngày. Thỉnh thoảng Linh Chu tẩu còn có thể khéo léo đắp một con người tuyết, để nó ngây ngốc đứng trong sân. Tuyết ngừng rồi, Linh Chu Kỳ Dương theo thói quen ôm lấy ta đi tới đi lui trên mặt tuyết trắng ngần, để lại một chuỗi vết chân thật dài không biết mệt. Khi làm việc này trên gương mặt nàng luôn mang theo vẻ thỏa mãn, ánh mắt trong veo đơn thuần, giống như con người bất thường khát máu kia chưa từng tồn tại.
Tối đến Linh Chu Kỳ Dương sẽ sớm mang ta lui về chăn, kể chuyện xưa cho ta nghe, kể những nơi nàng đã từng đi qua, những người đã từng gặp, nói rất nhiều điều cho đến bây giờ ta cũng chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua chuyện thú vị như vậy. Từ nhỏ ta đã sống trong Mộc Dịch sơn trang, hầu như rất ít khi rời nhà đi lý giải thế giới bên ngoài, đa phần là nghe được từ ca ca, biểu ca hay nha hoàn thuật lại, nhưng miêu tả của Linh Chu Kỳ Dương dường như để cho ta thấy được những con người bất đồng, thế giới càng rực rỡ đa màu sắc. Trong những lời tự thuật của nàng, không có bi thương chỉ có vui vẻ, ta nghĩ là do nàng cố ý lược bỏ những đáng sợ và máu tanh trong giang hồ.
Không biết là do ta ngộ nhận hay vì lý do gì, nhưng ta cảm giác được nàng đang lấy lòng ta, cố gắng muốn cho ta vui vẻ.
"Có muốn ăn thêm một ít không?" Nhìn những cao lương mỹ vị trước mắt, ta nhẹ lắc đầu, càng ngày càng không có hứng ăn uống, Linh Chu Kỳ Dương cũng không khó xử ta, sai người dọn dẹp chén đũa, gọi Linh Chu tẩu thay chút điểm tâm, "Cơm ăn không vô thì ăn nhiều điểm tâm một chút, ngươi đã gầy đến thấy rõ các khớp xương rồi." Nếu như có thể ngay cả khớp xương cũng không thừa lại chẳng phải tốt hơn sao, ta thầm tự giễu, chậm chạp nhai nuốt điểm tâm và nước trà nàng đút. Linh Chu phu nhân từ ngoài cửa tiến vào, trong lòng ôm theo một chồng xiêm y, "Kỳ Dương, ngươi xem, ta làm cho các ngươi vài bộ đồ mới." Nàng chậm rãi ngồi vào bên bàn, trong giọng nói hàm chứa khẩn cầu, dường như nàng sợ Linh Chu Kỳ Dương sẽ không nhận.
"Ừm, giao cho Linh Chu tẩu đi." Linh Chu Kỳ Dương cũng không liếc mắt nhìn qua, thờ ơ đáp, chỉ lo đút ta ăn, lạnh nhạt đem Linh Chu phu nhân để một bên. Người phụ nhân trải qua sự gột rửa của thời gian vẻ mặt vẫn tuyệt mỹ như xưa nhưng nay mang thêm nhiều nét buồn bã, chỉ ngồi một hồi liền yên lặng rời đi, Linh Chu Kỳ Dương không có bất luận sự tương tác nào với nàng. Thân là con gái ruột, đối đãi với thân mẫu của chính mình như vậy, lạnh lùng tuyệt tình như vậy là nhờ bao nhiêu vết thương mới có thể tích tụ nên tội nghiệt này?
Ngày ngày nhĩ tấn tư ma[1], nàng mãi chưa biết chán, từ khi Linh Chu Tử Kỳ rời đi Linh Chu Kỳ Dương cố gắng hết sức cưng chiều ta, thậm chí thương yêu ta còn hơn cả phụ mẫu và ca ca, nàng lúc nào cũng mỉm cười, lúc nào cũng tìm cái gì đó thú vị cho ta giải sầu, khí trời không quá lạnh thì hay cưỡi ngựa chậm rãi đi dạo xung quanh.
Ta cau mày thì nàng sẽ lập tức trở nên khẩn trương, ta lắc đầu thì nàng sẽ không tiếp tục ép buộc, ngoại trừ những lúc thân mật trên giường nàng không có bức ta làm chuyện gì nữa, cho dù là khi thân mật nàng cũng sẽ không gây ra vết thương nào. Ta thật sự không giải thích được, thay đổi như vậy là bởi lý do gì.
Băng tuyết từ từ tan chảy, mùa đông yên lặng rời đi, vạn vật nghênh tiếp đất đai hồi sinh, y phục dày nặng trên người ta bắt đầu được phép cởi bớt. Mùa hoa Hải Đường nở, Linh Chu tẩu bắt đầu lót cái gì đó vào bụng của ta, ban đầu ta không rõ ý đồ đó là gì, mãi đến khi thời gian chuyển dời, nó càng ngày càng dày lên ta mới bừng tỉnh hiểu được, hóa ra các nàng muốn giả trang ta đang mang thai.
"Mang ngươi đi dạo một chút, được không?" Linh Chu Kỳ Dương ở bên tai ta quấy rầy, dịu dàng cười. Ta cho rằng ý của nàng cũng như những ngày bình thường, cưỡi ngựa tùy ý đi dạo, đến khi nhìn thấy xe ngựa chờ lệnh xuất phát ta mới hiểu được, nàng muốn đưa ta đi xa.
Người đi theo không nhiều, ngoại trừ Linh Chu tẩu ra thì có bốn người tâm phúc của Linh Chu Kỳ Dương, Hột Cốt Cửu Phương, Nạp Lan Hạ, Ám Dạ Khanh và Tố Hòa Tịch, nàng từng giới thiệu qua, bọn họ đều là kỳ nhân cao thủ bất phàm. Chúng ta một đường thong thả đi, Linh Chu Kỳ Dương sợ ta không chịu nổi xóc nảy, thường hay ngừng lại nghỉ, không nhanh không chậm xuyên qua rất nhiều thành trấn.
Mang vòng hoa nàng tự tay bện, thả diều trên đồng cỏ, cùng nhau ngồi trong trà lâu nghe người ta kể chuyện xưa, dắt tay dạo chơi trong khu chợ đông đúc xem người ta mãi nghệ, thời gian như cát trôi qua kẽ tay, chớp mắt liền mất, ta ở trong sự dịu dàng của nàng từ từ trầm luân trong thế giới phồn hoa, có lúc thậm chí quên đi đau xót, thậm chí trong lòng còn mong đợi những ngày như vậy có thể duy trì mãi mãi, mỗi khi bừng tỉnh từ trong mộng đẹp, ta lại nhịn không được tự giễu chính mình ngu xuẩn, sinh ra chờ mong đối với sự bố thí của kẻ thù, trong thiên hạ có mấy người thấp hèn vô dụng như ta? Ta thật sự không xứng với họ Mộc Dịch, thẹn với giáo dưỡng của phụ mẫu. Tâm như ở trong bồn nước, một gáo khó nhận, nỗi dằn vặt trong sự mong đợi và thù hận, đau khổ không thôi.
Còn hơn cả báo thù, ta hiện tại càng muốn giết chết bản thân mình.
"Phỉ nhi, nếu như chúng ta có hài tử, ngươi sẽ yêu thương nó chứ?" Linh Chu Kỳ Dương vuốt con thiên long trên bụng ta, si ngốc hỏi. Có lẽ nàng cũng như ta, mê thất trong mộng đẹp hư huyễn này. Không hiểu sao hốc mắt của ta bỗng ướt nóng, trong ngực khó chịu, rốt cuộc nước mắt cũng chảy xuống, ta nắm tay nàng, trong lòng bàn tay có chút thô ráp hung hăng viết, "Có thể đừng đối xử tốt với ta không?"
Biểu tình của Linh Chu Kỳ Dương thoáng chốc trở nên đau thương, nàng khổ sở nhíu mày, cúi đầu nhẹ giọng nỉ non, "Sao lại khóc rồi, rõ ràng là ta muốn thấy ngươi mỉm cười."




. . .




"Phỉ nhi, ta chỉ muốn, giống như một người bình thường, yên ổn yêu ngươi một lần."
Người bình thường. . . chúng ta. . . còn có thể quay về làm người bình thường sao. . .
Không làm được.
Bởi vì trên lưng của chúng ta, đều mang rất nhiều thứ.
Nàng muốn thấy ta cười, ta chưa bao giờ cho, mãi đến khi chúng ta một lần nữa trở lại Linh Chu sơn trang, cũng chưa từng.




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.