Đây là quá khứ mà Hoàng Linh vũ từng cho rằng đã thoát ly. Nhưng sự thật
chứng minh, cách nghĩ thoát ly chỉ là suy nghĩ một phía của y. Nhưng
phàm là thương tổn, nếu nhất định phải che giấu nó không nghe không hỏi, thậm chí còn xem như chưa từng thương tích, mười phần thì tám chín phần nó sẽ lở loét ra.
Cho nên, chỉ có thể lại lật nó ra, bất luận có thối rửa phát độc cũng vậy, phải lật ra, cho nó sưởi ánh thái dương, có lẽ nó sẽ tốt lên.
Y sớm nên làm như vậy với chuyện này, tuy đối
với y mà nói đã trễ ba năm, đối với Diêm Phi Hoàng mà nói đã trễ hơn
mười năm, nhưng chuyện này không chỉ vì mỗi Diêm Phi Hoàng, mà cũng vì
bản thân y.
Sau đó, cuối cùng y cũng tỉnh táo lại, trên người đau đớn vô cùng, cũng yếu ớt vô cùng. Qua một lúc, y mới chú ý thấy mình
đang nằm trên một cái giường, mặt trên trải sàng đan đơn giản, trên
người được đắp chăn dày, không khí lạnh như băng.
So với khí hậu ở Dương Châu thì khô hanh hơn nhiều, khí hậu khô hanh thế này mà vẫn còn
cảm thấy rất lạnh, xem ra trong thời gian ngủ đã bị chuyển đến nơi gần
phía bắc rồi. Một giấc ngủ, thế nhưng lại ngủ lâu như vậy.
Y nhẹ cử động, trước ngực truyền đến đau đớn như kim châm, thịt ở phần sườn cũng xương to. Y từ bỏ nỗ lực ngồi dậy.
Đây là một lao phòng, ba mặt là tường vây một mặt là rào vây. Tuy có
giường, nhưng đích thật là lao phòng, một lao phòng chuẩn bị sàng đan,
đốt đèn dầu. Cửa sổ nhỏ đầy chấn song thiết, nằm ở vị trí gần đỉnh lao
phòng, có thể nhìn thấy một vài thực vật ở bên ngoài. Vì đã là ban đêm,
chỉ có thể nhờ chút ánh đèn le lói trong lao phòng nhìn ra bên ngoài đại thể không có vật gì có thể trợ giúp cuộc sống lao ngục.
Trên mặt đất bên ngoài song thiết, trừ một chút tiếng gió thì âm thanh gì cũng
không còn, ngay cả trong hành lang lao ngục, căn bản cũng không có động
tĩnh gì, nhưng Hoàng Linh vũ biết, những thủ hạ bạch y thị vệ của Mộ
Dung Sí Diệm, ai ai đều đi không vang tiếng, giết người không chớp mắt.
Xác định hoàn cảnh của mình xong, y nhắm mắt lại, an an tĩnh tĩnh nằm trên giường không động đậy.
Không ngờ y lại sơ sót như vậy, không hề phòng bị chính diện đụng phải Mộ Dung Sí Diệm, rơi vào hoàn cảnh bị bắt về__
Kỳ thật mới đầu y cũng thật cẩn trọng phòng bị khi ra khỏi khu rừng, nhưng vì gặp phải Mộ Dung Sí Diệm, gặp phải đồng nghĩa với bị bắt.
Nhưng so với những thứ này, quan trọng hơn là lòng y vẫn chưa hồi phục, lười
biếng một chút cũng không muốn động đậy. Cái gì cũng không muốn nghĩ,
cũng không muốn chạy trốn. Thời gian của y cứ ngưng đọng lại như vậy.
Mộng ma tuy khiếp người, nhưng một khi tỉnh giấc thì không còn vết tích. Mà
điều chân chính đáng sợ là, sau khi tỉnh lại vẫn không ngừng hồi ức.
Nếu có ai đó, hoặc chuyện gì đó, có thể ngăn cản tư duy trong đầu y thì tốt rồi.
Ngọn đèn treo trên vách động đã cạn dầu, đốm lửa to như hạt đậu lay lắt vài
cái, rồi tắt ngóm, sau đó trong không khí hỗn tạp vị đạo mỡ động vật
nồng đậm.
Lúc này, trong hành lang truyền tới tiếng đóng cửa. Sau đó tiếng y phục do người quỳ xuống vang lên. Nghe kỹ, cách chỗ của y
đại khái chừng hai mươi lăm hai mươi sáu mét, chính là ở ngay cửa thông
lên mặt đất. Thủ vệ ở chỗ sáng có bốn người, ngoài ra còn có người ở chỗ tối.
Người đến động tác rất nhẹ, hoàn toàn không nghe tiếng bước chân. Nhưng khi tiếng động lại vang lên lần nữa, đã có người dùng chìa
khóa mở cửa lao do song thiết và khối thiết tạo nên.
Hoàng Linh vũ mở mắt, nhìn thấy trong ánh sáng lay động bên ngoài, hai người tuần tự bước vào.
Người phía sau chính là Mộ Dung Sí Diệm, nữ tử phía trước từng có duyên gặp
mặt một lần khi chạy thoát khỏi Lạc Bình thành, mái tóc trắng búi thành
búi sau đầu, cũng mặc cẩm bạch y, giữa thắt lưng đeo một miếng mặc ngọc
hoàng__ là một người khác giết chết Diêm Phi Hoàng trong truyền thuyết.
Thật sự là nữ nhân đáng thương.
Hai hung thủ giết hại cùng một người đụng mặt nhau, là thiên ý hay ngẫu nhiên?
Lập tức có hạ nhân tiến vào, đổ đầy dầu vào ngọn đèn treo trên tường, thắp sáng lại.
“Nghe nói ngươi có thể đọc hiểu được những ký hiệu nghiêng xẹo đó?” Thanh âm
của Mạc Xán khá khàn, giống như do năm dài tháng rộng khóc tạo nên. Mộ
Dung Sí Diệm đi sao lưng Mạc Xán cúi đầu không lên tiếng, giống như vừa
chịu giáo huấn.
Hoàng Linh vũ không sợ hãi đánh giá hai người, hiểu rõ đây là một trận chiến lâu dài.
Đồng bạn bên cạnh, không có.
Thủ đoạn thoát thân, phải chờ.
Tình trạng thân thể… cũng không có gì đáng nói.
Nhìn cửa lao, nơi khóa được dùng một miếng thiết bản thật lớn chặn lại, từ
bên trong lao phòng căn bản không thể chạm vào lỗ khóa. Nạy khóa? Không
đơn giản như thế.
Càng huống hồ, đã đến bước đường hôm nay, điều đáng ưu tiên suy nghĩ đã không còn là an nguy của bản thân nữa.
Mạc Xán dùng ánh mắt lạnh băng đảo nhìn quanh người đang nằm trên giường
híp mắt, đợi câu trả lời của y. Sau đó bất luận đợi thế nào, Hoàng Linh
vũ chính là không có một chút động tĩnh, mắt lại chậm rãi khép lại.
Nàng cười lạnh nói: “Đã rơi vào trong tay ta rồi, còn muốn làm giá gì nữa?
Hôm nay ngươi muốn trả lời thì tốt, không muốn trả lời cũng phải trả
lời!”
Đối phương vẫn không có động tĩnh.
Mạc Xán không
kiên nhẫn, bước tới hai bước, nắm y phục trước ngực Hoàng Linh vũ nhấc y khỏi giường. Chiều cao của Mạc Xán và Hoàng Linh vũ xấp xỉ nhau, nhưng
khí lực thì cách biệt thật lớn, mà Hoàng Linh vũ cũng không chút động
đậy mặc cho bị bày bố, trừ vẻ mặt hơi tái đi do bị đụng trúng chỗ đau.
Mạc Xán ném Hoàng Linh vũ lại giường, lực độ lớn đến mức giường lung lay
muốn sụp, Hoàng Linh vũ càng đau đến cuộn người liều mạng dùng toàn lực
mới chống đỡ nổi, đợi khi buông lỏng thì toàn thân từ trên xuống đã
nhiễm một tầng mồ hôi mỏng.
“Xán di, trên người y có thương.” Mộ Dung Sí Diệm nói.
“Phí lời!” Mạc Xán trở tay đánh hắn hai bạt tai, Mộ Dung Sí Diệm chỉ cúi đầu không lên tiếng. “Ngươi nhìn trúng y từ lúc nào hả? Là y giết Diêm Phi
Hoàng, tin tức trọng đại như vậy mà ngươi dám che giấu không báo.”
Một trận đau đớn vừa rồi tiêu hao hết toàn bộ sức lực còn tàn dư trên người Hoàng Linh vũ, y mềm người nằm trên giường, nghe tiếng Mạc Xán tát Sí
Diệm, cũng không cảm thấy kinh dị, ngược lại đối với lời nói sau đó của
Mạc Xán có một chút đồng cảm. Nếu có thể, đương nhiên y cũng muốn giống như Mạc Xán đem tội lỗi đẩy cho người khác, chỉ đáng tiếc, y vẫn không
thể tự lừa dối mình như Mạc Xán.
Đúng vậy, thân đang ở đâu không
cần phải bận tâm, sẽ gặp phải chuyện gì cũng không cần bận tâm, quan
trọng là, vì duy trì sự bình lặng của cõi lòng, vì giữ vững dũng khí và
nguyện vọng tiếp tục sống, không làm rõ triệt để chuyện này thì không
thể được.
Mạc Xán ném một quyển bạch thư lên giường, văn tự trên
bạch thư là do nàng sao chép từ [Tự Liên tập] lại, hơn nữa để phòng ngừa bị người đoạt đi nghiên cứu, còn cố ý chép ngược một vài đoạn. Nếu
Hoàng Linh vũ có thể tìm được nơi bị chép sai, thì có thể chứng minh y
đích thật xem hiểu.
Nàng mệnh lệnh: “Nếu ngươi muốn an ổn sống
tiếp nửa đời còn lại, thì đừng phí lời với ta, nói cho ta biết, ngươi
rốt cuộc có thể dịch được những văn tự trên đó không.”
Hoàng Linh vũ nhìn cũng không nhìn, đẩy bạch thư xuống đất, đáp: “Muốn ta sống
không yên ổn thế nào, ngươi cứ tùy tiện xuất chiêu đi.”