Tình Thương Nhất Sinh

Chương 35: Đệ tam thập tứ chương







Linh Chu Kỳ Dương





Vô luận ta nỗ lực như thế nào, nàng cũng không nở nụ cười, mỗi lần nhìn thấy nỗi giằng xé cùng bi thương trong đôi mắt nàng, trái tim của ta liền như rơi vào hầm băng, Tử Kỳ muội thấy được chứ? Mộc Dịch Phỉ vĩnh viễn cũng không thể tha thứ cho ta, mà ta đối xử tốt với nàng sẽ chỉ làm nàng càng thêm đau khổ.
Bởi vì nàng cũng giống như muội, đều thiện lương nhẹ dạ như vậy.
Thời gian trôi qua thêm nửa năm, dường như khiến tình trạng cơ thể Mộc Dịch Phỉ càng thêm chuyển xấu, cho dù cẩn thận từng chút cũng không ngăn cản vẻ xanh xao gầy gò của nàng.
"Khụ. . ." Lại đến mùa đông, nàng không ngừng ho khan, có mấy lần thậm chí còn ho ra máu, không tinh y thuật ta cũng hiểu rõ đây là dấu hiệu gì, Tử Kỳ muội nhanh một chút trở về, trở về cứu nàng có được không.
Tố Hòa Tịch từng bói quẻ cho nàng, nhưng hắn không chịu nói cho ta biết kết quả, hết lần này đến lần khác truy hỏi hắn cũng chỉ nhàn nhạt nói, "Trời định, người có tâm thì sống, tâm chết thì người chết. Nhưng có lúc, trời tính cũng không ra nhiều phiền hà trong đời người như vậy đâu, cho nên mới có câu nhân định thắng thiên." Đầu óc ta hỗn loạn hoàn toàn không hiểu được ý tứ của Tố Hòa Tịch, hắn cũng im miệng không nói thêm lời nào.
Không lâu sau Ám Dạ Khanh thu được tin tức của Ám Dạ Yên, là nam hài, mẫu tử bình an, ba ngày sau trở về. Ta ôm Mộc Dịch Phỉ ngủ, kích động đến run lên nhè nhẹ, muội muội của ta rốt cuộc cũng đã trở về, mang theo hài tử của nàng, trở về.
Giờ sửu ba ngày sau, Ám Dạ Yên từ mật đạo trở lại Linh Chu sơn trang, trong lòng ôm một anh nhi nhỏ gầy bé xíu đang thiu thiu ngủ, nhờ Cửu Phương yểm hộ, cấp tốc giấu vào gian phòng của Mộc Dịch Phỉ. Rất nhanh, tin tức Mộc Dịch Phỉ đêm khuya hạ sinh được truyền ra, làm hết thảy đều không một kẽ hở, bởi vì hài tử kia quá mức gầy gò, hơn nữa ngoại trừ phụ mẫu cùng một số ít người trong Linh Chu sơn trang, vẫn chưa để người khác đến gần, cho nên căn bản không ai nhìn ra được nó có phải được hạ sinh vào đêm đó hay không. Ám Dạ Yên nói Tử Kỳ không cẩn thận động thai khí, chưa đủ tháng liền sinh hạ hài tử, may mà mẫu tử coi như bình an, mấy ngày tiếp Tử Kỳ sẽ trở về, rốt cuộc ta cũng thoáng an tâm.
Anh nhi nằm ngủ bên người Mộc Dịch Phỉ, nàng sợ hãi vươn tay sờ nhẹ lên đôi gò má non nớt của đứa trẻ sơ sinh, đôi môi nhỏ nhắn của nó hơi run, chọc người thương tiếc, ta ngồi bên mép giường nhìn bọn họ, hai chữ 'ấm áp' bỗng nhiên nhảy ra trong đầu ta, ái thê của ta, nhi tử của ta, hình ảnh này ấm áp cỡ nào, mặc dù nó chỉ là một giấc mộng hư vô nhưng đủ khiến ta vạn phần thỏa mãn.
Chỉ còn lại Tử Kỳ, nếu Tử Kỳ bình an trở về, tất cả liền viên mãn, Ám Dạ Yên ngay hôm sau khi Mộc Dịch Phỉ hạ sinh liền rời đi, trở lại bên cạnh chăm sóc cho Tử Kỳ.
Mỗi ngày Mộc Dịch Phỉ đều ôm tiểu anh nhi, ta nói cho nàng biết đây là Tử Kỳ hạ sinh cho chúng ta, nhưng trong đôi mắt nàng không có nửa điểm chán ghét đứa trẻ, sự thương xót và yêu thích kia khiến ta khẳng định nàng sẽ thương yêu nó, cho dù nàng hận ta nhưng hài tử là vô tội. Một tháng sau, Tử Kỳ và Ám Dạ Yên ra ngoài 'tìm thuốc' trở về, nhất khắc nàng xuất hiện trước mặt ta trái tim ta liền như bị xé rách, trên dung nhan vốn tuyệt thế lại mang đầy nét bể dâu, mang theo nỗi bi thương thật sâu, nàng nhào vào lòng ta, ngẩng đầu lên lần nữa thì lệ đã rơi đầy trên mặt, "Muội gầy quá." Ôm cơ thể đơn bạc của nàng càng làm lòng ta đau hơn, ta hối hận vô cùng, vì sao lại đồng ý để nàng đi.
Tử Kỳ nắm chặt ta, khóc không ngừng, khóc đến khàn giọng, cuối cùng nàng khản tiếng nói với ta, "Ca, muội đã trở về."
Đã trở về, nhưng là mang theo thương tích đầy người, ta cố nén không cho nước mắt của mình rơi xuống, đưa nàng đến gặp hài tử và Mộc Dịch Phỉ. Tử Kỳ ngơ ngác nhìn hài tử nhưng lại không chịu đến gần, Mộc Dịch Phỉ nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Tử Kỳ hàng chân mày nhíu chặt, trong ánh mắt lộ ra khổ sở không giấu được, nàng nhìn hài tử trong lòng xong ngọ nguậy muốn xuống giường, Linh Chu tẩu lập tức khoác thêm lên vai nàng một chiếc áo. Nàng đi đến trước mặt Tử Kỳ, kiên quyết đem hài tử đưa vào lòng nàng, Tử Kỳ mạnh lắc đầu không chịu nhận lấy, ta chỉ có thể đến hỗ trợ, để Tử Kỳ nhận lấy đứa trẻ.
"Ca, hài tử này là của hai người." Hai hàng lệ ngân của Tử Kỳ vẫn ướt nước, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong với anh nhi nhưng vẫn cố tình cự tuyệt.
Ta đột nhiên ôm lấy Tử Kỳ từ phía sau, nàng có chút kinh ngạc giật mình, "Ca?"
"Tử Kỳ, nhớ kỹ, ca sẽ không đoạt bất cứ thứ gì từ muội, chỉ cần muội muốn ca đều nguyện ý cho, bất luận là cái gì." Đây là lần đầu tiên ta hôn lên gương mặt giống ta như đúc, chỉ là nhẹ nhàng thân cận nhưng ta cũng có thể cảm giác được xương mặt nàng, gầy đến chỉ còn da không còn thịt.
Gương mặt tái nhợt của Tử Kỳ lại ửng lên một màu đỏ hồng, nàng có chút không được tự nhiên, nhỏ giọng nói, "Muội biết." Không còn cự tuyệt đứa trẻ kia nữa. Ta để Tử Kỳ ôm hài tử đi vào trong mật thất ngủ một hồi, bộ dạng của nàng thật sự quá mức mệt nhọc, Linh Chu tẩu cũng theo vào chăm sóc cho mẫu tử họ, trong phòng chỉ còn lại ta và Mộc Dịch Phỉ.
Ta ôm lấy nàng chui vào lớp chăn dày, cuộn ở bên trong giống như hai con chuột ngủ đông. Dán đến bên tai Mộc Dịch Phỉ, nhỏ giọng nói, "Phỉ nhi, ta nghĩ có lẽ ta điên rồi, ta vậy mà lại muốn buông ngươi." Cơ thể nàng cứng đờ, ngây ngốc nhìn ta, ta cười ôm chặt nàng khẽ nhếch môi mạnh hôn nàng, thậm chí muốn để nàng tiến vào trong cơ thể ta, nuốt vào bụng. Ta nhất định là điên rồi, bằng không, tại sao lại chịu buông ngươi. . .
Đêm đón Ám Dạ Yên và Tử Kỳ trở về, sáu người chúng ta ở trong chuồng ngựa của Cửu Phương uống rượu hả hê. Từ khi Tử Kỳ rời đi, tâm tư của ta đều đặt hết lên người Mộc Dịch Phỉ, đã lâu không cùng bọn họ tiêu sái như vậy, mọi người làm càn cười nháo, một chén tiếp một chén, ta nhấc bổng vò rượu bên cạnh, mạnh nâng lên uống, đột nhiên bị Ám Dạ Khanh đoạt lại, "Khanh, sao vậy?"
Hắn đổ đầy rượu vào cái chén trước mặt ta, lại đem vò rượu để bên người hắn, "Thiếu trang chủ, uống ít thôi."
Ta nhìn Ám Dạ Khanh, con ngươi thuần đen của hắn cũng không tránh né, những người khác chỉ lẳng lặng nhìn chúng ta, "Đây không phải là lần đầu tiên chúng ta uống rượu như vậy, trước đây ngươi chưa bao giờ nói những lời này."
"Bởi vì bây giờ đã khác."
"Cái gì khác?"
Ám Dạ Khanh không nói gì, nhưng mỗi người đều hiểu theo một cách khác nhau, ta cười, cười đến chảy nước mắt, Cửu Phương mới khẩn trương nói, "Kỳ Dương, hắn chỉ. . ." Không chờ hắn nói xong ta liền xua tay, tựa vào tường cay đắng nhìn bọn họ, ". . . Cảm tạ. . ." Ta rất ít khi nói lời tạ ơn với người khác, nhưng lại cảm tạ bọn họ hai lần, ta nợ bọn họ, nợ Tử Kỳ, nợ tình cảm Mộc Dịch Phỉ, vĩnh viễn cũng không hết.
Ta uống cạn rượu trong chén, cười nói với bọn họ, "Nếu có một ngày, ta không còn ở đây, hy vọng các ngươi có thể giúp ta chăm sóc cho Mộc Dịch Phỉ và Tử Kỳ, cả hài tử kia nữa, trên đời này ta chỉ có thể tin tưởng các ngươi."
Cửu Phương nhếch môi cười, "Đương nh—— "
"Người của ngươi thì tự mình chiếu cố, chuyện phiền phức như thế đừng có đẩy cho người khác, chúng ta không quản đâu." Từ 'Đương nhiên' của Cửu Phương còn chưa nói hết đã bị Tố Hòa Tịch lạnh lùng cắt đứt, ngược lại với vẻ biếng nhác của ngày xưa, giọng điệu bây giờ có chút sắc bén, hắn chăm chăm nhìn ta, dường như muốn xé toạt ta ra để nhìn cho thấu.
"Ê, Tố Hòa Tịch, ngươi nói vậy là sao?" Cửu Phương khó hiểu, cau mày hỏi hắn.
"Ta cũng đồng ý với Tố Hòa Tịch." Nạp Lan Hạ liếc mắt trừng ta, "Chuyện của mình đừng có đẩy cho người khác."
Ta chỉ có thể bất đắc dĩ cười cười, thản nhiên thấp giọng nói, "Ta chỉ nói nếu như thôi."
Cùng uống đến giờ dần, chúng ta ai nấy đều tự trở về phòng, bởi vì đã sớm nói với Tử Kỳ và Linh Chu tẩu tối nay ta đi uống rượu, cho nên bọn họ đã đi ngủ trước, ta một mình chậm rãi thong thả bước vào thư phòng, ngồi lên ghế, lấy chiếc trâm bạc trong tay áo nương theo ánh nến lờ mờ khẽ vuốt ve nó, nhớ lại lần sơ ngộ cùng nàng, nụ cười duy nhất nàng để lại cho ta, nhiệt độ cơ thể của nàng, nước mắt của nàng, tất cả của nàng ta đều khắc sâu trong đầu, không nỡ quên.
Phỉ nhi, ta yêu ngươi, rất yêu rất yêu. . . thật muốn, nhìn thấy ngươi cười một lần nữa. . .
Tại sao tầm nhìn lại từ từ trở nên mơ hồ, ta đưa tay sờ gương mặt, thì ra là đã ướt nước mắt rồi. . .
Như thế này liền có thể kết thúc, Linh Chu sơn trang đã không còn cần ta làm bất cứ chuyện gì nữa, nó đã có người thừa kế mới.
Một mình đi đến thế giới kia, có lẽ sẽ rất lạnh lẽo. . .
Tử Kỳ, ta biết muội nhất định sẽ giúp ta chăm sóc nàng thật tốt, thay ta yêu nàng, có lẽ một ngày nào đó muội sẽ làm cho nàng nở nụ cười. . .
Có hài tử rồi, cuộc sống của muội và nàng có thể yên bình, sẽ không còn phiền phức gì nữa. . .
Ta mệt rồi. . .
Ta muốn giải thoát. . .
Sống thật sự quá mệt mỏi. . .
Phỉ nhi, nếu như có thể, ta rất muốn đưa ngươi theo cùng. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.