Nửa canh giờ sau, Mộ Dung Nhuệ Việt và Mộ Dung Sí Diệm ra khỏi địa lao,
Trình Bình vẫn lưu lại bên dưới, Đoàn Hầu Nhi cũng đi theo ra ngoài.
“Ngươi nhận định thế nào?” Mộ Dung Nhuệ Việt hỏi, tuy không chỉ là ai, nhưng
uy thế trong khẩu khí khiến Mộ Dung Sí Diệm biết hắn đang hỏi Đoàn Hầu
Nhi.
Đoàn Hầu Nhi cung kính đáp: “Nếu so với tình cảnh lúc đó, những gì y nói vừa rồi không có kẽ hở.”
“Còn ngươi?”
Mộ Dung Sí Diệm nói: “Đích thật như thế, ta nhớ trước đây Diêm Phi Hoàng
từng nói qua Hoàng Linh Vũ chết trước hắn, vì thế tính ra, Hoàng Linh Vũ nên chuyển thế trước Diêm Phi Hoàng. Người này… ‘Ngọc Linh Hoàng’ này
trẻ tuổi như thế.”
Đối mặt với mảnh băng thiên tuyết địa sáng
chói mắt, Mộ Dung Nhuệ Việt thở ra một hơi dài, nói: “Thật sự là đối thủ không dễ đối phó.”
Mộ Dung Sí Diệm trầm mặc lắng nghe.
“Cứ để Trình Bình tiếp tục đùa với y vậy, xem thử còn có thể moi ra cái gì
nữa. Nếu lựa chọn đối mặt sinh tử, hắn vẫn không thể nào moi ra thứ gì
khác, thì có nghĩa là y không hề nói dối.” Mộ Dung Nhuệ Việt cuối cùng
quyết định. Thật ra đối với việc phiên dịch cổ di thư đó căn bản không
cần gấp, cho dù không có hai quyển thư đó, trong nước Đại Yến, trước mắt cũng không có ai là đối thủ của hắn.
Mộ Dung Sí Diệm nghe thấy rõ ràng, kéo tay áo hoàng huynh chấp vấn: “Không lẽ hoàng huynh muốn giết y sao?”
“Ngươi nghe ra ý đó từ câu nói nào của ta?” Mộ Dung Nhuệ Việt gõ đầu tiểu đệ
nói, “Chỉ là một khảo nghiệm cho y mà thôi. Con người khi đối mặt với
tuyệt cảnh, tuyệt đại đa số đều sẽ nói thật.”
“Tuyệt cảnh? Xem ra ngươi thật sự muốn y chết.”
“Hơn phân nữa sẽ không chết thật đi.” Mộ Dung Nhuệ Việt cười cao thâm khó
dò, “Nói thật, hài tử đó thật sự là người thú vị, lít chít cái gì? Nếu
chứng minh được y không biết gì cả, mà lại có thể sống sót, vi huynh
cũng vui vẻ giữ y lại bên cạnh làm ấm giường.”
Nói xong, Mộ Dung
Nhuệ Việt ngữa mặt cười lớn, phất tay áo mà đi. Để lại Mộ Dung Sí Diệm
nhìn lên vệt nước mắt trên ống tay áo mình, không biết đang nghĩ cái gì.
Mộ Dung Nhuệ Việt tuy nói như thế, nhưng không thật sự định làm thế.
Nói thật, hắn rất ghét loại người như Hoàng Linh Vũ, dơ bẩn, tanh hôi, thê
thảm, dưới sự hủy diệt của người khác biến thành ô uế không chịu nổi.
Người như thế sẽ dẫn lên dục vọng thị huyết của hắn, khiến hắn muốn tàn
nhẫn bầm nát ra, xóa sạch khỏi mắt.
Hơn nữa, vừa rồi y liều mạng
cầu tha như thế, loại điệu bộ xấu xí bỉ ổi đó, nước mắt chảy dài nhục
nhã đáng khinh, toàn bộ đều khiến Mộ Dung Nhuệ Việt khinh thường tận đáy lòng.
Nhưng hắn không để ý, người ti tiện bẩn thỉu này chỉ là
một vết chấm nhỏ không đáng để tâm, những thứ như Mộ Dung Bạc Nhai và
Bạch Y giáo, và cả Tây Thương tộc nhân, chỉ cần hắn nhìn không thuận
mắt, hắn có thể khiến những người đó toàn bộ đều biến thành thủy khí bốc hơi khỏi nhân gian, một chút vết tích cũng không lưu lại.
Nhưng
hắn là Mộ Dung Nhuệ Việt, hắn là trưởng tử của hoàng đế Đại Yến, hắn sẽ
không để lộ bản tính thị huyết của mình trước mặt người khác, hắn sẽ
không để người khác phát hiện nhược điểm của mình. Hắn vĩnh viễn sẽ bình thường đứng trong mắt mọi người, khi con mồi không chú ý, sẽ dùng răng
nanh và vuốt nhọn của mình xé xác bọn họ.
Đối mặt với Hoàng Linh
Vũ lại bắt đầu run rẩy thút thít, Trình Bình đột nhiên dâng lên cảm giác vô lực. Quả nhiên, dù ý chí có kiên cường, cũng không chịu nỗi khổ hình không biết điểm kết sao?
Thời gian này, Trình Bình không những
thi hành những hình phạt về mặt thể xác với y, mà cũng bao gồm cả dằn
vặt về mặt tinh thần. Khi thời gian y chịu hình dài thêm, hoặc đau đến
cực điểm, căn bản không thể khống chế phản ứng của cơ thể, đại tiểu bài
tiết đều mất khống chế. Vào lúc y tràn đầy tủi nhục và thống khổ bài
tiết ra uế vật, luôn sẽ gặp phải tiếng cười nhạo của những kẻ thủ vệ
trông coi hình thất. Đối mặt với khốn cảnh cực đoan nhất, ngay cả tôn
nghiêm làm người cũng không thể giữ được, cái người còn có thể ăn ngon
ngủ yên ở Đông Bình thành, cuối cùng cũng cúi đầu xin tha.
Trình
Bình vốn cho rằng, trong năm thứ hai mươi tám của cuộc đời hắn, vào năm
thứ mười sau khi hắn chính tay lăng nhục sư phụ đến chết, cuối cùng cũng xuất hiện một người, sẽ dùng phản ứng hài hước, chế giễu thủ đoạn sinh
tồn trên thế gian này của hắn đến mức thương tích đầy mình.
Thậm
chí hắn còn vì thời khắc đó sẽ đến mà khẩn trương không thôi, lại hưng
phấn không thôi, giống như tử sĩ chờ đợi trận chiến cuối cùng, biết rõ
hủy diệt ở ngay trước mắt, nhưng vẫn căng cứng cơ thịt toàn thân, nắm
chặt quyền nghênh đón. Hắn thậm chí cảm nhận được, năm đó khi sư phụ hắn bị hắn hạ thủ, cũng ôm cảm giác như thế này__ vì bản thân bị hủy diệt
mà hưng phấn, vì sự hủy diệt của bản thân mà mong đợi.
Nhưng hắn
đã sai rồi, người này chỉ gắng chống chọi một thời gian, cuối cùng lộ ra vẻ mệt mỏi. Tuy trong trận chiến này hắn đã đạt được thắng lợi, nhưng
lại không một chút cao hứng. Chấp vấn vài câu ứng phó rồi ném lại que
cời, vẫn treo y trên tường, tự mình bỏ đi.
Vẻ yếu đuối của Hoàng
Linh Vũ căn bản không cần giả vờ, y cũng là người, cũng sẽ sợ đau. Chỉ
có điều, y biết khóc biết la, biết cầu tha biết hôn mê, nhưng trong lòng từ đầu đến cuối vẫn luôn thanh tỉnh.
Lời nói dối của y không
phải không có đạo lý, ngược lại có thể chứng minh xác thực độ chân thật
của những lời nói dối này. Như vậy, chỉ cần y mở miệng sống chết không
thừa nhận mình là Hoàng Linh Vũ, lâu dần, sẽ không còn ai tiếp tục truy
vấn chuyện dịch văn cho cổ di thư. Mà có lẽ y còn có thể thừa cơ trốn
đi.
Đây tuyệt đối là một trận chiến lâu dài vượt quá sự tưởng tượng của kẻ địch, chỉ xem ai bị mất tính cảnh giác trước mà thôi.
Chỉ là tay chân thân thể đều bị cố định trên tường, dưới đất tuy không có
gió, nhưng hàn lạnh mùa đông vẫn từng chút từng chút thấm vào xương cốt. Cuộc sống thế này, lúc nào mới kết thúc đây.
Y đã tận lực cầu
sinh rồi, y cũng đã tận lực không nghĩ tới chuyện quá khứ nữa, nhưng tại sao vào lúc y xuy yếu, vẫn sẽ nhớ tới từng lời nói cử chỉ của người đó? Nhớ tới vị đạo và nhiệt độ của hắn? So với gánh nặng về mặt thể xác,
đây có lẽ mới là khảo vấn tinh thần nặng nề nhất.
Trong những
phòng thẩm tra ở hai bên gần đó không ngừng vang lên tiếng rên rỉ kêu
thảm của những tù phạm, y cố gắng thoát khỏi sự quấy nhiễu của những
chuyện cũ. Nhưng có lẽ là vì mấy năm quá khứ đều không chân chính mở mắt nhìn rõ, chuyện nhớ tới đa số đều lạnh lẽo, không mang theo bất cứ tình cảm nào khác.
Nếu lúc này có một bình rượu, có lẽ sẽ không cảm
thấy lạnh như thế. Vừa nghĩ như vậy, trong đầu bất giác lại hiện lên một nhân ảnh, Mộ Dung Bạc Nhai, đúng là một tiểu tử thúi có tinh thần đến
không ngờ. Người đó đã từng cùng y uống rượu mấy lần, cũng từng đánh
nhau mấy lần. Mới gặp thì rất ghét nhau, nhưng bất tri bất giác không
biết tại sao lại ở chung. Nói đến cùng, trận chiến ‘bảo vệ lãnh địa nam nhân’ của hai người vào lần quen biết đầu tiên, hình như vẫn chưa phân
thắng bại đi?
Mộ Dung Bạc Nhai a, đợi ra khỏi đây rồi y nhất định phải tìm hắn uống cho đã. Phải ở trước mặt hắn chế giễu huynh đệ nhà
hắn không ngờ lại biến thái như thế, phải hung hăng đòi lại công đạo
trên người hắn.
Cố nghĩ tới niềm vui trong lúc khổ sở, Hoàng Linh Vũ chậm rãi lộ ra nụ cười, y cẩn thận cúi đầu không để người bên cạnh
phát hiện bản thân kỳ thật không hề tuyệt vọng.
Con người tuy sẽ tuyệt vọng, nhưng cũng sẽ tự mình lành lặn, vì, con người là một động vật như thế.