Hôm nay, Nam Cung Ngạo trở về sớm thấy cảnh tượng đó, hắn hỏi vài nha đầu mới biết Du Bạch mỗi ngày đều dắt nàng đến Lục hồ đi dạo.
Ngày nào cũng đưa nàng đến nơi đó đi dạo, cũng thường cũng nàng làm loại chuyện như vậy sao? Hai tay Nam Cung Ngạo nắm chặt thành quyền, Ly Nhi đã mang trong người giọt máu của ta thế sao lại cùng người khác làm chuyện như vây?
Xoay người đi trở về, Nam Cung Ngạo bỗng nhiên muốn cười thật to, Nam Cung Ngạo sao ngươi biết đó là giọt máu của ngươi.
Chậm rãi đi vào lê hoa biệt viện, Châu Nhi nhìn thấy thiếu gia có chút kỳ quái, cũng không dám hỏi nhiều. Mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Du Bạch mới đưa Ly Nhi trở về, liếc mắt nhìn thấy Nam Cung Ngạo có chút kinh ngạc, nhưng lập tức bình tĩnh trở lại, xoay người tự động lui xuống.
Ly Nhi vừa nhìn thấy hắn đã chạy tới xà vào lòng hắn, đau xót gọi: "Ca ca." Nam Cung Ngạo thiếu chút nữa đã tránh đi, tinh thần phục hồi lại mới giơ tay vuốt ve mái tóc dài của nàng: "Mệt mỏi sao?"
Ly Nhi ngẩng đầu nhìn hắn, nàng có một đôi mắt thật đẹp, như thủy triều mùa xuân dâng lên trên hồ nước, nét mặt xinh đẹp mang theo một chút ưu thương. Nam Cung Ngạo gọi Châu Nhi tắm rửa thay quần áo cho nàng, đêm hôm đó, hắn không ngủ cùng nàng.
Lúc này trong Di Hồng Viện một nam tử ngồi uống rượu một mình say tới rối tinh rối mù. Tú bà vén bức rèm che liền nhìn thấy quý công tử này áo mũ xộc xệch, hắc y tán loạn. Rượu ngon tốt nhất được ủ ngàn năm bị đổ trước ngực áo ướt át.
Nhưng cả người vẫn toát ra một cỗ khí chất lạnh lùng, xiêu vẹo dựa vào cửa sổ, mày kiếm anh tuấn, nhắm hờ mắt lộ ra một mảnh mờ mịt.
Sáng sớm Nam Cung Ngạo vội chạy trở về tẩy đi mùi rượu trên người, hắn bỏ đi tâm trạng đang do dự bất định. Có lẽ yêu đã thành thói quen, ngồi bên giường nhìn người đang ngủ say, hắn đột nhiên nghĩ nếu như mình không thương nàng nữa thì nàng sẽ làm sao bây giờ?
Tay dịu dàng xoa lên bụng nàng, ở nơi này đang có một sinh mạng nhỏ, nếu hắn không quyết tâm kiên định giữ nàng bên mình, vậy cho dù không phải là của hắn thì có gì quan trọng đâu?
Người trên giường mở đôi mắt còn đang say ngủ ra, Nam Cung Ngạo không tự giác nở cụ cười thật sâu: "Thời tiết rất đẹp, ta đưa Ly Nhi ra ngoài đi dạo một chút."
Ly Nhi ngoan ngoãn cùng hắn ra khỏi cửa đã có chút hơi bất tiện, Nam Cung Ngạo sai người chuẩn bị xe ngựa, đỡ nàng lên xe, rồi chính mình lên xe ngồi xuống cạnh nàng.
Hôm đó thời tiết thật sự rất đẹp, Nam Cung Ngạo nhìn cảnh sắc ven đường cùng người trước mắt cười như hoa lê đái vũ, đột nhiên hắn có cảm giác do dự hồi hộp, hắn có chút sợ hãi, tình yêu đột nhiên tới như vậy có thể tiếp tục như vậy bao lâu đây?
Nếu tương lai, người trước mắt này không có yêu mình, nàng sẽ làm sao bây giờ, còn mình.......mình sẽ làm sao bây giờ?
Đột nhiên vươn tay ôm lấy người trước mắt, ánh mắt xuyên qua nàng, nhìn vô định ra bên ngoài.
Ngày đó, Ly Nhi có chút bất an, nàng vẫn như cũ cười vô cùng ngọt ngào, nhưng trong cặp mắt trong suốt xinh đẹp đó không còn tinh khiết vui vẻ nữa.
Lúc trở về, ngồi bên người Nam Cung Ngạo vô cùng vô cùng ngoan. Nam Cung Ngạo ôm nàng vào lòng, đột nhiên không nhẫn tâm để nàng cô đơn ngồi như vậy.
Nàng để mặc cho hắn ôm, đem mặt chôn vào cổ hắn, một câu cũng không nói.
Thời điểm đứa trẻ sinh ra, Nam Cung Ngạo mời bà mụ tay nghề tốt nhất về đỡ cho nàng, nhưng khi liếc nhìn đến đóa mạn châu sa hoa trên mặt nàng, chân bà lập tức liền mềm nhũn: "Nam Cung thiếu gia, thi yêu khi sinh phải hút dương khí của con người....không được, không được....." bà mụ quỳ trên mặt đất run run nói.
Nam Cung Ngạo nắm chặt hai tay, băng tằm liệt hỏa liền xuất hiện trên tay, lạnh lẽo đặt trên cổ bà đỡ: "So với việc ta giết ngươi tốt hơn sao?"
Nam Cung lão phu nhân cũng bước nhanh tới, trách hắn: "Ngạo nhi, ngươi điên rồi sao? Để ta nói chuyện với bà ấy."
Bà mụ hai chân run rẩy đi vào, người nằm trên giường là một tuyệt sắc giai nhân. Ly Nhi tựa người vào góc tường, nhìn dưới bụng có vật nhỏ gì đó nhúc nhích. Đôi mắt đẹp màu đen thấp thoáng biến thành màu lam, phiếm môi biến thành màu tím quỷ dị, tóc đen như mực, ánh sáng tuy là ban ngày nhưng ở phòng sinh lúc này lại thấp thoáng có chút yêu mị dị hoặc.
Bà mụ cố nén cảm giác ghê tởm sợ hãi, chậm rãi đi qua, giọng nói run rẩy dỗ dành: "Ly Nhi, trước tiên nằm xuống đã." Ly Nhi nhìn bà đầu đầy mồ hôi vô cùng nghe theo nằm xuống.
Cúi đầu rên rỉ, toàn bộ phòng sinh lại yên tĩnh như trước. Bà mụ chậm rãi hướng dẫn nàng hít sâu, dùng sức. Một bên nói chuyện với Nam Cung lão phu nhân.
Đứa nhỏ đã sắp ra ngoài, có thể thấy được cái đầu, bà mụ cũng là lần đâu đỡ cho một thi yêu sinh con, tay run run vươn ra gắt gao ấn cái đầu nhỏ bị mắc kẹt đi vào.
Người trên giường cúi đầu cố chịu đau đớn, mồ hôi ra ướt cả tóc, giống như cầu xin nhìn bà, ngoan ngoãn lặp lai động tác theo như bà nói.
"Hít vào, dùng sức." Bà mụ xoa bóp hồi lâu, thấy Ly Nhi không phản kháng, lại càng liều mạng đấu tranh như vậy thật lâu, đột nhiên bà phát hiện không biết từ lúc nào ánh sáng trong phòng tối sầm vậy?
Lam quang càng ngày càng sáng, bà mụ trong lòng kinh ngạc, người nằm trên giường giống như một động vật nhỏ giãy dụa run run, bà mụ ngăn chặn bụng của nàng, máu chảy ra trên giường, mùi máu tươi tràn đầy phòng sinh, bà mụ thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vừa nhấc đầu nhìn đến ánh mắt màu lam đó, đột nhiên giống như bị thôi miên, bà buông tay theo ánh mắt đó chậm rãi đi qua, chậm rãi chạm vào đôi môi đó.
Răng nanh đó lạnh như băng, thật sự lạnh, nhưng bà lại thành kính giống như thiện nam tín nữ. Huyết chảy qua răng nanh lạnh như băng, người sắp chết lại cảm thấy giống như: được hiến tế cho nàng là vinh hạnh của ta...
Khi tiếng trẻ con nỉ non vang lên thì Nam Cung Ngạo cuối cùng không kiên nhẫn được nữa vọt đi vào, nhưng khi vừa đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một cảnh tượng như vầy.
Mọi người đều đứng bên ngoài, Nam Cung lão phu nhân cắn răng, như vậy cũng tốt, cũng tốt.
Lúc nhìn về phía cửa lập tức rụt trở về, người trên kia đã thành một khối thây khô. Ly Nhi gian nan ôm đứa trẻ đứng lên, hoàn toàn xem nhẹ người ngoài cửa. Trên giường đầy máu, làm cho người ta nhìn thấy ghê người.
Nam Cung Ngạo chậm rãi đến gần nàng, đưa tay đón lấy đứa bé, Ly Nhi nhìn hắn hồi lâu, mới yên lặng trao cho hắn.
"Ngạo nhi, ngươi điên rồi." Giọng nói Nam Cung lão phu nhân vượt quá sự điều khiển của bà, có vẻ hổn hển. Nam Cung Ngạo nhìn đứa trẻ, khuôn mặt nho nhỏ kia cũng không giống trẻ con mới sinh ra xấu xí, mà là yêu dị tinh xảo.
Trên trán nó thế nhưng cũng có ấn ký một đóa mạn châu sa hoa màu đỏ kéo dài đến má phải. Nhìn nó đỏ hỏn yêu dị mà yếu ớt, trên làn da non nớt, vẻ xinh đẹp làm cho người ta hít thở không thông.
"Đây là, đây là đứa con của ta." Giọng nói như gằn từng tiếng, rõ ràng truyền tới, người trên giường cuối cùng cũng ngã xuống, đôi mắt đẹp suy yếu khép lại.
Đứa trẻ trong lòng cất tiếng khóc, Nam Cung Ngạo ôm nó đi ra ngoài, toàn bộ Nam Cung đại trạch, không nhìn ra một tia vui vẻ nào. Vì sao vậy? Trong lòng Nam Cung Ngạo tự hỏi.
Đưa đứa trẻ cho Châu nhi chăm sóc, hắn nói muốn đi một chỗ, Nam Cung Duyên vẫn ở trong ngục tối như cũ, với ông mà nói ban đêm hay ban ngày đều không có gì khác biệt.
“Có chuyện gì?" Một góc sáng sủa trong ngục tối, nếu chỉ nghe giọng nói thôi thì người này đủ để cho nữ nhân suy nghĩ liên biên trong đầu.
“Cháu của ông ra đời." Giọng nói tự nhiên của Nam Cung Ngạo trầm thấp mà gợi cảm. Cho dù trong bóng tối hắn vẫn có thể nhìn thấy thân thể người kia cứng ngắc một chút.
“Cùng chúc mừng đi." Hơn nửa ngày, Nam Cung Duyên mới nói hai chữ này, người trước mặt cũng không có chút gì vui mừng. Vì thế ông chờ lời nói tiếp theo của hắn.
“Vì sao ông không thể chấp nhận nàng?" Lời đề nghị của hắn cũng khiến hắn kinh ngạc, vừa nói xong, một cái bình đã bay tới, Nam Cung Duyên đi đến, một loạt tiếng xiềng xích va chạm vào nhau vang lên.
Đêm hôm đó, hai người không ngừng uống rượu, quên đi trên dưới lớn nhỏ, mãi cho đến khi hai người hơi say, Nam Cung Duyên ôm vò rượu, thì thào nói : "Trên thế giới này không thể có phương pháp vẹn toàn, không phụ như lai không phụ nhân."
Nam Cung Ngạo cũng ôm cái vò rượu, dốc vào miệng cười đến điên cuồng.
Đêm hôm đó, Ly Nhi tỉnh lại rất sớm. Tiêu hao thể lực như vậy nhưng nàng lại không ngủ được. Thân thể bị xé rách đau đớn thần trí đã muốn tán loạn, nhìn trong phòng không có một bóng người, ánh mắt trong suốt như nước giờ lại giống như thêm vài tầng ướt át.
Nhìn ánh trăng chiếu ngoài cửa sổ, miệng nàng khẽ mấp máy gọi Nam Cung Ngạo nhưng đáp lại chỉ là sự tĩnh mịch của màn đêm.
Ngày tiếp theo, Nam Cung Ngạo đứng ở trước giường nhìn người đang ngủ say, hắn giơ tay muốn vuốt ve mái tóc nàng nhưng một lúc lâu lai chậm rãi thu tay về :" Ly Nhi, ta không biết sẽ chống đỡ được bao lâu nữa, nếu một ngày tình yêu của Nam Cung Ngạo với nàng không còn nữa, chúng ta biết làm sao bây giờ."
Giọng nói của hắn rất rất nhỏ, cho nên khi hắn rời đi, không hề nhìn thấy cặp mắt xinh đẹp trong suốt kia sau khi hắn xoay người rời đi nước mắt đã rơi xuống, lông mi ẩm ướt mở ra. Người trên giường nhìn hắn rời đi, cuối cùng..... không cần nàng nữa sao?
Không, sẽ không, chúng ta chắc chắn sẽ lại hòa thuận, cùng nhau nuôi nấng cục cưng của chúng ta, cùng nhau sống thật tốt. Ly Nhi vươn tay về phía bóng lưng đã đi xa nhưng cuối cùng chỉ chạm được vào hư vô.
Từ đó về sau, Nam Cung Ngạo không ngủ cùng Ly Nhi nữa, nhưng hắn vẫn sủng ái nàng như cũ, chỉ có như vậy mới có thể giữ lại nàng. Ly Nhi, cho dù là không còn yêu nữa, Nam Cung Ngạo cũng sẽ bảo về nàng cả đời.
Ly Nhi vẫn nhu thuận như vậy, nàng cũng không bao giờ chủ động đi tìm Nam Cung Ngạo nữa, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc cục cưng, Nam Cung Ngạo rất ít khi vào biệt viện, cho dù có đi vào, cũng chỉ đừng dưới tàn lê xa xa liếc mắt nhìn nàng một cái.
Quần áo của nàng Nam Cung Ngạo đều dặn dò Châu nhi chuẩn bị đưa qua. Hắn lại bắt đầu tu luyện Băng Tằm Liệt Hỏa một lần nữa, thực xin lỗi Ly Nhi, ta đã mệt mỏi rồi.
Chuyện này cuối cùng cũng truyền ra ngoài, vô số nhân sĩ võ lâm xuất hiện. Nam Cung thế gia làm sao lại có thể nuôi một cái thi yêu, còn để thi yêu sinh ra một đứa trẻ.
Điều tra không ra là ai tiết lộ chuyện này ra ngoài, Nam Cung lão phu nhân tươi cười với nhân sĩ giang hồ khắp nơi giải thích: " Ngạo nhi chưa thành thân, sao có thể có đứa trẻ như lời đồn chứ? Các vị chắc là bị lời đồn đãi lừa gạt rồi?"
"Phu nhân trước giờ luôn đức cao vọng trọng, nói ra lời này ta đương nhiên tin tưởng, nhưng Nam Cung công tử dù sao vẫn còn trẻ, linh lực dồi dào, việc này nếu là tin đồn vô căn cứ thì thật tốt, chỉ sợ có chuyện không ngờ. Nam Cung thế gia nhiều đời đều trong sạch sẽ không để một cái thi yêu kế thừa gia nghiệp, nếu có đắc tội thứ cho bần đạo nhiều lời." Đối với lão đạo sĩ có vẻ mặt chính khí nghiêm nghị, Nam Cung lão phu nhân cũng cười đáp lời :"Đó là tất nhiên."
Nam Cung Ngạo ngồi trên ghế, vẻ mặt lãnh đạm, đứa trẻ và nàng tất nhiên không thể ở chỗ này. Nhưng trừ bỏ nơi này, nàng có thể đi đâu đây? Phái Du Bạch đưa hai người đi, Nam Cung Ngạo im lặng nhìn nàng thu thập hành trang. Khi nàng ôm đứa nhỏ rời đi ngoái đầu lại nhìn hắn, ánh mắt kia vẫn trong suốt như nước mùa thu.
Ngoại ô Lộc Thành, trong một biệt quán.
Ly Nhi im lặng sửa sang lại phòng ngủ, Du Bạch nghiêng người dựa vào khung cửa, Châu nhi đang lau bàn, không hề có chút gì không bình thường, nhưng không khí im lặng này thấm vào tận xương tủy.
Nhìn đứa trẻ đang ngủ say, Du Bạch nhíu mày, Nam Cung Ngạo làm sao có thể đột nhiên buông tha cho nàng như vậy? Không, không thể như vậy được. Bóng lưng bé nhỏ và yếu ớt trầm mặc im lặng, năm ngón tay hắn nắm chặt một góc cửa gỗ, Nam Cung Ngạo thật sự buông tay nàng như vậy sao?
Không, hắn không tin.
Ly Nhi mỗi ngày đều cho con bú sữa như trước, nhìn nó từng ngày lớn lên, sự trầm tĩnh trên mặt bắt đầu thấy nụ cười xuất hiện. Du Bạch yên lặng đứng sau lưng nàng, thiếu chút nữa giơ tay ôm đôi vai gầy yếu của nàng, cuối cùng kinh ngạc dừng lại: Ly nhi, đừng có trách ta.
Nam Cung Ngạo một tháng sẽ đến thăm nàng hai đến ba lần, Ly Nhi học được cách pha trà rất thơm, mỗi ngày đều pha. Hắn đến đây thường uống mấy ngụm, hắn không đến toàn bộ đều đổ đi. Châu nhi có đôi khi nhắc nhở nàng :"Ly Nhi, hôm nay thiếu gia sẽ không đến. Không cần pha trà đâu". Ly Nhi chỉ mỉm cười lắc đầu, nàng nhìn nước trà thơm vàng trong suốt màu hổ phách nghĩ : nếu không pha nàng sẽ quên mất.
Buổi trưa, Du Bạch đứng trước cửa. Hôm nay, Nam Cung Ngạo cũng sẽ đến. Nhưng khi Nam Cung Ngạo chưa đến, một đám người khí thế ào ạt vọt vào biệt viện, Ly Nhi kinh hoàng bế đứa nhỏ, đôi mắt đẹp lộ ra vài phần sợ hãi. Ấn ký trên trán giống như vết xăm bình thường, nở ra đẹp đẽ và quyến rũ, nhìn thấy ghê người.
"Thi yêu! Thật sự là một thi yêu đó!" Đang lúc tiếng người ồn ào, Du Bạch bừng tỉnh xông lên ngăn cản đám người, bắt đầu màn diễn, nhân vật chính vẫn không thể gặp chuyện không may, đúng vậy, nàng không thể gặp chuyện không may.
"Nghiệp chướng.......... Đốt lửa lên đi, thiêu sống đi!" Tiếng nói mọi người ồn ào, Ly Nhi lui đến sau biệt viện dưới tàn cây lê, đứa nhỏ trong lòng bị đánh thức, lặng lẽ mở mắt thuần khiết giống như lưu ly xinh đẹp nhìn nàng.
Thời điểm Nam Cung Ngạo đến thấy cục diện một mảnh hỗn loạn như vậy. Mọi người đều đến xem, lời đồn vài ngày trước đó quả nhiên là sự thật, trên đời này thế nhưng thực sự có thi yêu, hơn nữa cũng thật sự sinh ra một đứa nhỏ.
Theo như lời đồn, đứa trẻ này là của Nam Cung Ngạo có phải là sự thật hay không ? Ly Nhi bất lực nhìn về phía Nam Cung Ngạo, nàng biết những người này không thích nàng, nhưng phải thiêu là sao, là đốt lửa thiêu nàng sao? Ôm chặt đứa nhỏ đang im lặng trong lòng, nàng rốt cục vẫn nhìn về phía Nam Cung Ngạo, thần sắc khốn hoặc nhẹ nhàng nói: "Đừng mà."
Vô số ánh mắt quay đầu nhìn sang, Nam Cung Ngạo mặt không đổi sắc, trong lòng do dự không ngừng. Đang lúc suy nghĩ đã quyết định nói :"Người này, quả thật là thi yêu sao?"
Âm thanh ồn ào của đám người lại một lần nữa vang lên, lập trường từ đối địch đã thay đổi. "Nam Cung công tử, chi bằng trói lại thiêu có được không?" Một người đề nghị nói. "Cũng tốt". Hai chữ này, liều mạng khắc chế mình thờ ơ nói ra, nghĩ đến rất đơn giản, nhưng không hiểu sao nội tâm lai đau như vậy.
"Không". Nàng lui dưới tàn cây, toàn thân run rẩy nhưng cũng cắn răng không gọi lên tên hắn.
Đối phó với Ly Nhi tay không tấc sắt vốn là chuyện rất đơn giản, nhưng mà nàng điên rồi, nắm, bắt, cắn loạn làm cho mọi người không ai bắt được nàng, đang lúc giãy dụa đứa nhỏ đang yên lặng lại khóc thét lên, Ly Nhi dịu dàng dỗ nó, nói cục cưng đừng khóc, đừng khóc.
Nhiều người không thể bắt nàng, rốt cuộc khiến người cầm đầu tức giận, người đó liền xông lên, đem người bắt trói lại, nàng vẫn im lặng tiếng khóc thê lương :"Cứu nó, cứu nó, hãy cứu nó."
Du Bạch yên lặng một bên nhìn, người kia đang đứng ở cửa, hắc y trong gió tung bay, khuôn mặt không biểu cảm.
Có người cứng rắn cướp đứa trẻ trong lòng nàng, đứa bé khóc đến kinh thiên động địa, nhưng không đổi lại được một chút thương tiếc của những người trước mặt.
Người kia giơ nó lên, nặng nề ném xuống mặt đất.
Máu tươi chảy tràn trên mặt đất, nhiệt khí màu tím nhạt tỏa ra trên mặt đất ướt sũng những cánh hoa lê đang nằm trên đất, tiếng khóc im bặt. Nam Cung Ngạo không quay đầu lại nhìn, nếu nhìn hắn thật cẩn thận, có thể thấy khóe môi hắn nhếch lên run nhè nhẹ.
Người bị trói nhìn cảnh này không hề chớp mắt, giãy dụa cánh tay bị trói nhưng dây trói hạn chế động tác của nàng, ánh mắt trong suốt kia tràn đầy sợ hãi, hoảng hốt nhưng giờ này tĩnh lặng như cái chết.
Bọn họ đem thi thể đứa trẻ để cạnh nàng, một người trong số họ nói :"Mau thiêu hai vật này đi."
Họ tạt thật nhiều dầu lên người nàng, nàng không nói một lời nào, khi nhìn đến một mảng đầy máu kia, cổ họng nghẹn ngào, nỗi đau thương này chồng chất lên nỗi đau thương khác, ngay cả cây hoa lê kia cũng không còn rực rỡ nữa.
Tay Nam Cung Ngạo nắm thành quyền, hắn sống chết khống chế chính mình :hãy vứt bỏ mọi vướng bận đi?
Lửa thật lớn: lửa cháy trên người, hơi nóng tỏa ra trong không khí, lửa cháy đứt dây thừng, người đừng trong lửa trước sau vẫn ôm lấy thi thể đứa trẻ, ảm đạm bảo vệ ôm trong lòng, cắn môi, nhắm chặt hai mắt.
Nước mắt nàng có rơi hay không, cách một biển lửa, không thể thấy rõ.