Mộ Dung Bạc Nhai kể lại chuyện quá khứ, chuyện của Diêm Phi Hoàng, chuyện
của Tây Thương tộc, chuyện dĩ vãng của thế giới này. Thanh âm của hắn
rất dịu hòa, cũng hòa trong tiếng lửa nổ lách tách, tựa như tiếng băng
ghi hình đang bị tua lại, để phát lại từ đầu.
Hoàng Linh Vũ chỉ
trừng mắt nhìn bồn lửa, dùng cời lửa xới xới đám tro, rất lâu sau bỏ cời lửa vào trong thùng nước, y đứng lên khi âm thanh xì xì phát ra.
“Ta hơi mệt, ta về ngủ trước.”
Mộ Dung Bạc Nhai ngồi nhìn y lên giường, chỉ nhìn như vậy, liền cảm thấy kinh dị, vội vươn tay kéo y lại.
“Sao vậy?” Hoàng Linh Vũ không hiểu hỏi.
“Sao vậy? Ta còn phải hỏi ngươi làm sao đó.” Mộ Dung Bạc Nhai thần sắc bất
thiện, đứng lên đè y ngồi xuống ghế dài, rồi tự đi tìm y phục trong tủ
áo, “Thời tiết lạnh thế này, chạy đi đâu mang một thân bùn ẩm trở về thế hả.”
Hoàng Linh Vũ ngưng thần suy nghĩ xem hắn có ý gì, lúc này
mới cảm thấy sau lưng băng lạnh khó chịu, y phục thấm ướt dán vào sau
lưng. Mộ Dung Bạc Nhai tìm tới tìm lui, kỳ thật dù nơi này đã là chỗ ở
được phân cho Bốc sư phụ, nhưng y phục vải thô trong tủ áo đã bị hắn mặc trên người, bộ khác thì đã đem giặt, còn lại đều là y phục dành cho các tiểu quan đã bị lạnh nhạt thay đổi.
Mộ Dung Bạc Nhai thở dài, nói: “Thôi thì vậy đi, ngươi thay vào trước, có thời gian ta sẽ đi trang bị một chút y vật cho ngươi.”
Hoàng Linh Vũ nhận lấy, thấy chất liệu của y phục này hơi mang theo yêu khí
của đồng bóng, kiểu cách cũng dập dềnh, trong ngày đông mà mặc nó thì
quả là hơi đơn bạc: “Ta cho rằng phẩm vị của Tần Hoài lâu không tồi, thì ra ngay cả y phục cũng không có nhãn quang như vậy?”
“Những thứ
này đều là y phục cũ mà các lâu khác không muốn lấy về, chuyên môn dành
cho các tiểu quan bị lạnh nhạt thay đổi, đợi ngươi có khách nhân cố định rồi, thì có thể may một vài tân y. Hơn nữa, hiện tại bộ ta đưa cho
ngươi đã là bộ dày nhất rồi.” Mộ Dung Bạc Nhai nói xong, lòng nhẹ động,
bỏ lại Hoàng Linh Vũ trong phòng. Không bao lâu lại mang một chậu đồng
đựng nước nóng vào, gác lên bồn lửa, trong tay còn cằm khăn dùng để lau
mặt.
Hoàng Linh Vũ đã thoát y phục xong, thấy thế liền muốn cầm khăn lau người.
“Đứng yên!” Mộ Dung Bạc Nhai trừng mắt nhìn y một cái, đi vòng ra sau lưng giúp y.
Hoàng Linh Vũ không biết tính toán trong lòng Mộ Dung Bạc Nhai, thấy tâm tình hắn lúc này tựa hồ không tốt, cũng không nhiều lời, mặc hắn lau giúp
mình.
Mộ Dung Bạc Nhai dùng khăn thấm nước ấm, muốn giúp y tỉ mỉ
lau chùi, mắt thì nhìn chằm chằm vào sóng lưng của Hoàng Linh Vũ. Khi y
mặt trường y khiến người ta cảm thấy rất gầy, nhưng khi thoát y phục
xuống, trừ thân trên không có một chút thịt thừa nào ra, thì hoàn toàn
không phải bộ dáng gầy yếu.
Theo như phỏng đoán, Hoàng Linh Vũ
nên là hậu nhân của Bạch Y giáo tiền nhiệm giáo chủ Lâm Lãng, trên lưng
có vết sẹo. Vì thế khi Mộ Dung Bạc Nhai lau chùi cho y đồng thời cũng tỉ mỉ tìm kiếm.
Lâm Lãng gặp nạn đã qua đời nhiều năm, oa hài trong tã lót năm đó cũng đã trưởng thành, vết sẹo lưu lại ngày đó đã theo
thời gian phai đi, có lẽ đã mờ nhạt , nhưng nghe nói đó là vết thương
gần như chí mạng, thì dù sao cũng phải lưu lại chút dấu vết.
Thời gian trôi qua từng chút, mặc hắn tìm kiếm thế nào, trên lưng của Hoàng
Linh Vũ vẫn trơn mịn như mới, ngay cả một chút vết cọ thương rách da
cũng không thấy. Mộ Dung Bạc Nhai càng tìm, thì lòng càng trầm xuống.
Không nên như vậy chứ! Người chuyển hồn đáng lý ra chỉ được sinh trong tộc
Tây Thương, mà ấu đồng Tây Thương thất tung lúc đó, nếu xét về độ tuổi
thích hợp thì chỉ có di tử của Lâm Lãng. Nhưng Hoàng Linh Vũ rõ ràng
không phải.
“Được chưa vậy? Thời tiết rất lạnh.” Thanh âm của Hoàng Linh Vũ lay tỉnh hắn khỏi nghi hoặc.
“Có thể rồi, ngươi mặc y phục đi.” Mộ Dung Bạc Nhai nói xong, quay người đi giặt khăn, trong lòng không ngừng trào ra nghi vấn.
Hắn thấy Hoàng Linh Vũ vừa cột lại thắt lưng, vừa đi vào phòng trong. Liền
cũng ném khăn đi, quay lại đuổi theo vào, cùng y lên giường.
“Sao ngươi cũng muốn ngủ bù vậy?” Cả ngày thời tiết lạnh, hai người đều ngủ
rất gần, động tác lên giường của Mộ Dung Bạc Nhai đã khiến Hoàng Linh Vũ khá thích ứng, cũng không đẩy ra, chỉ cảm thấy kỳ quái.
“Ngươi
nói ngươi quen biết Diêm Phi Hoàng, vậy ngươi cũng là người từ nơi khác
mượn xác hoàn hồn tới đúng không?” Đối với từ ngữ mượn xác hoàn hồn này, người khác có lẽ sẽ cảm thấy kinh sợ, nhưng có tiền lệ của Diêm Phi
Hoàng, Mộ Dung Bạc Nhai một chút cũng không thấy kỳ lạ.
“Lần đầu thức tỉnh của ngươi là hai năm trước, khi đi theo đội ngũ chạy nạn
sau lũ Hoàng Hà?” Mộ Dung Bạc Nhai cũng chui vào theo, vừa chạm vào liền phát giác trên lưng đối phương lạnh lẽo không có nhiệt độ, cho dù vừa
rồi dùng nước ấm lau rửa cũng không có tác dụng, băng lạnh thấu qua y
phục. Nghĩ cũng không nghĩ liền dán sát vào lưng đối phương.
“Ân.”
“Bên cạnh không có thân nhân gì sao?” Những chuyện này Tiêu Thanh Ngọc vốn đã nói cho hắn biết.
“Nghe nói phụ mẫu huynh muội đều có, nhưng bị lũ nhấn chìm rồi.”
“Phụ mẫu huynh muội ruột thịt?”
“Theo những thôn dân chạy nạn nói, thì tướng mạo hầu như là một khuôn đúc ra, nên có lẽ là ruột thịt.”
“Trên lưng của ngươi chưa từng có vết sẹo gì sao?” Nghi hoặc trong lòng Mộ
Dung Bạc Nhai dần dâng lên. Có một cảm giác bất an vì đã bỏ sót chuyện
gì đó, cảm giác bất an này càng lúc càng mạnh.
“Côn trùng cắn này nọ có lẽ có vài vết đi.” Hoàng Linh Vũ nói, mắt đã sắp mở không ra, nắm góc chăn chui đầu vào ngủ, để gia hỏa nói hoài không nghỉ kia tự tía
lia một mình đi.
Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ nghĩ, cuối cùng hỏi vấn đề đã cất trong lòng rất lâu rất lâu: “Ngươi và Diêm Phi Hoàng là bằng hữu rất tốt sao? Mấy năm đó hắn luôn mong nhớ ngươi không nguôi.”
Hoàng Linh Vũ không động đậy, qua thời gian nửa nén hương, Mộ Dung Bạc Nhai
thấy đường nét bờ vai đối phương bình ổn nhấp nhô, đã ngủ say rồi…
Viện tử hai người ở rất độc lập, bình thường không có ai nguyện ý tiếp cận,
Mạc Am ra ngoài tập hợp tình báo, cho thẳng đến trưa cũng không ai đến
quấy rầy.
Mộ Dung Bạc Nhai tỉ mỉ tính toán nhiều phương án tìm
được Tần Vãn Phong, lấy được đồ rồi thì sẽ nhanh chóng rời khỏi chỗ này. Hoàng Linh Vũ lại trở người, dán chặt vào ngực hắn, đặc biệt an tĩnh.
Không giống tướng ngủ thả lỏng vui vẻ trước đây, y tựa hồ rất mệt mỏi,
sắc mặt có chút tái xanh, khóe môi mím chặt.
__ Vấn đề vừa rồi, y không nghe thấy hay giả vờ không nghe?
Nghi vấn của Mộ Dung Bạc Nhai không ai giải đáp. Nhưng tựa hồ có chút lý
giải tâm tình của Hoàng Linh Vũ. Hoàng Linh Vũ đối với hắn trước giờ đều không chút khách khí có hỏi tất đáp, tới mức còn muốn châm chích lẫn
nhau hoặc nói vòng vèo, chỉ duy nhất lúc vừa rồi, lại giả vờ không nghe
thấy.
Diêm Phi Hoàng là người Mộ Dung Bạc Nhai cho tới nay vẫn
tôn kính quý mến nhất trong lòng, ban đầu khi quen biết Diêm Phi Hoàng,
hắn đã tồn tại ở vị trí khiến người ta tôn kính, tựa hồ cường đại đến
mức không gì không làm được, đi đến đâu cũng thu hút lực chú ý của người khác. Mà Hoàng Linh Vũ, trước nay chưa từng bận tâm chuyện sinh sống,
chỉ thỉnh thoảng, khi bên cạnh tồn tại uy hiếp, mới hơi xuất ra thủ
đoạn, nhưng cho dù như thế, khi không chú ý quan sát cũng tuyệt không
thể phát giác điểm đặc biệt của y.
Càng ở chung lâu, càng phát
hiện Hoàng Linh Vũ trong ngoài bất nhất. Cũng bắt đầu lý giải tâm tình
của Diêm Phi Hoàng, lý giải tại sao hắn mãi nhớ mong một người sâu sắc
đến thế, phải một mình thừa nhận gian khổ sinh ly và tử biệt, nhiều
chuyện gian nan như thế.
[Có lẽ căn bản đã không có khả năng đó,
nhưng nếu người đó thật sự xuất hiện trong loạn thế này, mà ta đã không
còn nữa, ngươi nhất định phải thay ta…]
___ Thay thế sao? Hay đây là ý nguyện của chính bản thân ta?