Phủ hoàng tử của Mộ Dung Nhuệ Việt, thật sự kiên cố vững chãi như thùng
thiết núi cao. Tinh anh trong quốc nội Đại Yến, đầu tiên đều sẽ bị hắn
chọn một lượt, còn lại mới được phân phó đến tay lão nhị, mà sau đó mới
luân đến phiên Bằng Tổ và Côn Tổ. Chỉ tính riêng ưu thế khi tuyển chọn
binh lính của các hoàng tử, Mộ Dung Nhuệ Việt đã chiếm ưu thế của lão
đại. Phủ hoàng tử là cứ điểm của hắn, hắn không lo lắng bị người xông
vào, vì nơi này tập hợp những thủ hạ tài năng nhất của hắn.
Sau
khi trận tuyết lớn dừng lại, thái dương vẫn mọc như thường, chiếu sáng
tới mức làm mắt người bị lóa. Mộ Dung Sí Diệm nhìn bạch y trên thân
mình, rồi lại nhìn tuyết trắng khắp nơi, cảm thấy nó tạo ra sự tương
phản quá lớn, vì thế túm một tì nữ của phủ đại hoàng tử muốn một bộ đông bào mặc hắc, tùy tiện khoác lên người.
Khi trở về phòng mình, Mộ Dung Nhuệ Việt cũng ở đó, đang đứng trước kệ thư lật xem thư tịch trên đó.
Phải nói nơi này là nơi Mộ Dung Nhuệ Việt chuẩn bị cho hắn, thứ bày trên kệ
thư đương nhiên cũng là thứ trong phủ đại hoàng tử, hắn sao lại hưng trí lật xem sách của nhà mình đến thế?
Mộ Dung Sí Diệm đang tràn đầy nghi hoặc, đại hoàng tử vừa hay quay người lại.
“Sao hôm nay lại mặc hắc y rồi, thật không giống ngươi.” Mộ Dung Nhuệ Việt
nói, nhìn ra ngoài, bừng tỉnh đại ngộ. “Bên ngoài rất sáng sủa a, khó
trách.”
“Hoàng huynh đang xem cái gì?” Mộ Dung Sí Diệm cảm thấy thứ huynh trưởng cầm trong tay vô cùng quen mắt.
“Những văn chương này thật sự cổ quái, ngươi lấy từ đâu ra vậy?”
Hắn đi tới nhìn lướt qua, chỉ thấy vốn dĩ là một trang giấy rất bình
thường, trên đó viết rất nhiều chữ nhỏ nghiêng nghiêng xẹo xẹo__ Bút
tích của Hoàng Linh Vũ, hắn cứ thế tự nhiên thấp giọng ngâm ra.
Mộ Dung lão đại trầm mặc.
Sí Diệm lại lít cha lít chít thêm một lúc cuối cùng mới chú ý tới biểu
tình kỳ dị của lão đại, liền hỏi: “Sao lại nhìn ta như thế?”
“Ta vốn không biết hiền đệ lại thích ăn gà như thế.”
Mộ Dung Sí Diệm gấp tờ giấy lại, kẹp trở vào quyển sách, sầm mặt nói:
“Hoàng huynh ngươi còn dám hỏi ta, người làm ra quái văn này đang bị
ngươi nhốt trong phủ lột da rút xương, hoàng huynh nếu thật sự có hứng
thú, thuận tiện bảo Trình Bình từ miệng người đó moi ra những văn chương này cũng tốt.”
“Ô?” Mộ Dung Nhuệ Việt ngạc nhiên, hỏi thăm
chuyện từng xảy ra, Mộ Dung Sí Diệm tâm tình cực xấu đem chuyện Hoàng
Linh Vũ giả làm tiểu quan mới tới kể chuyện cười thuật lại một lần.
Nghe xong chuyện này, Mộ Dung Nhuệ Việt lại lật tờ giấy đó ra, nhìn một cái rồi nói: “Chữ rất xấu.”
“Không sai.”
“Nét bút lực bút đều không có, cũng khó trách mỗi lần thượng hình đều cầu
tha, kêu thảm hơn bất cứ ai.” Nói rồi thần sắc lại trở nên cao thâm khó
dò.
“Ngô….”
Mộ Dung Nhuệ Việt cất đồ kỹ lại, thở dài nói: “Ta vốn không muốn đối với y như vậy.”
“Phải không?”
“Còn tức giận? Hoàng huynh đã nghe kiến nghị của ngươi rồi, kéo dài nửa
tháng cho y suy nghĩ. Nếu y đã cứng lòng không chịu nghe theo, lẽ nào
ngươi còn muốn ta phải hạ thủ lưu tình với y?”
Hai người ngừng thương lượng, vì hắn nghe thấy tiếng vang bên ngoài.
Người vào là Trình Bình.
Trình Bình quỳ xuống, vốn hắn không cần phải hành đại lễ này. Nhưng có Mộ
Dung Nhuệ Việt ở đây, vị đại điện hạ này trị gia trị quân đều rất nghiêm khắc, đẳng cấp cũng nhất định phân rõ ràng, ngay cả người của Bằng Tổ
đều biết trước mặt đại hoàng tử phải đặc biệt hiểu quy củ biết tiến lùi.
“Là chuyện của Hoàng Linh Vũ đúng không, hôm nay y lại bày ra điệu bộ gì nữa?” Mộ Dung Nhuệ Việt hứng thú hỏi.
“Bẩm đại điện hạ, hôm nay Hoàng Linh Vũ chịu không nổi hình, đã đổi khẩu
cung.” Đầu hắn cũng không ngẩng lên cứ gục xuống đất, cho nên hai vị chủ tử cũng không nhìn thấy được sắc mặt kỳ quái của hắn. “Y nói thật ra y
căn bản không biết phiên dịch gì cả, y căn bản không phải là người
chuyển thế.”
“Nga?” Mộ Dung Nhuệ Việt nhìn sang đệ đệ, hai người
mục quang lấp lóe, vì sự phát triển không hề nghĩ tới này, vừa nghe liền biết là lời nói dối trăm ngàn chỗ hở, không giống lời mà người như
Hoàng Linh Vũ có thể nói ra. Người này rốt cuộc lại dự định cái gì?
Mộ Dung Nhuệ Việt đảo mắt, nói: “Nếu đã như thế, gọi Đoàn Hầu Nhi về, bảo bọn họ đối đầu xem sao.”
Hôm đó khi Hoàng Linh Vũ thừa nhận bản thân là người chuyển thế, Đoàn Hầu Nhi cũng có mặt ở đó, để xem y còn nói được cái gì.
Quốc nội Đại Yến, hình tù tư ngục đều xây dưới đất, đại khái là vì chán ghét những mánh khóe không dám gặp người, cũng là vì gia tăng cảm giác đè ép do không thể thoát thân, sẽ hủy diệt ở hạn độ lớn nhất đối với hy vọng
chạy thoát của tù phạm. Nhưng loại không khí bao trùm không còn lối
thoát này, lại là thứ là Trình Bình quen thuộc. Trong dân gian Đại Yến,
phổ biến một câu truyền ngôn thế này__ Phủ đại hoàng tử là động không
đáy, bên trong nuốt chửng không biết bao nhiêu vong hồn. Đây cũng không
phải lời nói vô căn cứ, lúc này bọn họ tiến vào địa lao, trái phải nhất
tề né ra, cách rất nhiều phòng đơn, đi vào phòng giam bên trong, ở ngoài là phòng thẩm tra. Suốt quãng đường, tựa hồ mỗi phòng thẩm tra đều
không rảnh rỗi, tiếng kêu thét thảm thiết ré lên liên hồi, mùi máu tanh
thối rữa pha tạp uế vật bài tiết tràn đầy gian phòng, giống như a tì địa ngục tầng thứ mười tám.
Sau trận tuyết lớn, tuyết trắng phản
chiếu lại ánh sáng càng thêm rực rỡ, tạo thành độ tương phản mạnh mẽ với địa lao dưới đất. Trình Bình chỉ cảm thấy rất yên tâm, vì nơi này là
thế giới chuyện thuộc về hắn.
Trình Bình nhìn Đoàn Hầu nhi vừa
nhận được mệnh lệnh đã hỏa tốc trở về. Một người to lớn, tuổi chừng ba
mươi, thủ đoạn không tầm thường, nhưng khi quỳ phục trước mặt Mộ Dung
Nhuệ Việt thì chỉ còn lại một đoàn. Hắn đột nhiên cảm thấy một cảm xúc
không tên, nhưng lại không nói được là vì sao, chỉ là một loại cảm xúc
tương tự như thỏ chết hồ bi (*bầu bí thương nhau, một con ngựa đau cả
tàu bỏ cỏ), giống như từ trên người hắn thấy được dáng vẻ bản thân co
thành một đoàn phủ phục trước mặt chủ nhân.
Trong khoảng thời gian này đây là lần đầu tiên Mộ Dung Nhuệ Việt đi vào nơi thế này.
Hoàng Linh Vũ vẫn bị treo trên tường, tình trạng vô cùng thảm thiết. Mùa đông lạnh lẽo, trên người y bết dính rất nhiều vết máu và mồ hôi, cúi đầu
không ngừng run rẩy, hai tay bị trói thiết liên không ngừng kêu vang. Vì Mộ Dung Nhuệ Việt hạ tử lệnh, quyết không thể để y cảm thấy bên này sẽ
thủ hạ lưu tình, cho nên không còn tiếp tục cung cấp dược vật trị thương cho y.
Trong không khí lan tràn mùi tanh của huyết dịch và mùi
khét do thiêu cháy, còn có vị thúi tanh tưởi hỗn độn, khiến thiên tính
thị huyết của Mộ Dung Nhuệ Việt bị khơi lên, hắn lặng lẽ thưởng thức một lúc, mới hỏi thẳng vào vấn đề: “Nghe nói ngươi đổi khẩu cung?”
Hoàng Linh Vũ tựa hồ không nghe rõ, vẫn run rẩy nơi đó. Mộ Dung Nhuệ Việt
biểu ý, Đoàn Hầu Nhi co sau lưng vài người đột nhiên lao ra trước, điểm
xuống vài huyệt vị trên người y, y toàn thân kịch liệt run rẩy, hét lên
một tiếng sau đó liên tục kêu đau.
“Nghe nói ngươi đổi khẩu cung?”
Gương mặt Hoàng Linh Vũ toàn bộ đều là vết nước mắt đã khô do khóc lóc vì
không chịu nổi khổ hình, lầm rầm như tự nói: “Không phải ta, thật sự
không phải ta. Ta thật sự không phải Hoàng Linh Vũ, Hoàng Linh Vũ là
thầy của ta, ta là học sinh của thầy.”
“Hôm đó khi ngươi tự mình thừa nhận, Đoàn Hầu Nhi cũng có mặt tại đó nghe rõ.”
Hoàng Linh Vũ nỗ lực vài cái, cầu khẩn nhìn Đoàn Hầu Nhi, nỗ lực chứng minh sự thanh bạch của mình: “Ta lừa bọn họ.”
“Lừa?” Mộ Dung Sí Diệm nói, “Tạm thời không nói lừa hay không, nếu ngươi không phải là Hoàng Linh Vũ chân chính, thì tại sao lại biết những gì từng
diễn ra giữa Diêm Phi Hoàng và y?”
Hoàng Linh Vũ nghe thấy thanh
âm của Mộ Dung Sí Diệm, hai mắt lập tức có chút phát quang, tựa hồ nhìn
thấy hy vọng biện bạch: “Còn nhớ lần đầu tiên gặp mặt không?”
Không có trả lời.
“Lúc đó ngươi hỏi ta tên gì, ta nói ta tên Ngọc Linh Hoàng, đó mới là tên của ta, là tên do thầy ta đặt cho ta.”
“Thầy ngươi mới là Hoàng Linh Vũ chân chính?”
“Lúc thu lưu ta thầy đã gần đất xa trời, hắn kể hết chuyện của mình cho ta
nghe. Chuyện ta biết có thể nói hết cho các ngươi biết, nhưng phiên dịch gì đó thật sự không biết.” Hoàng Linh Vũ khẩn thiết nói, điệu bộ rất sợ bọn họ không tin tưởng.
Mộ Dung Nhuệ Việt ngăn cản đệ đệ chen mồm vào, đích thân hỏi: “Tại sao ngươi lại mạo nhận?”
“Vốn cho rằng có thể đạt được chút thứ tốt, nhưng tính toán sai lầm. Mộ Dung Bạc Nhai khá ngốc nghếch, còn nuôi không ta một trận. Đến đây rồi thì
lại biến thành ta tự tìm khổ ăn.” Thấy không ai nói chuyện, y lại khẩn
cầu: “Ta sai rồi, sau này không dám nữa, không dám lừa các ngươi nữa,
thật đó.” Vẻ mặt y thảm thương, giống như thiếu niên làm sai chuyện bị
đại nhân bắt được hung hăng đánh một trận, bức tới mức không còn đường
lui mới không thể không thừa nhận sai lầm.
Mộ Dung Nhuệ Việt đứng tại chỗ không có hành động gì, nhưng không khí ngưng trọng lại bắt đầu bao trùm phòng thẩm vấn không lớn.
Mộ Dung Sí Diệm đi qua, cách một ống tay áo nâng cằm Hoàng Linh Vũ, nhìn
chăm chú vào hai mắt y, một lúc sau, âm trầm nói: “Ngọc Linh Hoàng,
Hoàng Linh Vũ, Lâm Tục Phong, xem ra ngươi thật sự có thói quen thay đổi danh tự a, nếu ta còn tin ngươi, thì không phải là tên ngốc đệ nhất
thiên hạ sao?”
“Ta thật sự có thể nói tất cả những thứ ta biết
cho ngươi, nhưng dịch văn thì quả thật không biết.” Y thấy Mộ Dung Sí
Diệm không tin mình, gấp đến đỏ mắt, trong mũi cũng bắt đầu hít hít sụt
sụt, “Gia tha ta đi, ta thật sự không dám lừa nữa. Ta cũng là vì bản
tính háo ăn lười làm mới đi lười gạt, gia tha ta đi.”
Một giọt,
hai giọt, nước mắt như đứt dây rơi xuống ống tay áo của Mộ Dung Sí Diệm, hắn giật tay lùi lại hai bước lớn cứ như bị bỏng, rồi mới thấy rõ Hoàng Linh Vũ lại bắt đầu mất mặt giao lưu bằng nước mắt.
Hắn hoang
mang không biết làm sao nhìn sang huynh trưởng, thấy đối phương mang
theo ý cười hết cách, nhưng không bao lâu lại biến thành sắc bén âm
trầm.
“Phải không? Vậy ngươi nói cho rõ ràng đi, để ta nghe thử cái gọi là ‘tất cả những gì ngươi biết’ đó.” Mộ Dung Nhuệ Việt nói.