Trong mấy ngày tiếp theo, Mộ Dung Bạc Nhai điều động nhân thủ ở Đông Ngô xâm
nhập phủ Dương Châu Hầu để nghe ngóng tin tức của Hoàng Linh Vũ, liên
lạc cả hai Tào Bang Giang Đông Giang Nam khiêu khích ba cứ điểm của Bằng Tổ ở Đông Ngô, nhưng vẫn không tìm được người. Duy nhất có thể phán
đoán được chính là Hoàng Linh Vũ nhất định bị thế lực Đại Yến bắt đi.
Vào lúc này, hắn nhận được mật tín của Nhiếp Vô Nương*, biết được Tiêu
Thanh Ngọc cũng đang ở Lạc Bình thành. (*Xem Nhiếp Vô Nương ở chương
bốn, Võ Lượng ở chương mười bốn) Nhớ tới bức thư Diêm Phi Hoàng lưu lại
tìm được trong mật động, hắn vội tăng tốc trở về địa bàn ở Đại Yến. Hắn
đến Đông Ngô là vì để Hoàng Linh Vũ mở hộp tín mà Diêm Phi Hoàng lưu
lại, ai biết đã tìm được thư rồi, thì lại mất Hoàng Linh Vũ.
Mộ
Dung Bạc Nhai thất lạc Hoàng Linh Vũ, sau khi trở về Lạc Bình thành
chuyện đầu tiên là tìm nơi ở của Nhiếp Vô Nương. Nằm ở trướng phòng cấm
quân bên ngoài hoàng thành,ngọn đèn nhấp nháy trong tiểu viện độc lập.
So với những sĩ binh toàn thân võ trang đi tuần đêm trật tự bên ngoài,
tiểu viện rõ ràng trông rất thoải mái, là nơi ở của phó tướng cấm quân,
nữ tướng duy nhất trong triều ‘Võ Lượng’.
Tiêu Thanh Ngọc mục quang trầm nặng nhìn bức thư đặt trên bàn. Vì bức thư liên quan trọng đại, Nhiếp Vô Nương đã tránh đi trước.
“Thư này ngươi đã xem qua chưa?” Hắn hỏi Mộ Dung Bạc Nhai đứng bên cạnh. Sỡ
dĩ hắn hỏi thế, là vì trên bìa thư viết gởi cho Tiêu Thanh Ngọc và Mộ
Dung Bạc Nhai, nếu là bình thường Mộ Dung Bạc Nhai nhất định sẽ để sư
phụ xem trước.
“Vì chuyện khẩn cấp, đã xem qua rồi.”
Tiêu
Thanh Ngọc gật đầu, chuyện trên thư không thể coi thường, sau khi hắn
khổ sở tìm kiếm nhiều năm mà không tìm được ấu tử của giáo chủ tiền
nhiệm Bạch Y giáo, không ngờ lại xa tận chân trời gần ngay trước mắt.
Mười bảy năm trước, Bạch Y giáo bị vây sát, ám sứ đưa ấu tử còn trong tã của Lâm Lãng chạy đi. Vì không biết trong giáo ai là nội gian, ám sứ đem ấu nhi đưa tới nơi Diêm Phi Hoàng giấu thân trong hoàng cung Đại Yến cầu
xin giúp đỡ tìm nơi trốn tránh, đợi trong giáo tiêu trừ nội gian mọi
chuyện bình ổn rồi, sẽ lại liên lạc với người dáng dựa trong giáo. Vì
thế sau khi phó thác, ám sứ vì thương nặng không trị, chết trước mắt
Diêm Phi Hoàng.
Lúc đó trùng hợp lại là lúc Tuyết Phi ở điện kế
bên sinh sớm, mắt thấy tân sinh nhi đã không thể sống nổi, ngay cả hoàng đế nhìn nhục đoàn yếu ớt đó cũng phất tay áo bỏ đi. Diêm Phi Hoàng liền cùng Nhan Phi mẫu thân của Mộ Dung Bạc Nhai thương lượng, xin nàng giúp đỡ thuyết phục Tuyết Phi thu lưu di tử của Lâm Lãng.
Nhan Phi
cũng là người Tây Thương tộc, đối với ấu nhi được sinh ra từ người đồng
tộc này có lòng yêu thương bảo hộ, nên cũng tận sức giúp đỡ. Cuối cùng,
Nhan Phi và Tuyết Phi thỉnh cầu Đại Yến hoàng đế, để tân sinh nhi mắt
thấy không thể sống sót của Tuyết Phi được tiến vào quốc miếu cầu thiên
chúc phúc.
Nửa năm sau, Tuyết Phi từ trong quốc miếu ôm ấu nhi ra quả nhiên đã trắng trẻo khỏe mạnh, không ai biết tứ hoàng tử chân
chính, sau khi vào miếu không lâu đã vì trời sinh thể nhược mà chết.
“Không thể ngờ Mộ Dung Sí Diệm lại là hài tử đó. Nhưng mà…” Tiêu Thanh Ngọc
quay nhìn Mộ Dung Bạc Nhai, thần tình trịnh trọng hỏi: “Tây Thương tộc
nhân huyết thống nồng đậm, khoảng trên dưới mười sáu mười bảy dung mạo
sẽ có biến hóa không nhỏ, Mộ Dung Sí Diệm biến hóa trước đó, lẽ nào
không có người nào phát giác hay sao?”
“Sí Diệm vào khoảng mười
bốn tuổi từng mắc bệnh thủy đậu, thái y khai thuốc cho hắn, che mặt
tránh ánh sáng ba năm mới hồi phục. Hắn cũng chỉ mới bỏ diện cụ che mặt
đi vào năm ngoái mà thôi.”
“Xem ra, Tuyết Phi đối với chuyện của
Tây Thương tộc hiểu biết không ít, may mà nàng ta đã qua đời.” Tiêu
Thanh Ngọc trầm giọng lắc đầu, vì Tuyết Phi này tuy từng là hảo hữu của
Nhan Phi, nhưng sau đó cũng chính vì lời gièm pha của Tuyết Phi, Nhan
Phi mới chết vì khẩu dụ của hoàng đế. Thậm chí ngay cả Mạc Xán được
Tuyết Phi thu nhận làm sứ nữ, cũng vì sự ly gián của nàng ta mà từ yêu
sinh hận đối với Diêm Phi Hoàng, cuối cùng dưới tình trạng không biết rõ tình hình đã giết chết Diêm Phi Hoàng.
Thì ra Tuyết Phi từ sau
khi ôm di tử của Lâm Lãng về, cũng thật sự yêu thương bảo hộ như hài tử
của mình. Yêu thương bảo hộ là chuyện tốt, nhưng đến mức vượt quá chấp
niệm, thì là một tai nạn. Tuyết Phi ngày đêm lo sợ thân thế của Mộ Dung
Sí Diệm sẽ bị vạch trần, trong tình trạng chưa ai phát hiện cuối cùng hạ quyết tâm tính kế hoạch tiêu trừ Nhan Phi và Diêm Phi Hoàng.
Không hiểu lòng nữ nhân, thậm chí tựa hồ không tiếp xúc với nữ nhân, cho nên
Diêm Phi Hoàng tận đến một tháng trước cung biến mới phát giác được biến hóa của Tuyết Phi, mà lúc đó đã không kịp ngăn cản gì nữa. Chỉ có thể
ghi lại tất cả trong mật tín, giao phó cho Tần Vãn Phong giúp cất giấu ở cứ điểm nằm ngoài quốc cảnh Đại Yến.
Sỡ dĩ Diêm Phi Hoàng không
đem chuyện này nói cho người ngoài, những thứ cần suy nghĩ cũng đã viết
rất rõ ràng trên thư. Lúc đó Mộ Dung Sí Diệm đã qua thời kỳ khai sáng,
dưới sự tẩy não của hai người Tuyết Phi và Mạc Xán đã bước đi sai lầm,
không còn thích hợp gánh vác trọng nhiệm hậu tục của Lâm Lãng.
Diêm Phi Hoàng vốn không tán thành quan niệm cha truyền con nối, nên cũng
tình nguyện che giấu thân phận của Mộ Dung Sí Diệm, để không mang đến
mầm họa cho Bạch Y giáo. Chỉ là vì đột nhiên lại nảy sinh tư tưởng nghe
theo thiên mệnh nên mới viết lại mật thư này, giấu trong hộp đồng không
ai có thể mở được, giao cho ông trời xử lý.
Câu cuối cùng trong thư, là khẩu khí mà chỉ có Diêm Phi Hoàng có__
“Thiên hạ loại người không thể tin tưởng nhất quả nhiên là nữ nhân!” Tiêu
Thanh Ngọc xem tới đó, lại lắc đầu thở dài. May mà Nhiếp Vô Nương không ở đây, dù sao thứ trên thư này sau này cũng không nhắc tới trước mặt
Nhiếp Vô Nương, nếu không để nàng nghe được câu này, nữ nhân cao lớn
thô kệch đó còn không lập tức bùng nổ sao.
“Ngươi thấy thế nào?”
Mộ Dung Bạc Nhai thần sắc kiên định: “Chuyện này tuy trọng đại, nhưng cần
tính toán khá dài. Trước mắt quan trọng nhất là phải làm sao tìm được
Hoàng Linh Vũ. Chuyện thân thế của Mộ Dung Sí Diệm, đồ nhi hy vọng sư
phụ có thể tạm thời áp xuống.” Qua một lúc, hắn lại nói tiếp: “Ngoài ra, thân thế của Hoàng Linh Vũ cũng hy vọng sư phụ có thể phái người đi
điều tra cặn kẽ lần nữa. Nếu người xuyên thế đều xuyên thành người Tây
Thương tộc, vậy đáng lý ra y cũng nên là người trong tộc chúng ta.”
Nghe nói trước khi Mộ Dung Bạc Nhai và Tiêu Thanh ngọc thương nghị, đã phái
rất nhiều thủ hạ tìm kiếm hành tung của Mộ Dung Sí Diệm, mà Mộ Dung Sí
Diệm tạm thời đang ở Lạc Đông thành vẫn chưa phát giác nơi ở lâm thời đã rơi vào điểm nhắm hoài nghi, bình thường Mộ Dung Sí Diệm ít khi lộ mặt
trong triều, hắn rời kinh nhiều ngày cũng chưa từng có ai cho là dị
thường.
Lại một đêm trôi qua, thế cục đông cứng vẫn chưa giải
khai, Mạc Xán phất tay, bảo thủ hạ đem Hoàng Linh Vũ đã bất tỉnh nhân sự đi xuống trị thương, rồi bảo Trình Bình nghỉ ngơi chỉnh đốn, để tiện
cho lần khảo vấn sau.
Khi chỉ còn lại Mộ Dung Sí Diệm, Mạc Xán hỏi: “Phân điểm Vô Tích bị khiêu khích?”
“Đúng vậy.” Kỳ thật hắn cũng mới nhận được tin tức vào tối qua.
“Bên phía Đông Ngô hiện tại bị khiêu khích mấy phân điểm?”
“Ba cái.” Cứ điểm của Bằng Tổ tại Đông Ngô cũng chỉ có ba cái.
“Biết là do ai khiêu khích chưa?”
“Bắt đầu sớm nhất ở Dương Châu, cho nên hiện tại đã có thể biết là chuyện do Giang Nam Tào Bang và Giang Đông Tào Bang liên hợp thực hiện. Nhưng sau đó Vô Tích và Dương Châu phân điểm bị khiêu khích, đầu mối bị cắt đứt,
cho nên hiện tại vẫn không có tin tức cụ thể.”
“Ngay cả tin tức
cũng không truyền tới, toàn thiên hạ cũng chỉ có người của ban tinh
thông dọ thám tin tức Côn Tổ đó có thể làm được.” Mạc Xán nghiến răng
nói: “Giỏi cho Mộ Dung Bạc Nhai, không ngờ sói con bị bẻ răng vẫn có thể làm được đến mức này.”
“Tam hoàng huynh không giống như không
còn sức phản kích, kế hoạch lần này của chúng ta suy tính nhiều năm,
nhưng Côn Tổ lại không chịu tổn hại thực tế gì, càng huống hồ trợ lực
trên giang hồ của hắn vẫn còn rất nhiều.”
“Vừa rồi ngươi gọi hắn là cái gì?” Mạc Xán nghiêm giọng trừng hắn.
Mộ Dung Sí Diệm cúi đầu: “Vâng, là Mộ Dung Bạc Nhai.”
“Nhớ rõ, nếu ngươi còn cho rằng hắn là hoàng huynh của ngươi, thì không thể
nào hạ thủ tàn nhẫn với hắn. Đừng quên trước đây hắn đã lạnh nhạt ngươi
thế nào.”
Mạc Xán nói xong, ánh mắt chợt nhu lại, nâng tay sờ
đầu Mộ Dung Sí Diệm, nhẹ vuốt vài cái, giống như đang đối đãi với ấu nhi tuổi còn thơ dại.
“Sí Diệm, nhớ rõ, trừ Xán di ra, những người khác đều không đáng tin tưởng.”
Mộ Dung Sí Diệm có chút ngưng trệ, nhưng dưới ánh mắt dịu hòa chăm chú của Mạc Xán, dần bình ổn lại hỗn loạn vừa rồi, ngoan ngoãn gật đầu.