Ngay khi Tiểu Thu thấy Hoàng Linh Vũ đằng sau lưng ‘Bốc Lão Mạo”, sớm đã
đoán ra thân phận của y, quay lại dùng mục quang nghi hoặc nhìn Mộ Dung
Bạc Nhai.
“Hắn là hàng lần này ta lấy được ở ngoài, tên Lâm Tục
Phong.” Mộ Dung Bạc Nhai nói, vì hoài nghi là hậu nhân Lâm gia, khi đặc
tên cũng mang theo chữ Lâm.
“Lâm Tục Phong a… vừa hay, ta tên
Tiểu Thu, tên của hai chúng ta nghe tới là cảm thấy ngay giống một đôi,
tục tục thu phong__ Ngươi nói xem đúng không, Bốc gia?” Thanh âm của hắn rất mềm mại, động tác ái muội bám càng thêm chặt.
“Đúng đúng
đúng.” Mộ Dung Bạc Nhai vừa nói vừa không dấu tích rút tay ra khỏi vòng
ôm của Tiểu Thu, không biết tại sao, lần này hắn vào Tần Hoài lâu không
còn dám trêu ghẹo cùng người khác nữa, vì sau lưng đi theo Hoàng Linh Vũ hay sao, khiến hắn thấy rất ớn người, cảm giác như có gai nhọn đâm sau
lưng.
“Vậy ta đi qua đó trước.” Tiểu Thu nhìn bộ dáng của hắn, cuối cùng bỏ qua cho Mộ Dung Bạc Nhai, vội vàng bỏ đi.
Lúc này mới dám thở phào, không muốn lại gặp phải một đám công tử bị đánh
giá xong trở về. Mười mấy người đó cũng quen biết Bốc Lão Mạo và Bốc Nhị Mao, chắc chắn sẽ vui mừng chào đón, ríu rít nhộn nhạo vô cùng náo
nhiệt.
Hoàng Linh Vũ có chút nhàm chán theo sau lưng hai người,
tuy không thiếu người cọ cọ vào người y, may mà ‘Bốc Lão Mạo’ vội qua
giải vây. Y lại không biết Mộ Dung Bạc Nhai thật ra đang thầm kêu khổ,
chỉ cảm thấy khi được nhìn Mộ Dung Bạc Nhai bị người ta kéo tới kéo lui, vẻ mặt bất đắc dĩ lại không thể phát tác, vô cùng thú vị.
Nhưng
khi không ai kịp bận tâm đến y, chợt cảm thấy da đầu run lên. Cảm giác
này đến quá bất ngờ, thế nên y nhìn quanh bốn phía, nhưng lại không phát hiện gì cả. Y đang cười thầm bản thân nghi thần nghi quỷ, trên mặt lại
đột nhiên ngứa ngứa, là bị thứ gì đụng phải. Y còn chưa cởi mũ trùm
xuống, có một lớp vải ngăn cách mà vẫn cảm thấy đau, đang định nhìn xem
là thứ nào đánh tới, thì một hạt gì đó đảo qua đảo lại lăn vài vòng dưới đất mới dừng lại__ thì ra là hạt đậu phộng.
Hoàng Linh Vũ thử
tìm nguồn gốc của hạt đậu phộng, cuối cùng phát hiện ở trước cửa vòm
nguyệt, vài người đang đứng tên tầng ba của tòa lầu tám góc, đa phần
đều là thanh y tùy tùng, chỉ có hai người phục sức tươi sáng, người mặc
bạch y trong đó đang chỉ chỉ chỏ chỏ về phía này.
Khoảng cách
không xa lắm, nhưng Hoàng Linh Vũ vẫn không nhìn rõ được mặt đối phương, chỉ thấy người mặc lam bào gật đầu đồng ý ý kiến của người bạch y, chỉ
về hướng này bảo vài thị vệ đi tới.
Mộ Dung Bạc Nhai thấp giọng
xì nói: “Nhanh như vậy đã tìm tới cửa.” Sau đó quay lại, nói với đám
công tử: “Gần đây ta mê luyến vị Lâm Tục Phong này, còn chưa nếm được vị đạo, thực không có tâm tình vui vẻ cùng các ngươi.”
Đám người
thấy hắn như thế, đều cười mắng hắn lạnh nhạt phụ lòng, may mà cũng đều
là người biết tiến lùi, tạm biệt xong liền tản đi.
Mộ Dung Bạc
Nhai lúc này mới rảnh nói chuyện với Hoàng Linh Vũ: “Mộ Dung Sí Diệm quả nhiên cũng đến Đông Ngô.” Vừa nói xong, đã thấy bóng dáng hai thanh y
thị vệ__ là đến dẫn bọn họ qua.
Ba người Mộ Dung Bạc Nhai nối đuôi nhau bước lên lầu, thấy được là cảnh thế này.
Người lam bào tự nhiên không cần phải nói, chính là vị Dương Châu Hầu Lưu Mục nhân lúc phu nhân ra ngoài, đến đây ‘nghỉ phép’. Mà bạch y nhân bên
cạnh chính là Mộ Dung Sí Diệm.
Lần này Mộ Dung Sí Diệm đến đây
căn bản không dịch dung hóa trang, vì diện cụ trong tay hắn có toàn là
năm đó Mạc Xán đạt được từ tay Diêm Phi Hoàng, mà chế tác thô sơ, Bạc
Nhai sớm đã nhận biết hết, cho nên lúc này dứt khoát để mặt thật mà tới.
Hắn sinh ra vốn đã có mỹ mạo ngàn dặm khó kiếm, lại thêm thân hình cao ráo
thanh tú, ngón tay cần cổ thon dài trắng nõn, một thân bạch y ám hoa
tinh chế, phối với dây thắt lưng màu bạch nguyệt, đường viền màu lam,
ngọc phối màu đen. Cho dù đứng giữa đám hồng công tử của Tần Hoài lâu,
vẫn như hạc trong bầy gà. (Ps: Màu bạch nguyệt không phải là màu trắng,
mà là màu trắng mang theo chút lam. Nếu nhất định muốn tìm mối liên hệ
với mặt trăng, thì chính là màu sắc ở phần tối khi mặt trăng tròn.)
Mộ Dung Bạc Nhai cũng là thiên tài giả vờ, khi thấy tứ đệ, một chút phản
ứng cũng không có__ trừ vẻ háo sắc. Thế là mọi người thấy được cảnh Bốc
Lão Mạo kích động đến mức nốt ruồi dê dưới cằm run rẩy không ngừng,
khiến sợi lông đen cũng theo đó lắc lư.
“Điêu dân to gan, còn
không quỳ xuống!” Thị vệ bên cạnh làm sao cho phép hắn phóng túng như
thế, đá mạnh lên đầu gối hắn. Mộ Dung Bạc Nhai lập tức ngã nhào xuống
đất, liều mạng dập đầu: “Thảo dân không biết lễ nghĩa, đại nhân tha
mạng, đại nhân tha mạng!”
Mộ Dung Sí Diệm đứng lên, bước hai bước tới trước mặt hắn, Bạc Nhai gục đầu dưới đất, chỉ thấy đôi giày bạch
cẩm thêu thùa dừng lại trước mắt mình, đường văn cỏ xanh màu tối trên
giày rất rõ ràng. Một chiếc giày thêu đột nhiên nhấc lên, dán vào cằm
hắn, nâng mặt hắn lên. Thế nên liền biến thành tình cảnh hắn mặt đối mặt với Mộ Dung Sí Diệm.
Mộ Dung Sí Diệm híp mắt nhìn một lúc, bỏ
chân xuống cúi người, đổi sang dùng tay nâng cằm người này lên. Bạc Nhai sợ hắn phát giác dị thường, nên ngăn chặn nội lực, thu liễm tinh hoa,
chỉ co đầu rụt cổ mang theo một chút sắc tâm nhìn lại. Diện cụ cực kỳ
tinh tế, huống hồ lại dùng dược phấn che giấu nơi tiếp giáp, nên không
sợ sẽ bị phát hiện.
Chợt nghe một chuỗi tiếng bốp bốp bốp, mặt
Bạc Nhai bị đánh mấy bạt tai thật nặng. Trong thoáng chốc cảm giác tê
dại ban đầu biến thành đau đớn nhói từng cơn, không bao lâu liền xưng
lên, thậm chí còn hơi đỏ tấy.
Nếu nói Bạc Nhai mang diện cụ, sưng thì cũng thôi đi, nhưng sao còn có thể đỏ tấy? Cái này thì phải nói từ
cách chế tác diện cụ. Diện cụ này thật ra là dùng da chồn nước và da
trâu tạo nên, da chồn nước là da trâu dày như thế, diện cụ được chế ra
theo lý mà nói phải cứng chắc, không thể nào dán dính vào mặt người,
thì sao có thể để lộ màu da bên trong chứ? Thì ra lúc đầu khi chế tác,
đặc biệt ghép mấy tầng da lại, dùng hồ chuyên dùng đè ép lại tạo thành
một miếng diện cụ. Da ở phần gò má thì dùng màu nhạt chất liệu mỏng, có
thể để lộ màu sắc, da ở phần gần tóc thì để tầng lông tơ hơi lớn, có thể tiết mồ hôi, da phần dưới cằm dưới mũi thì chất liệu đàn hồi dai chắc,
khiến gương mặt triệt để cải biến.
Diện cụ thế này tính toán khéo léo, chế tác cực phí thời gian lẫn phí sức, trong cả trăm miếng mới có
một miếng thành phẩm, trong tay Mộ Dung Sí Diệm chỉ có hàng khiếm khuyết chế tác thô sơ, hàng tinh tế này chưa từng thấy qua.
Mộ Dung Sí
Diệm thấy lão đầu trung niên vẻ mặt háo sắc bị sưng đỏ cả mặt, cũng
không tiếp tục hoài nghi là dịch dung, liền ném hắn xuống đất. Sau đó
cũng làm giống vậy cho Mạc Am vài bạc tai, thấy cũng sưng, liền đá đi.
Nhưng không biết hai người đó, ‘Bộc Lão Mạo’ tuy ai ai than đau, trong lòng
thì thầm chế nhạo Sí Diệm chưa trải sự đời, bị mình lừa quay vòng vòng
mà cũng không biết. ‘Bộc Nhị Mao’ tuy thành thành thật thật quỳ dưới
đất, nhưng trong lòng thì oán hận ngập trời, hận không thể đánh cho Mộ
Dung Sí Diệm mấy trăm roi, để báo lại mối thù hắn dám có hành vi ác độc
sỉ nhục Mộ Dung Bạc Nhai.
Lúc này, Mộ Dung Sí Diệm cuối cùng cũng tới trước mặt Hoàng Linh Vũ. Hoàng Linh Vũ vẫn đang đội mũ trùm đầu
thật dày, cúi đầu quỳ ở đó, không phát ra âm thanh cũng không lên tiếng.
Dương Châu Hầu Lưu Mục thấy nhìn hắn trừng trị hai tên thô hán phẩm hạnh
không đoan chính kia, cảm thấy vô cùng thú vị, nên rất hưng trí chờ xem
hắn chuẩn bị làm gì đối với người thứ ba.
“Tên gì?”
“Lâm
Tục Phong.” Hoàng Linh Vũ đáp rất ngắn gọn. Thế quỳ của y không giống
hai người Bạc Nhai, thẳng lưng cúi đầu, hai tay yên tĩnh gác lên gối,
không giống các thảo dân gặp quan viên, ngược lại giống như quỳ ngồi
uống rượu.
Mộ Dung Sí Diệm lặng lẽ nhìn y một lúc, mới gỡ mũ trùm đầu xuống.
Thế là mái tóc dài được cột sau đầu bị rơi tán loạn, tuy hơi nhiễm sang màu vàng, nhưng vẫn rất mềm mượt.
Lưu Mục ngồi sau lưng cảm thấy hứng thú, ngồi thẳng lại, nói: “Ngẩng đầu lên xem thử.”
Lấy thuẫn của ta, phòng mâu cho nhau, lúc này câu nói đó lại càng thêm thần thông___
Cho dù Mộ Dung Bạc Nhai ở đó, chỉ sợ cũng không thể tương trợ. Cứ thế định sẵn chủ ý, Hoàng Linh Vũ y lời ngẩng đầu lên.
Lưu Mục nhìn kỹ, chậm rãi cảm thấy thất vọng__
Gương mặt này trừ màu da có hơi ôn nhuận một chút, mi mục thanh tú một chút,
thì không còn gì đặc biệt. Làm một tiểu quan bình thường bồi khách nói
miễn cưỡng cũng chỉ tính là thượng phẩm, nhưng đối với Hầu Gia đã quen
kiều thê mỹ thiếp bên cạnh mà nói, thì lại quá bình thường thông tục.
Mộ Dung Sí Diệm nhìn một lúc, đột nhiên cười nói: “Tên Lâm Tục Phong sao?
Tên rất thích hợp, rừng cây gió thu hiu hiu, gió là gió bình thường,
người cũng là người bình thường.”
Bạc Nhai vừa nhìn nụ cười của
hắn, thầm nói không tốt, tứ đệ này có lúc lòng nghi ngờ thật sự quá
nặng, cách cười như thế, chẳng lẽ đã đụng trúng bệnh điên nghi ngờ nặng
của hắn?