Mộ Dung Bạc Nhai trêu đùa nói: “Xem ra tình cảm giữa nhị ca và tiên sinh
không bình thường, còn thường xuyên đưa tính vật định tình đến nữa. Cẩn
thận ta nói với tẩu tử.”
“Hừ, ngươi đi nói đi, ngươi cho là thiên hạ này ai cũng giống ngươi sao, không phải nam tử thì không yêu?”
Mộ Dung Nam Cẩn trước đây không dám đùa cợt như vậy với Mộ Dung Bạc Nhai.
Vì tiên hoàng đối đãi thiên vị, Mộ Dung Bạc Nhai ở trong hoàng cung cô
lập không trợ giúp, còn về tứ đệ Mộ Dung Sí Diệm vốn rất thân với hắn
lại không biết tại sao, đột nhiên xa cách khinh thị hắn, vì thế Mộ Dung
Bạc Nhai càng dựa vào Mộ Dung Nam Cẩn.
Thậm chí từng có một thời
gian, Mộ Dung Nam Cẩn còn cho rằng tam đệ này có tình cảm không bình
thường với mình, không biết làm sao chỉ có thể giả vờ là không biết.
Chỉ là mấy năm nay Mộ Dung Bạc Nhai dần dần trưởng thành, cũng không còn
biểu thị như thế nữa, xem ra có lẽ là lúc đó hắn đã đoán sai, vì thế
hiện giờ hắn cũng rất yên tâm.
Lục Nẫm Giác cười lạnh nói: “Các
ngươi cứ từ từ mà dốc bầu tâm sự đi, chuyện mệt nhọc thì toàn để đó cho
ta thu xếp, các ngươi thì hưởng thanh phúc.”
Mộ Dung Nam Cẩn nghĩ tới gì đó, hỏi: “Quân tình Xung Châu giải thích thế nào là tốt nhất?”
Mộ Dung Bạc Nhai cười nói: “Huynh trưởng không cần lo lắng, quân sư đã đẩy lùi địch binh.”
“Hả?”
“Lúc đầu quân sư thu quân Xung Châu, đã an bài chuyện hôm nay.” Mộ Dung Bạc
Nhai nói: “Bốn mặt điền thổ cát đê của Xung Châu đều trồng một loại thực vật có tên là Giáp Trúc Đào. Loại thực vật này nở hoa tuy đẹp, trồng
cũng rất dễ, nhưng tính dầu lớn, dễ cháy, có kịch độc.”
Mộ Dung
Nam Cẩn bừng tỉnh đại ngộ: “Vì thế quân của Trấn Nam vương liền biến
thành hầu tử bị đốt mông, hơn nữa còn bị độc đến choáng váng?”
“Không chỉ vậy.” Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Trước khi quân sư đi năm ngoái đã giao cho thủ thành Xung Châu một túi gấm đựng Giáp Trúc Đào, trong đó có
giao phó, nếu đến lúc vạn bất đắc dĩ phải thiêu rừng Giáp Trúc Đào, ngay cả nguồn nước cũng không được bỏ qua. Trong thành Xung Châu có trang bị giếng nước, nhưng địch quân bị thiêu, tất nhiên sẽ khẩn cấp chạy tới
sông lấy nước. Tạm thời chỉ cần ở thượng du bỏ chút thuốc chuột, địch
quân không bị độc chết ba phần tư cũng bị bệnh chết ba phần tư.” Thở
chậm một hơi, Mộ Dung Bạc Nhai lại nói: “Vừa rồi có tình báo tới, thủ
thành Xung Châu còn có ba túi gấm chưa mở ra, phân biệt là ‘hướng gió
không đúng’, ‘Giáp Trúc Đào không đủ’, ‘địch quân trở lại’, có thể thấy
Lục tiên sinh đã sớm an bài thỏa đáng, không cần lo lắng.”
Lục
Nẫm Giáp dùng ngón tay vuốt tóc nói: “Tin tức của Mộ Dung huynh thật
linh thông, ngay cả chuyện ta còn ba túi gấm cũng tra ra được.”
“Tình báo chiến, vốn là chuyện trong phận sự của ta.”
“Ta vốn dự định quân của Trấn Nam vương vẫn có thể từ đầu gió tập kích Xung Châu. Không ngờ lại vòng qua phía nam tập kích, xem ra cũng là tình báo giả do gian tế của ngươi làm đi. Nếu lấy chiến thuật trong ‘hướng gió
không đúng’, quân địch nhiều lắm chỉ bị tổn thất hơn nửa, quyết không
đến mức ba phần tư.” Hắn lộ ra nụ cười lạnh chế nhạo. “Mộ Dung huynh,
một năm nay tuy ngươi chưa đến Xung Châu, nhưng sớm đã biết nơi đó trồng độc vật khắp nơi, vì thế trước khi thủ thành mở túi gấm của ta thì đã
dự liệu được chiến thuật này, tiếp theo giả truyền tình báo cho địch
phương để bọn họ thanh đổi sang hướng nam, thật là bản lĩnh không nhỏ
a.”
“Nào có nào có, tiên sinh quá khen.” Mộ Dung Bạc Nhai vô cùng khiêm tốn.
Hai người nhìn nhau cười, rất có dáng vẻ lang bối vi gian, nịnh thần đương đạo. (Kẻ xấu hợp lại làm việc xấu)
Mộ Dung Nam Cẩn thở dài nói: “Lục tiên sinh, danh hiệu hấp huyết quỷ của
ngươi đã đủ vang dội rồi. Lần này tru sát nhiều người như thế, không sợ
bị giảm thọ?”
“Chuyện sinh tiền ta còn chưa giải quyết hết, nào rảnh rỗi đi lo lắng chuyện sau khi chết?”
“Tiên sinh cũng có chuyện chưa quyết?”
Lục Nẫm Giác chỉ vào hai vại lớn bằng vò rượu ở góc phòng: “Thỉnh Nam Vương xem.”
“Đó là cái gì?”
“Đó là vốn riêng mà tại khi trước khi nhập thế đã tích cóp được, văn ngân
tổng cộng trăm cân. Tại hạ khổ cực bao năm tích cóp tiền tài như thế,
vốn là muốn mua chút rượu, chỉ không biết qua tháng này rồi thì còn có
thể để dành được nữa không.”
“Nói vậy là sao?”
“Chuyết kinh (bà xã) sắp tới Sài Đô.”
Mộ Dung Nam Cẩn kinh ngạc nói: “Tiên sinh đã có thê thất rồi sao, sao ta không biết?”
Lục Nẫm Nhiên thầm cười khổ, bản thân ta cũng là hôm trước nhận được phi
thư thông báo của Lục Mang Lâu mới biết mình đã có ‘thê thất’ đó, sao
ngươi có thể biết được chứ. Hắn ho khan hai tiếng nói: “Chuyết kinh lúc
này đã ở ngoài ba trăm dặm, sau khi tại hạ an bài quân vụ xong, còn muốn thỉnh cầu Nam Vương chuẩn cho nghỉ phép, để tại hạ nghênh đóng chuyết
kinh đến đây an cư.”
“Chuẩn nghỉ chuẩn nghỉ, đương nhiên chuẩn nghỉ! Bạc Nhai, ngươi cùng tiên sinh đi đi.”
“Không cần nhọc lòng Mộ Dung huynh, tại hạ và tứ đồng nhi đi là được. Tại hạ
tuy thân không võ công, nhưng năng lực của tứ đồng tử Nam Vương chắc đã
sớm biết rõ, chuyện an toàn không cần lo lắng.”
“Nhưng chân của tiên sinh…” Mộ Dung Nam Cẩn nhìn đôi chân tàn tật được che dưới lớp chăn mỏng của hắn.
“Tiên đế dụng hình, không thể không nghiêm. Chỉ trách tại hạ lúc đó tuổi nhỏ
không hiểu chuyện, xuất ngôn ảnh hưởng việc lớn, mới chuốc lấy họa hôm
nay. Chẳng qua mười mấy năm cũng trôi qua như thế, cho đến hôm nay tại
hạ sớm đã quên cảm giác bước đi, cũng không có quá nhiều cảm xúc gì.”
Lục Nẫm Giác nói xong, nhìn sang Mộ Dung Bạc Nhai: “Nếu Mộ Dung huynh có thể nhượng con Hùng Hoàng đó cho tại hạ, tại hạ sẽ rất vinh hạnh.”
Mộ Dung Bạc Nhai nhàn nhã nhấc ly trà, vén lá trà. Uống một hớp mới nói:
“Đáng tiếc Hùng Hoàng là vật của người khác, ta chỉ thay y bảo quản mà
thôi. Thỉnh cầu của tiên sinh, thực vô lực giúp đỡ.”
Lục Nẫm Giác sớm đã nghe qua vô số lần, thở dài nói: “Có bằng hữu giảo hoạt như
ngươi, tuy là chuyện may, nhưng ngươi nhỏ nhen như vậy, thực là không
may trong may.” Nói xong che miệng náp một cái, “Nói nửa ngày rồi, có
chút mệt, sáng sớm thức dậy vẫn buồn ngủ, hai chân tê rần, tại hạ về ngủ tiếp đây.” Không để ý tới hai người nữa, xoay bánh xe lăn, đi vào trong phòng.
…….
Sau khi rời khỏi Hoàng Lương trấn, Trình Bình
ra mặt tìm một chiếc xe ngựa, chỉ để an bài Mộ Dung Sí Diệm bên trong,
những người khác đều cưỡi ngựa đi.
Vì đều là sơn lộ, đi liền mấy
ngày mới tới. Hôm nay, Hoàng Linh Vũ cưỡi trên lưng ngựa, lắc lư qua
lại, bọn Lý Sảng đều không nhìn ra, nhưng Trình Bình thì thấy được, lập
tức giục ngựa đi tới, nắm lấy mạch môn của y.
“Ngươi đang phát sốt.”
Hoàng Linh Vũ nghi hoặc nói: “Là vậy sao?”
Trình Bình nhíu mày nhìn y một lát, vì đối phương trùm khăn che đầu, nhưng
không mang theo minh ly cản trở. Chỉ là vì vậy, cũng nhất thời không
thấy được sắc mặt của y thế nào. Trình Bình quay lại đằng sau la dừng,
bản thân cũng xuống ngựa, tháo da cụ bó gối của Hoàng Linh Vũ xuống, ôm
người khỏi ngựa.
Khi chuyển vào xe ngựa, xa phu thành thật vén rèm, thuận tiện cho hai người bước lên.
Khoang xe tuy lớn, nhưng lập tức ngồi ba người cũng có chút chật hẹp. Mộ Dung
Sí Diệm sau khi tỉnh lại lần nữa thì vẫn không nói câu nào, co ro trong
xe không chút động đậy, lúc này cũng cảnh giác nhìn hai người tiến vào,
trong mắt lộ ra sắc thái không tín nhiệm nồng đậm.
Nếu không phải thực sự không nghĩ ra nơi nào có thể đi, có lẽ người này sớm đã không
còn ở đây nữa. Trình Bình thầm nghĩ. Năng lực của hắn tuy lớn, nhưng con đường trước đây toàn bộ là do người khác an bài, cũng như những con
điểu được người nuôi dưỡng, tuy có bản năng sải cánh, nhưng rời khỏi
nhân loại, đa phần vẫn sẽ đói chết.
Lúc này mấy học sinh đều đã vây ở ngoài xe hỏi thăm có chuyện gì.
Trình Bình thở dài, hắn phát hiện bản thân gần đây thường xuyên thở dài.
“Hơi phát sốt, tùy tiện tìm một thôn tử nghỉ ngơi vài ngày là được.” Hắn nói.
“Hoàng đại rốt cuộc thế nào rồi?” Lý Sảng không từ bỏ hỏi tiếp.
“Không sao.” Hoàng Linh Vũ nói: “Mau lên đường là được, Trình Bình ngươi cũng về cưỡi ngựa đi, như vậy đi sẽ nhanh hơn.”
Một chiếc xe ngựa chở ba nam nhân, thực sự không thể đi nhanh.
Trình Bình nhìn Mộ Dung Sí Diệm__ Quả thật không có uy hiếp gì. Hắn từng am
hiểu sâu việc truy hỏi, cho nên đối với hoạt động tâm lý của con người
cũng rất quen thuộc. Mấy năm nay Mộ Dung Sí Diệm đã không còn mấy nghe
lời, cho nên lần này Mộ Dung Nhuệ Việt không giải vây cho hắn, Mạc Xán
đối với hắn cũng không còn ái sủng như trước. Trải qua lần sinh tử này,
Mộ Dung Sí Diệm cũng nhất định biết thái độ của những thân nhân đó. Cho
tới nay, hắn đã là con điểu bị bẻ cánh, càng huống hồ còn là con điểu
không nhà để về.
Cuối cùng, Trình Bình cũng chịu xuống xe, trở lại vị trí của mình, dẫn đầu đội ngũ tiếp tục tới Sài Đô.