Người không quen y có lẽ sẽ rất khó chú ý tới sự tồn tại của y, cho dù y
thường xuyên đứng sau lưng họ thao tác một vài chuyện. Vì y luôn chạy
biến trước khi chuyện phát sinh, hoặc là mở nửa mắt mơ mơ hồ hồ đứng
ngốc, rất khó khiến người ta liên tưởng được y từng lăn lộn qua bốn năm
trong học viện lịch sử được xưng tụng là đại học âm hiểm đệ nhị. (Đệ
nhất âm hiểm__ tự nhiên là học viện chính trị)
Tuy chuyên nghành của y là văn vật học, nhưng vẫn phải học lịch sử, đặc biệt là lịch sử Trung Quốc.
Lịch sử Trung Quốc là gì? Đơn giản mà nói, chính là một bộ lịch sử người đấu với người, nội đấu nội chiến, không đấu không vui, đấu mãi không chán,
chiến đấu thiên biến vạn hóa, dù vào chỗ chết cũng không thể không đấu.
Nếu là một đứa trẻ được sinh từ tinh hoa của lịch sử như thế, thì tâm lý
làm sao có thể thuần lương được. Đặc biệt là từ sau khi y lựa chọn luận
văn tốt nghiệp là đề tài ‘Bàn luận về quan hệ giữa con đường sinh tồn
của lịch đại gian thần và sự biến đổi của văn hóa đương triều’, thì thế
giới quan nhân sinh quan đã biến đổi đến mức người bình thường không thể lý giải.
Vì sự giáo dục thời niên thiếu, Hoàng Linh Vũ đã không
tính là người thuần lương, huống hồ khi còn ở trong khoa pháp y, đã quen nghe đủ loại thủ đoạn hại người.
Đám người ô hợp của Giang Bắc
Điển Bang, mà còn muốn ỷ thế hiếp người cưỡng ép tăng lãi. Trước khi
chết Hoàng Linh Vũ đã từng chịu thiệt vì hiệp hội mì ăn liền liên hợp
tăng giá, sinh thời hận nhất là hành vi lũng đoạn, cho nên sao có thể
tiện nghi cho đám người này.
Kỳ thật suy đoán của Mộ Dung Bạc
Nhai hôm đó tuy không cách hiện thực bao nhiêu, đáng tiếc vẫn còn có vài sai lệch. Vì dùng những cây Thủy Tiên sinh đẹp này, Hoàng Linh Vũ còn
phải phí một phen công sức.
Vì thành Hoài Qua gần nước, khí ẩm khá nặng, người Hoài Qua thích ăn tỏi khu hàn là chuyện xa gần đều biết.
Khi Hoàng Linh Vũ nhìn thấy đám Thủy Tiên được trồng ở hậu viện liền biết
có thể dùng làm gì. Chỉ là củ Thủy Tiên tuy ngoại hình giống tỏi, nhưng
trên thực tế khi cắt ra lại có hình dáng của hành tây, không thể lừa
được ai. Y dứt khoát đem những độc vật này đi ngâm tỏi, mang tới chợ
nhân lúc hỏa kế mua hàng ngồi xổm trả giá với người bán hàng, liền giở
trò ‘thiên hoán nhật’ với sọt đồ kế bên.
Đương nhiên, vì muốn có thêm hiệu quả độc hại toàn nhân loại, y còn ném vào hai khối thịt khô đã được ủ Clostridium botulinum.
Nói ra, cái khổ của botulinum này y đã từng nếm qua, trước đây khi mới bắt
đầu thực hành khảo cổ do thiếu hiểu biết thường thức, đem một ít thịt đã nấu chín nhét trong hộp, sang hôm sau mới ăn, sau đó thì toàn thân tê
liệt không nghe sai khiến. Nghe bác sĩ nói mới biết, trong hoàn cảnh kín khí, những botulinum này rất dễ sản sinh thành độc tố gây ngộ độc.
Thế là, đi một ngày đàng không những học được một sàng khôn, mà còn có thể áp dụng để hại người.
Trải qua chuyện này, hai tiệm cầm đồ thành nam thành bắc đều loạn gà bay chó sủa, tên đại hán mắt bò của Giang Bắc Điển Bang bị xưng phù đầu toàn
thân cứng ngắc mặt mũi dữ tợn được bang chúng khuân đi__ lãnh đạo mà,
đương nhiên thịt có thể ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, triệu chứng tự
nhiên cũng càng thêm rõ ràng.
Nghe nói trong nửa tháng sau khi
chuyện ồn ào này xảy ra, trong hiệu thuốc của thành Hoài Qua thuốc đau
bụng, thuốc chống ngộ độc, còn có mấy thứ kỳ quái có thể trị chứng bệnh
cương thi của các bà đồng thầy cúng đều bán hết sạch, mỗi khi có hàng
đều bị mua ngay, ngay cả sắp lên quầy hàng cũng được bỏ bớt.
Nửa tháng trôi qua, tiệm Hoài Qua sớm đã hồi phục lại cuộc sống bình thường.
Đương nhiên, trong yên ả cũng có không yên ả.
Một buổi trưa, mặt trười vẫn chói mắt vô cùng, Hoàng Linh Vũ bị một tên thổ tài chủ dẫn ra ngoài. Nghe nói tên thổ tài chủ này nghiện bạc nặng,
tiêu cả ngàn kim ở đổ phường, gần đây tài sản eo hẹp.
Đương nhiên Hoàng Linh Vũ không thích nghe ngóng mấy chuyện bát quái này, nhưng vì
tên thổ tài chủ tới tiệm Hoài Qua cầm đất, chưởng quỹ có ý bảo y tự mình đối ngoại một chút, để bồi dưỡng người tiếp nhiệm sau này, nên bảo y đi xem thử mảnh đất đó có phù hợp không.
Nhưng gần tối, Hoàng Linh
Vũ vẫn chưa trở về. Tiêu Thanh Ngọc tính toán thời gian, nếu còn kéo dài thêm, cửa thành sẽ đóng. Rồi lại lôi giáo huấn ân cần ‘có phúc cùng
hưởng, có họa cùng chia’ ra, bắt Mộ Dung Bạc Nhai ra ngoài thành đông
đợi, để dẫn Hoàng Linh Vũ cùng về.
“Sư phụ?” Trước khi đi Mộ Dung Bạc Nhai cuối cùng nhịn không được hỏi. “Tại sao người cứ luôn muốn ta và y thân cận với nhau?”
“Vì…” Tiêu Thanh Ngọc đang muốn nói, nhưng ánh mắt nhấp nháy sau đó lại nuốt
ngược trở về, “Không cần sư phụ nói rõ, ngươi tự mình cũng có thể hiểu
rõ.”
“Vậy sao?” Mộ Dung Bạc Nhai thấy sư phụ không muốn nói, cũng không hỏi nữa, đi tới cửa thành.
Tiêu Thanh Ngọc nhìn theo bóng lưng đồ nhi đi xa. Kỳ thật nguyên nhân rất
đơn giản, khuyết điểm của Mộ Dung Bạc Nhai, lại là ưu điểm của Hoàng
Linh Vũ, mà khuyết điểm của Hoàng Linh Vũ, lại vừa đúng là ưu điểm của
Mộ Dung Bạc Nhai.
Nhưng thói quen của hai người họ lại giống nhau một cách kỳ lạ.
Hoàng Linh Vũ quen thói giả ngây ngốc__ Rõ ràng đã làm, còn giả vờ cái gì
cũng không biết. Tới mức gần xa đều cho rằng y là một tên ngốc hồ đồ
không yêu thích cái gì chỉ yêu ngủ.
Mộ Dung Bạc Nhai quen thói
làm ra vẻ__ Rõ ràng là người làm đại sự, mà cứ giả vờ như người đơn
thuần vô tội lắm, còn lừa được toàn bộ người trong tiệm Hoài Qua là hắn
thành thật hiếu thuận.
Bất kể giả ngốc hay ra vẻ, hai người này, căn bản đều cùng một giuộc.
Hắn làm một sư phụ cũng biết đồ đệ luôn gặp nguy hiểm trong triều, cũng sẽ bận tâm.
Đừng thấy Mộ Dung Bạc Nhai hiện tại ở trước mặt sư phụ ồn ào náo loạn, kỳ
thật sau lưng thì vô cùng nghiêm cẩn, ở xa ngoài vạn dặm mà vẫn có thể
hạ kế sách với huynh trưởng ở Lạc Bình thành.
Rất khó tưởng tượng khi hắn chân chính trở về Lạc Bình thành, lộ ra răng nanh của mình, thì sẽ là bộ dáng thế nào.
Nhưng mà, lo lắng cũng phải có kỹ xảo lo lắng, cứ để hai tiểu gia hỏa này từ
từ mài giũa. Nói không chừng qua vài năm nữa có thể nhìn thấy được cảnh
‘lang’ và ‘bối’ câu kết làm bậy.
(*Lang và Bối đều là dã thú hung hiểm)
Thành Hoài Qua từ xưa tới nay đều tuân theo nguyên tắc kiên thủ kiên phòng
thanh dã*, bởi vậy cho nên trên mô đất bao quanh sông hộ thành, các cây
lớn toàn bộ đều bị chặt ngang, ngay cả đường đi cũng tập trung lại, toàn cảnh trông rất trống trải.
Bên ngoài cửa thành đông chỉ có một
con đường lớn do bánh xe, gia súc, và người đi bộ đi riết tạo thành con
đường bằng phẳng, đi thẳng ra xa hơn nữa là đồi núi phẳng lỳ và ruộng
lúc xanh mơn mởn mênh mông.
(*Kiên thủ kiên phòng thanh dã: Tăng
cường tường thành để tăng sức bảo vệ, thanh dã là cất giấu chuyển dời
tài sản để kẻ địch không cướp được gì)
Người đi đường vội vội vàng vàng vào thành, càng khiến Mộ Dung Bạc Nhai ôm ngối ngồi bên mô đất bên cạnh cảm thấy vô vị.
Vậy mà Hoàng Linh Vũ vẫn chưa trở lại.
Trời dần tối, đám mây tím thẫm cũng dần ảm đạm sau lưng Hoài Qua thành,
khiến bóng ảnh của những vật to lớn càng trở nên áp lực trong bóng tối.
Tiếng chuông đóng thành cuối cùng cũng gõ vang, tiếp theo là tiếng vang xạt
xạt truyền tới. Mộ Dung Bạc Nhai quay lại nhìn, chiếc cầu treo bị kéo
lên, cửa thành đã đóng lại.
Hắn đứng lên nhìn quanh, một mảng
trống trải. Một đội nhân mã không kịp vào thành than ngắn thở dài dừng
lại, ở bên ngoài sông hộ thành dựng lều bạt, bận rộn gom củi nhóm lửa
chuẩn bị nấu cơm. Có vài ba người trẻ tuổi từ trên xe đi xuống đều hiếu
kỳ đánh giá kẻ thân cô độc hành là hắn.
Mộ Dung Bạc Nhai biết
trời đã tối mờ, những tên đó chắc không thể nhìn rõ được mặt mũi mình,
nên cũng không giả vờ mỉm cười thiện ý.
Từ nhỏ trưởng thành ở nơi này, cũng học được mưu mô gian trá, thế là chỉ khi người khác không chú ý, mới có thể yên tâm thu lại toàn bộ vẻ giả trang. Cho nên tuy không
cười, thậm chí gương mặt có phần lạnh nhạt, nhưng trong lòng lại thấy
thoải mái nhẹ nhõm.
Gió đêm thổi tới, se lạnh.
Mục quang của hắn đảo qua hướng đường đi, sắn bén không giống như bình thường có thể thấy.
__ Hoàng Linh Vũ vẫn chưa xuất hiện.
Có lẽ…
Hắn bắt đầu theo thói quen giả thuyết các loại khả năng, đứng lên đi về hướng đông.
Vừa bắt đầu chỉ là tốc độ của người bình thường, nhưng khi đi xa khỏi tầm
mắt của những kẻ trú đêm ngoài trời kia, liền thi triển khinh công,
nhanh chóng lao đi.
__________________
Tác giả: Chú thích, tư liệu dưới đây lấy từ Wiki:
Vật chất có độc được chia làm sáu cấp, độc nhất là cấp sáu. (Thạch tín là độc chất cấp năm)
Vi khuẩn Clostridium botulinum tồn tại trong giới tự nhiên, ví dụ như trên thân ong mật hoặc trong đất đai đều có. Trong trạng thái không có dưỡng khí chúng sẽ sản sinh ra độc tố cấp sáu. Nhưng nếu trong hoàn cảnh có
dưỡng khí, sẽ không sản sinh ra loại độc tố này.
Clostridium
botulinum là chất độc thần kinh, triệu chứng trúng độc chủ yếu là da
thịt tê liệt, Clostridium botulinum nguyên chất nồng độ cô đặc kết tinh
lên tới 1 microgram sẽ có thể gây tử vong. May mắn là trong giới tự
nhiên không tồn tại Clostridium botulinum nguyên chất, điều này giống
như đạo lý ‘Nicotin tuy là độc chất chí mạng, nhưng hút thuốc sẽ không
lập tức lấy mạng người’.
Các nhà y học khuyến cáo không nên cho
trẻ sơ sinh uống mật ong, chủ yếu là vì trên thân ong có mang
Clostridium botulinum. Khả năng kháng độc của trẻ sơ sinh yếu hơn người
lớn rất nhiều, cho dù chỉ là Clostridium botulinum cực kỳ loãng, cũng dễ dàng dẫn tới phản ứng không tốt ở trẻ sơ sinh.
Hiện tại có dạng
sử dụng Clostridium botulinum pha loãng để tẩy xóa nếp nhăn, chính là
dựa vào đặc điểm gây tê liệt da của Clostridium botulinum. Sau khi da tê liệt, vì hoạt động hoạt hóa giảm bớt, nên có thể kéo dài sự lão hóa. Có đạo diễn không thích sử dụng diễn viên đã tiêm Clostridium botulinum
lên mặt, nói là diễn viên như vậy vì phần mặt bị tê liệt mà khó có được
biểu cảm phong phú.
Vì Clostridium botulinum gây ra nguy hại to
lớn với cơ thể người, nên quá trình thao tác tiêm Clostridium botulinum
vô cùng nghiêm khắc và tỉ mỉ, nhất định phải do chuyên gia y tế làm,
thẩm mỹ viện không có tư cách là kiến thức này. Một khi tiêm thất bại,
hậu quả trên cơ bản là hủy dung.