Địa lao nằm ở một tiệm quan tài áo liệm vô cùng nổi bật tọa lạc ở cửa tây
góc thành, so với tiệm quan tài bình thường thì tu kiến rộng rãi rất
nhiều, quan tài đủ hình đủ dạng đều bài trí trong viện tử. Mấy thành trì ở gần đó đều biết câu ngạn ngữ “sống tại Lạc Bình, chết tại Đông Bình”, cho nên cũng đều nguyện ý đến tiệm quan tài ở Đông Bình thành để định
chế, những hàng hóa này rất dễ được tiêu thụ. Cũng vì làm ăn liên quan
đến người chết, nên xung quanh không có ai nguyện ý tiếp cận nơi này,
ngược lại cung cấp hoàn cảnh có lợi cho chuyện khảo vấn phạm nhân.
Đây vốn là ác mộng của phạm nhân, nhưng cho tới hiện tại, lại trở thành sỉ
nhục của Trình Bình. Sau khi lại trôi qua một đêm thân tâm mỏi mệt, hắn
từ dưới địa lao đi lên, mở cửa sau ra khỏi tiệm quan tài. Đi về một con
hẻm không mấy nổi bật ở Thành Đông, vào thời khắc sáng sớm lại náo nhiệt dị thường, hắn tùy tiện tìm sạp bánh quẩy ngồi xuống, lão bản nương
nhiệt tình chào hỏi hắn: “Trình huynh đệ, mấy tháng rồi không gặp ngươi, lại ra ngoài mua hàng sao?”
Trình Bình phiền não mấy ngày nay,
gân não cũng hồ đồ theo, nghĩ một chút mới nhớ ra bản thân đang sắm vai
một thanh niên tích cực phấn đấu, vì thế đáp lại vấn đề của lão bản
nương. Hắn thường vì việc công mà đến Đông Bình hành sự, cho nên đối với người ngoài luôn nói mình là sư phụ mua hàng do tiệm quan tài mời đến.
Tiệm quan tài Thành Tây có lúc cũng tiếp nhận đơn đặt hàng quyền quý,
phải dùng đến những vật phẩm cực đỉnh như Tử Đàn Trần Hương, nên cũng
cần phải có người hộ tống mua hàng.
Khi hắn mới vào nghề này,
nghe nói là phụ mẫu thiếu tiền không nuôi được hài tử, nên đổi trăm văn
tiền bán hắn đi cho người môi giới. Khi được Bằng Tổ mua được, cũng chưa quá bốn năm tuổi. Người trong tổ chức, một nửa có thân thế giống hắn.Vì căn cơ của hắn so với những hài tử khác kém hơn, cho nên được giao cho
một sư phụ võ công không mấy nổi bật nhưng lại đặc biệt khéo léo.
Trừ học võ cùng những võ sư khác, phần nhiều thời gian là cùng vị sư phụ
này học làm thế nào để khiến người sống mở miệng nói thật. Vì đạt được
mục tiêu này, thì cần phải thao luyện từ nhỏ ra lòng dạ sắt đá, bất luận đối với ai cũng không thể từ bi mềm tay. Cho nên bài học đầu tiên khi
hắn xuất đạo, nhiệm vụ Bằng Tổ giao cho hắn chính là, từ miệng của sư
phụ hắn bức ra được bí mật lớn nhất của ông.
Đây là kết cục mà
Trình Bình và sư phụ của hắn đều chưa từng nghĩ tới, nhưng Trình Bình
không hề mềm tay. Cái thứ ‘sư phụ’ này, cũng chính là người bắt hắn nâng đồ đao quyết không buông xuống. Trong một tháng đó, hắn nghe được sư
phụ mình cầu tha, trong mắt sư phụ hắn thấy được sự căm ác phẫn nộ thống hận và tuyệt vọng, cuối cùng trận chiến dài dăng dẳng này đã kết thúc
bằng thắng lợi của hắn.
“Không ngờ ngươi một chút cũng không mềm
lòng, quả nhiên là kiệt tác của ta. Nhưng ngươi không cần quá đắc ý,
cuối cùng cũng có một ngày ngươi gặp được người không nơi nào không hạ
thủ, rồi sẽ có một ngày ngươi cũng sẽ bị học sinh của mình đối đãi như
thế.”
Lúc đó Trình Bình không để ý lời nói sư phụ lưu lại khi bị
đem đi xử lý, hắn rất hiện thực không ôm ảo tưởng gì đối với tương lai.
Khi thật sự đến khoảng khắc Bằng Tổ bảo hắn chết, tử vong cũng chưa chắc là một chuyện không tốt. Tóm lại chỉ cần nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, không cần nghĩ nhiều, cuộc sống là chuyện rất đơn giản.
Gân não
của hắn, trước nay chỉ vận chuyển vì khảo vấn và giết người. Nhưng từ
khi xuất đạo đến nay, căn bản chưa từng gặp loại người như Hoàng Linh
Vũ.
Sáu ngày trước, sau khi Mạc Xán bùng nổ như sấm sét ngăn cản
hắn tiếp tục thực thi phương pháp quấy nhiễu không cho ngủ, thủ đoạn
khảo vấn đã biến thành phong cách máu tanh thấp kém. Thủ đoạn thường
dùng nhất vẫn là roi da, nhưng là roi da thô bằng ngón út đã thấm nước
đái bò. Khi quất xuống thịt không rách nhưng lại đau tận xương, cho nên
có thể liên tục đánh vào một chỗ. Phải kiểm soát thật tốt khoảng cách
giữa các roi, để từng tầng từng tầng đau đớn trùng lặp lên nhau, hiệu
quả thậm chí so với roi thép rách da nứt xương còn lợi hại hơn nhiều.
Trước đó cũng có nhiều người không đến nửa ngày đã khai báo hết thẩy.
Hoàng Linh Vũ cũng ai ai hô hoán, đau đến mức vừa khóc vừa thét, ngay cả
Trình Bình đứng bên hạ thủ cũng cảm thấy y yếu hèn. Nhưng một khi Mạc
Xán bảo hắn ngừng lại, giao đồ cho y dịch ra, Hoàng Linh Vũ lại dịch
lung tung ra một đống chi hồ giả dã loạn thất bát tao, chọc Mạc Xán tức
nghiến răng nghiến lợi.
Thế là, lại thượng hình.
Từng ngày trôi qua, mới đầu còn cảm thấy Hoàng Linh Vũ yếu hèn, hiện tại Trình
Bình đã thay đổi suy nghĩ. Hoàng Linh Vũ cho tới hiện tại, ánh mắt vẫn
thanh tỉnh, thấy hắn cũng không hề mang theo sợ hãi. Trình Bình rất giỏi quan sát nhân tâm, Hoàng Linh Vũ đích thật dù chỉ trong thoáng chốc
cũng chưa từng sợ hãi hắn.
Nếu đối phương ngay cả cảm giác sợ hãi cũng không có, thì sao hắn có thể bức hỏi. Người này thật sự là loại
hình lần đầu thấy được, mới gặp tựa hồ tình cảm phong phú, sau khi tiếp
xúc nhiều ngày mới phát hiện thế nhưng không hề có cảm xúc gì cả. Thật
là người không thể đoán nổi, giống như một hồ sâu thu hút hắn muốn rơi
vào đó để nghiên cứu đến cùng.
Ăn cơm sáng xong, Trình Bình chỉnh lý lại tâm tình phiền loại rời đi. Đại khái nhiều ngày phiền loạn đã
tiêu hao rất nhiều tinh thần của hắn, nên hắn không hề phát giác được
ánh mắt len lén dõi theo của lão bản nương sạp bánh quẩy.
Vốn nên trở về phòng mình nghỉ ngơi, nhưng không biết tại sao, Trình Bình đột
nhiên nảy sinh tâm tình muốn đi xem thử, bâng quơ đóng lại cửa phòng ngủ vừa đẩy ra, quay người đi về phía cửa mật của địa đạo.
Thủ pháp
và chìa khóa mở cửa mật, không quá bốn người có và biết cách. Một trong
đó là người quản lý, một là Mạc Xán, một là Mộ Dung Sí Diệm, còn một
người chính là kẻ thường xuyên đến đây ‘công tác’ là hắn.
Theo lý mà nói, chỉ có đầu lĩnh lịch nhiệm của ‘Bằng Tổ’ mới có thể khiến Bằng
Tổ nghe lệnh, mới có thể có các chìa khóa mở vào mật điểm. Nhưng đến khi Mộ Dung Sí Diệm hiện nhiệm, Mạc Xán cũng có thể sản sinh ảnh hưởng
trọng đại đối với hành động của tổ chức. Trong Bằng Tổ có không ít người không phục đối với việc này, có ai nguyện ý nghe theo mệnh lệnh của một nữ nhân dựa vào hoàng tử chống lưng mà tác uy tác phúc?
Cầu
thang đi xuống gấp khúc rất nhiều, lên xuống đã đi qua mấy cơ quan, mới
đến được hành lang đi tới phòng thẩm vấn và nội thất. Nhưng con đường
vẫn thường xuyên đi vào, hôm nay không hiểu sao càng đi sâu vào trong,
lại càng khiến hắn cảm thấy ớn rợn tóc gáy. Dược vị dần nồng đậm, đối
với đối tượng trọng yếu cần tiến hành thẩm vấn lâu dài, phải bảo trì khả năng y có thể sống sót trong cuộc thẩm vấn trường kỳ, cho nên dược vật
trị thương cũng không thể thiếu.
Cuối cùng đến nơi cách cửa lao
nhốt Hoàng Linh Vũ hơn ba trượng, Trình Bình sợ hãi ngừng bước, đứng
nhìn từ xa, trong ánh sáng hôn ám nơi đó, Mộ Dung Sí Diệm đang ngồi trên chiếc giường đơn giản, chợt có chợt không vuốt tóc Hoàng Linh Vũ.
Hắn hiển nhiên ngây ra tại chỗ, nhưng đột nhiên lại có cảm giác như quỷ hồn vừa sinh ra từ vách tường, trước khi bị Trình Bình phát hiện, tuyệt đối không có cảm giác tồn tại gì. Mà lúc này, ánh mắt của Mộ Dung Sí Diệm
đảo qua nơi Trình Bình đứng thì sắc bén như dao, Khiến Trình Bình không
kiềm được nảy sinh sợ hãi từ sâu trong lòng. Không đợi Mộ Dung Sí Diệm
lên tiếng đuổi đi, hắn đã cung cung kính kính cong người, sau đó quay ra ngoài chạy biến.
Mộ Dung Sí Diệm đích thật có tín nhiệm vững
chắc không thể phá đối với Mạc Xán, thậm chí đến trình độ phục tùng mù
quáng, đối với việc này, mỗi một người của Bằng Tổ đều có bất mãn và
thất vọng. Tình tự này tích lũy lâu dài, thậm chí ảnh hưởng đến uy vọng
của Mộ Dung Sí Diệm, nhưng không thể phủ nhận, người này nếu không có
thực lực riêng, hoàng đế cũng sẽ không yên tâm cho hắn gánh vác sát
nghiệp của ‘Bằng Tổ’.
Cho đến khi ra khỏi cửa mật địa đạo, đi qua hành lang dài được che phủ bởi ánh thái dương, đến con sân rộng của
tiệm quan tài sưởi nắng, ngây người chừng một nén hương nhìn mặt trời
dần mọc lên cao, hắn mới chút ý được lòng bàn tay mình lạnh lẽo một
mảnh.
Đưa mắt nhìn Trình Bình rời đi, Mộ Dung Sí Diệm hạ mắt,
quan sát Hoàng Linh Vũ bị hắn kéo vào lòng. Đối phương hai mắt nhắm
chặt, đối với tư thế ái muội này không chút tự giác. Vì mồ hôi lạnh chảy ra quá nhiều, đã có hạ nhân giúp y thanh tẩy cơ thể, Mộ Dung Sí Diệm
hơi cảm thấy nhàm chán ve vuốt qua mái tóc còn hơi ẩm của y, trong lòng
có sự nặng nề ngoài ý muốn.
Mộ Dung Sí Diệm cũng có chút chán
ghét tình trạng nghe lời phục tùng đối với Mạc Xán, nhưng có lẽ thói
quen đã được dưỡng thành từ khi còn rất nhỏ, cho đến hiện tại không thể
thay đổi nữa. Mạc Xán không che giấu chuyện liên quan đến thân thế của
hắn, vì thân thể hắn vào năm mười sáu tuổi đó đã biến hóa quá lớn, người bình thường tuyệt đối sẽ không như vậy. “Tuyệt đối không được nghiên
cứu sâu hơn, nếu không sẽ giống như Nhan Phi đó bị đuổi tận giết tuyệt.” Mạc Xán thời thời khắc khắc cảnh cáo hắn như thế.
Nhưng mà mấy
hôm nay, Mộ Dung Sí Diệm luôn cảm thấy trong lòng có chuyện gì đó đè
thật nặng, càng lúc càng cảm thấy phiền não. Chỉ có yên tĩnh ngồi thế
này bên cạnh Hoàng Linh Vũ mới có thể hơi cảm thấy yên tâm. Hoàng Linh
Vũ có khí tức rất đặc thù, giống như Mộ Dung Sí Diệm trong lúc vô tình
đã hấp dẫn hắn.
Là vì quan hệ huyết thống sao? Trời sinh máu
người Tây Thương tộc nồng đậm, khiến hắn không tự chủ được muốn thân cận với tộc nhân của mình chăng.
Nhưng mà, tuyệt đối đừng nghiên cứu sâu hơn nữa, trừ mẹ và Xán di, ai cũng không đáng tin…
Mộ Dung Sí Diệm tâm tình phiền loạn, đầu vang ong ong. Cân bằng vốn đã
không ổn định trong lòng lúc này đang nghiêng dần, nhưng lại có thứ gì
đó đang ngăn cản hắn suy nghĩ và thay đổi. Cuối cùng, hắn cực không kiên nhẫn ném người đang ở trên gối mình ra góc tường, ôm đầu ra khỏi tù
thất.