Hai bình mai cao bằng nửa người đã rất lâu không được sử dụng, đặt trong
thư khố cũng chỉ coi như đồ trang sức bảo tồn. Cho dù Hoàng Linh Vũ vào
trú, cũng vì thấy nó không có chút giá trị nào đối với cuộc sống hằng
ngày nên cũng không thèm lau rửa mạng nhện bụi bám từ trong ra ngoài
nữa. Sau khi Nhan Phi và Diêm Phi Hoàng lần lượt qua đời, nơi cất sách
bí mật này, hiện tại đại khái chỉ còn Mộ Dung Bạc Nhai biết.
Hắn
thuận theo độ cong hình sợi chảy của bình mai đó vuốt dần xuống, giữa
chừng lại ngừng trong chốc lát. Chiếc bình mai đã từng được hắn ve vuốt
không biết bao nhiêu lần hiện tại bị đập nát.
Hoàng Linh Vũ nhìn
xuống, chỉ thấy trong một đám sứ vỡ, vùi hai quyển thư sách cũ kỹ, còn
kẹp thêm mảnh vụn trắng tinh phát quang. Té ra là dùng thạch cao để ghép thư quyển vào vách trong bình mai. Vì thạch cao bản chất của nó cũng
giống như sứ, cho nên bất luận tìm kiếm thế nào, chỉ cần không quyết tâm đập vỡ chiếc bình, thì sẽ không tìm được những thứ này.
“Chu
tổng quản là người do phụ thân ta phái đến, mỗi hoàng tử bên cạnh đều có người của hoàng đế.” Mộ Dung Bạc Nhai giọng điệu bình thản thuật lại:
“Nghĩ không ra đi, giữa phụ thân và nhi tử còn không tín nhiệm như thế.
Có thể nhẫn nại ở nơi thế này tới bây giờ, ta cũng thật sự có chút bái
phục khả năng nhẫn nại của bản thân đó. Nhưng mà, nếu đợi hoàng đế bệ hạ phát giác được những mảnh vỡ này rồi tiến hành suy đoán, ít nhiều cũng
phải tức đến thổ huyết đi, thứ tìm kiếm bao nhiêu năm, hóa ra lại nằm
ngay dưới mí mắt mình.” Trong giọng điệu của hắn bao hàm một loại phẫn
nộ và oán hận tới mức khó thể tiếp tục nhẫn nại, cho dù dùng giọng điệu
thập phần thản nhiên trần thuật lại sự tình, nhưng nếu để vị hoàng đế
không biết mặt mũi ra sao đó nghe được, hơn phân nửa sẽ rợn sóng lưng.
Hoàng Linh Vũ cũng chậm rãi hiểu rõ. Nếu vật trong chiếc bình này khiến hoàng đế cũng phí nhọc khổ tâm tìm kiếm nhiều năm, vậy nhất định là thứ khó
có được, nhưng y vẫn chưa biết thì ra chuyện này thế nhưng lại có liên
quan to lớn với y.
Mộ Dung Bạc Nhai ngồi xổm xuống nhặt hai quyển thư sách lên, giao cho y.
Hai quyển thư sách này phân biệt là [Cố Ảnh thượng] và [Cố Ảnh hạ] dược
biên soạn bằng chữ Khải chính quy. Không có dấu ấn tên của người biên
sách, cũng không có dấu ấn đề tự của người giấu sách, ba chữ lớn hoàn
toàn chiếm cứ trang đầu sách.
“Xem thử đi, đây là tuyệt phẩm khó
có được đó.” Mộ Dung Bạc Nhai thoải mái cười nói, tưởng tượng nếu bị
hoàng đế hoặc lão đại và lão tứ biết được, sẽ có biểu tình thế nào. Nếu
là hoàng đế, phân nửa là nghiêm mặt phẫn nộ trách mắng cẩu huyết lâm
đầu. Mộ Dung Nhuệ Việt, hắc hắc, vẫn là bộ mặt chết vạn năm không đổi,
quay lưng đi thì lại giở mánh khóe thêm gấp bội. Còn về Mộ Dung Sí Diệm, dám chắc bị chọc tức đến mức phát điên nặng hơn.
Khi Diêm Phi
Hoàng từng thấy đại hoàng tử Mộ Dung Nhuệ Việt đứng trước triều đình an
ủi những kẻ tử trận, hắn vẻ mặt đầy chế giễu nói với Mộ Dung Bạc Nhai và nhị hoàng tử Mộ Dung Nam Cẩn: “Khi gặp chuyện gì phải hoài nghi trước
đương nhiên là bản lĩnh nhất định phải học của hoàng tử các ngươi, nhưng bản lĩnh chân chính lại là chân thành tín nhiệm người có thể tín
nhiệm.”
Hoàng Linh Vũ đích xác không giống những người này, tuy
lần đầu tiên gặp mặt đã gây nhau một trận trời long đất lở, còn bị sư
phụ phạt đứng tấn, nhưng nếu là hoàng đế và gia hỏa kiểu như Chu Bác Bì, tuyệt đối sẽ không làm được chuyện mới ngày đầu đã đánh nhau một trận
tranh giành xem ai ngủ giường, sang hôm sau lại cùng kéo nhau tránh né
truy sát.
Mộ Dung Bạc Nhai kéo tay áo người bên cạnh đi đến cạnh
đệm chăn nho nhỏ, trước tiên ngồi xuống, sau đó lại kéo Hoàng Linh Vũ
xuống.
Trong mấy bước đi, đủ để Hoàng Linh Vũ giãy dụa một trận.
Thân là sinh viên tốt nghiệp từ khảo cổ học, đối với những vật phẩm
tuyệt phẩm được che giấu sâu kín, tự nhiên có lòng nghiêm cứu mà người
bình thường khó thể tưởng tượng được. Nhưng mà, thân là một người đã
thoát ly khỏi khảo cổ rất lâu, đặc biệt là muốn tránh xa phiền phức sống cuộc sống yên tĩnh, như vậy đương nhiên là đã học thông được triết học
nhân sinh ‘vô tri giả đa phúc’.
Khi sự giãy dụa kịch liệt của y
dần nghiêng sang chiều hướng ‘phi lễ đừng nhìn’, trên quyển sách phong
kín vì đón ánh nắng mai mà chớp lên một hàng ký hiệu lấp lánh.
Mục quang của y lập tức ngưng trệ, cảm thấy kinh ngạc vì ý niệm ẩn ẩn hiện lên trong đầu.
Lẽ nào nói… còn có, người khác nữa?
Hoàng Linh Vũ cuối cùng không thể ném trả hảo ý của Mộ Dung Bạc Nhai, lật sách ra.
Mộ Dung Bạc Nhai trầm mặc ngồi đối diện Hoàng Linh Vũ, nói là đối diện,
nhưng chăn nệm quá nhỏ, cũng gần như đã đến mức mũi chạm mũi.
Khi hắn còn nhỏ, cũng từng ngồi khoanh gối trên chăn thế này, an an tĩnh
tĩnh trừng mắt nhìn Diêm Phi Hoàng lật mở từng trang Cố Ảnh. Mẫu thân
nói, là người đồng tộc người vô hại có ý với sách, thì xem Cố Ảnh cũng
không ngại. Lúc đó Diêm Phi Hoàng xem là toàn thư, mà hiện tại, bản y
thuật viết bằng văn tự đã bị Tư Đồ Ngạo đoạt đi. Còn lại, đều là ghi chú bằng những nét bút uốn khúc.
[Cho dù ngàn năm trước Nhiếp Liên
suy đoán là thật, người được mong ngóng cường liệt sẽ giáng lâm thế gian này vào mấy chục năm sau. Nhưng biển người mênh mông, thì làm sao tương ngộ? Thế giới này tại sao phải mở ra trò đùa như thế? Nhiếp Liên và Mai Nhược Ảnh, vẫn thật là may mắn a.]
Diêm Phi Hoàng từng thở than như thế, sự lạc lõng trong câu nói ngắn ngủi đó Mộ Dung Bạc Nhai lúc đó không thể hiểu được.
[Một thế giới giam cầm mong nhớ của con người như thế, chỉ với sức lực của
một mình ta làm sao có thể chống chọi? Những ký hiệu trong sách này tùy
tiện khắc vào đâu cũng được, góc tường thành, trong ngõ hỏm, thậm chí
trên rường cột xà ngang. Người có thể chân chính phá giải nó sẽ xuất
hiện, cũng nhất định sẽ tìm tới.]
Năm đó, Diêm Phi Hoàng căn dặn như thế.
Hoàng Linh Vũ không phải tú tài đọc sách, nhưng đáng lý ra sẽ là văn phù xa
lạ, hai con mắt đen nháy của y lại chuyên chú dò xét, không có nửa điểm
mê mang. Khi y lật sách, ngón tay tiếp xúc với trang sách trông rất linh hoạt, thậm chí giống như có một mùi hương thơm thanh nhạt chậm rãi lan
ra xung quanh.
Không khí dị thường này, tế nhị như khi so sánh sự khác biệt của tiến sĩ trong thái học viện là gia sư trong tư thục,
không biết tại sao, thế nhưng lại tế nhị như cái người đã rời xa.
Mà đối với Hoàng Linh Vũ mà nói, nếu nói ánh mắt đầu tiên là kinh ngạc,
thì khi chân chính nhìn dần xuống càng lúc càng cảm thấy hoảng sợ.
Trang giấy của hai quyển sách này mỏng như cánh ve, rõ ràng đã trải qua rất
nhiều năm. Vậy mà trên trang giấy lại viết kín mít những chữ cái tiếng
Anh, thứ tuyệt đối không nên xuất hiện ở xã hội với trình độ văn hóa thế này.
Dùng phiên âm làm tiêu chuẩn, những chương được viết xen kẻ những từ tiếng Anh giản đơn, ghi chú lại suy đoán của những người một
ngàn năm trước từ dị thế rơi vào thế giới này. Sau đó là số lượng lớn
các phương trình hóa học, từ chế phẩm hóa học acid base tất yếu phải
chuẩn bị cơ bản nhất, đến cách chế tạo vật gây nổ uy lực cường đại, thậm chí có rất nhiều thứ đều là thứ Hoàng Linh Vũ đã quên mất. Tuy nói tu
sửa văn vật cũng phải dùng đến hóa học, nhưng sẽ không cụ thể đến mức độ ngay cả phương pháp chế tạo acid clohydric có thể mua được tại tiệm
thuốc cũng ghi lại.
Dù sao đang đọc lướt trước con mắt của người
khác, y chỉ lựa chọn kiểu đọc sơ qua loa, càng nhìn càng kinh ngạc vì
những ghi chú trong đó___
[Nhiếp Liên từng nói, có lẽ vọng tưởng
của hắn đã gây xúc động đến thần kinh của thế giới này, nên mấy chục năm sau ta cũng bị mang tới, đương nhiên rồi, thế giới này có thần kinh hay không vẫn là một vấn đề đáng để nghiên cứu. Tóm lại, mấy ngàn năm trước đích thật từng xuất hiện những địch nhân sóng vai cùng các ‘hiền
triết’, cũng từng xuất hiện đồng bạn cường đại lánh mình sau lưng ‘hiền
triết’ âm thầm khích lệ. Có lẽ, mỗi một ngàn năm sẽ có người đến, chính
là hai người hoặc sẽ đối lập hoặc sẽ làm bạn. Bọn họ mang đến tri thức
to lớn cho thế giới này.]
[Nhưng mà, tại sao thế giới bên này cho đến nay vẫn luẩn quẩn trong cảnh địa của vô tri và ngu muội, bảo trì
tốc độ nhàn tản tiến hai bước lại lùi hai bước?]
[Nếu chỉ ỷ lại
vào tri thức ‘ngoại viện’ một ngàn năm một lần mang đến, mà không tự dựa vào sức mạnh của mình để sáng tạo, thì cho dù nhất thời tiến bộ cũng có tác dụng gì đâu? Suy nghĩ của con người vĩnh viễn không thể khai hóa,
sẽ không chân chính suy nghĩ làm thế nào dùng những sức mạnh này để
khoan dung người khác, mà chỉ là càng thêm ỷ lại một bước, càng tiếp tục lười suy nghĩ một bước.]
[Nếu có một ngày, xuất hiện người có
năng lực và kiên nhẫn chân chính thay đổi xã hội này, những tri thức mà
quyển sách này ghi lại sẽ trở thành trợ giúp cho người đó. Đương nhiên,
nếu người có được nó là kẻ lấy phá hoại làm vui, vậy thì chỉ có thể
trách thế giới này không biết chọn người tốt.]