Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 2 - Chương 124: Bên ngoài tầm mắt



[Đại doanh ở Giang Bắc Kim Châu của Nam Hàn]

Diêm Phi Hoàng cầm bút lông lớn chơi đùa, rõ ràng là một người không thích viết, nhưng lại làm như thích không rời tay, chỉ là trong mắt là vẻ trầm tư suy ngẫm, khiến người ta chỉ nhìn liền biết, hiện tại hắn không muốn giao tiếp với ai. Hơn nữa nước trà bên cạnh đã sắp uống cạn, nhưng Tiêu tham tướng trước đó tới dò hỏi vẫn ngồi yên không chịu đi.

Mưu sĩ ‘Kim Văn Quảng’ của Nam Hàn chính là Diêm Phi Hoàng của Bắc Yến trước kia, chuyện này rất ít người biết, cho dù có biết, cũng làm như không biết, nếu không cảnh ngộ không biết sẽ ra sao.

Tiêu tham tướng thấy Diêm Phi Hoàng chậm chạp không chịu trả lời, do dự cả buổi, cuối cùng không nén được bản tính bộc trực, lại nói: “Mưu sĩ Lục Nẫm Giác dưới trướng Nam Vương Mộ Dung Nam Cẩn đó, chỉ cần ra kế sách thì sẽ khiến quân của Trấn Nam vương bị thiêu đến hoa rơi nước chảy, ta thấy người này quyết không thể lưu, quân sư sao không phái đội ngũ dạ hành tiên hạ thủ vi cường với người này đi.”

Diêm Phi Hoàng làm như không có chuyện gì lại nhấc ly trà lên, cười ha ha nói: “Có một chuyện ta rất bận tâm…”

Tiêu tham tướng nghe thấy có chuyện mà vị quân sư có thể coi là chủ cốt trong Hắc Kỳ quân còn không thể buông xuống, cảm thấy rất kinh ngạc, sáp lại gần thấp giọng hỏi: “Dám hỏi quân sư có chuyện gì lại bận lòng như thế?”

“Ngươi nói xem…” Diêm Phi Hoàng dừng một chút, mới chậm rãi nói: “Hai huynh đệ Mộ Dung Nam Cẩn và Mộ Dung Nhuệ Việt này, một người tự phong Nam Vương, một người tự phong Trấn Nam Vương, cũng không biết có ý nghĩa gì nha!”

Tiêu tham tướng biết rõ vị quân sư mưu kế đa đoan này rất được vương gia xem trọng, trong ngôn ngữ của hắn khẳng định có hàm chứa ý nghĩa khác, không phải là thứ những kẻ thô hán chỉ biết đánh trận giết chóc ăn cơm như bọn họ có thể lập tức hiểu được, hắn cúi đầu trầm tư nửa ngày, lầm bầm liên tục ‘Trấn Nam Vương… Nam Vương… Trấn Nam Vương… Nam Vương…’, đột nhiên vỗ bốp một cái nói: “Đúng là Kim quân sư cao minh! Không cần chúng ta đánh, lão nhị tự xưng Nam Vương, lão đại lại tự phong Trấn Nam Vương, thật sự là điển hình của loại giặc trong mà! Mộ Dung Nam Cẩn có Lục Nẫm Giác giúp đỡ, còn có thể kéo dài chiến cục lâu một chút, hai bên bọn họ tự tàn sát thủ túc tương tàn, cần gì chúng ta tốn công tốn sức!”

Diêm Phi Hoàng sờ râu, cười hắc hắc. Nhưng trong lòng lại nghĩ, kỳ thật bỉ nhân ta có ý gì đâu chứ, chỉ đơn thuần là cảm thấy buồn cười mà thôi.

“Thì ra tất cả quân sư đã có tính toán, tại hạ tới đây thật quá thất lễ.” Tiêu tham tướng cuối cùng đứng lên cong lưng thật sâu, không đợi Diêm Phi Hoàng đứng lên đưa tiễn, đã tự bước ra khỏi đại thính.

Diêm Phi Hoàng sờ ly trà đã uống cạn trong tay, trên mặt có ba phần không vui, thầm thì nói: “Rốt cuộc là hỗn đàn nào, nói cái gì mà nâng ly chính là tiễn khách, nói gì mà người địa cầu đều biết quy củ này. Nhiều khách tới như vậy, mà có ai tự giác đi đâu chứ.” Ngẫm nghĩ một hồi, trên mặt lộ ra nụ cười. “Lục Nẫm Giác… lộ nhân giáp… thật biết chọn tên, chỉ là người nơi này, chỉ sợ còn không thể lĩnh hội được chân ý trong đó a…” (*Lộ nhân giáp: Người qua đường thứ nhất.)

________

[Nam Vương quản hạt – Sài Đô]

Chưa quá ba ngày kể từ khi Mộ Dung Bạc Nhai và Hoàng Linh Vũ gặp mặt lần đầu tiên tại Sài Đô, quan viên trên dưới tại Sài Đô đã phát hiện sự biến hóa chậm rãi trong thành.

Đầu tiên là, cảm giác mà ‘Lục tiên sinh’ gây cho người khác đã không còn như xưa nữa, nhưng lại không thể nói rõ được là không giống ở chỗ nào, vì thế mọi người đều tự giác đặt tên cho cảm giác nói không rõ tỏ không tường này là do ‘phu thê ân ái’ gây ra, không truy cứu nữa.

Tiếp theo chính là, đệ đệ của Nam Vương đại nhân, Mộ Dung Bạc Nhai đại nhân, tinh thần có chút không bình thường.

Không phải là thần kinh điên cuồng, thật ra đại thể mà nói thì không có biến hóa, xử lý công vụ quân vụ vẫn rất rõ ràng, khi chính diện gặp mặt, toàn thân trên dưới không bới móc ra được một tì vết rối loạn nào.

Nhưng dần có lời đồn thế này truyền ra__ Chẳng hạn tiểu tư nào đó từng nghe thấy tiếng cười ngốc nghếch truyền ra từ thư phòng mà Mộ Dung Bạc Nhai đại nhân xử lý công vụ. Tì nữ phụ trách thổi đèn buổi tối nào đó nghe thấy trong màn trướng bất chợt phiêu ra tiếng ngâm nga rõ ràng rất vui vẻ hệt như u hồn….

Cuối cùng ngày thứ ba, mọi người tổng kết được một quy luật, Mộ Dung Bạc Nhai đại nhân mỗi ngày nhất định đến Sơn Hải Cư cầu kiến quân sư Lục Nẫm Giác của Nam Vương, tuy vào lúc ngoại giao chặt chẽ trước kia, một ngày ba lượt cũng là thường thấy, nhưng hiện tại chuyện ‘cầu kiến’ này, lại khiến người ta phát hiện được dị thường khó thể diễn tả.

Thậm chí có một lần sau khi ra khỏi Sơn Hải Cư, tì nữ giúp Mộ Dung Bạc Nhai thay y phục phát hiện, nút thắt trong lý y của hắn bị thắt sai.

Như vậy là thế nào? Như vậy là thế nào!

Vì thế trong các hạ nhân, bắt đầu từ từ truyền ta lời đồn Mộ Dung Bạc Nhai và nha đầu nào đó trong Sơn Hải Cư có ái muội.

Mà lúc này, quân tình Xung Quân tiền tuyến cũng báo đến Sài Đô. Tin Tức Nam Vương quân đánh bại Trấn Nam Vương khiến toàn quận từ trên xuống dưới đều hoan hô.

Hôm nay, Mộ Dung Bạc Nhai hiếm khi chịu ngủ trong gian phòng mà huynh trưởng nhà mình đã chuẩn bị cho, thì có người tới cầu kiến. Người đến là Hoàng Linh Vũ.

Hoàng Linh Vũ nhàn nhạt đánh giá hai tì nữ đang vây quanh Mộ Dung Bạc Nhai để thay y phục cho hắn, đợi người ra ngoài hết rồi mới mở miệng: “Ngô, phô trương thật, lần trước không phải ngươi nói sẽ thủ tiết vì ta sao? Thủ thật tốt a!”

“Thiên địa chứng giám!” Mộ Dung Bạc Nhai chỉ trời thề, “Là lễ tiết của nhị ca nhà ta, ta cũng không tiện cự tuyệt. Huống hồ ta chân chính thanh bạch vô tội, nếu muốn hồng hạnh xuất tường, ta chỉ để nam nhân thay y phục, chứ sao dung được nữ nhân chen vào!”

Nghe thế, Hoàng Linh Vũ bật cười, gõ nạng lên đầu hắn.

“Có câu nước chảy đá mòn, qua mười năm nữa, trán của ta tính ra sẽ có thể gõ ra được cái hố đầu tiên trên thiên hạ.” Vừa nói, Mộ Dung Bạc Nhai vừa tự giác nhận lấy mảnh giấy Hoàng Linh Vũ đưa tới. Đảo mắt vài cái xong, vì có vài chỗ không hiểu, nên dùng ánh mắt nghi hoặc đảo qua Hoàng Linh Vũ để tìm kiếm đáp án.

Trên mặt giấy ghi chú chiến sự của một thôn trang. Quân của Trấn Nam vương đại bại ở Xung Châu, trên đường trở về đã cướp bóc ven đường, cho nên đường hành quân bị lệch đi khá nhiều. Trên đường thay đổi lộ trình, có một thôn trang đã tổ chức lực lượng, thiết kế cạm bẫy mai phục, chuẩn bị cho quân của Trấn Nam Vương được mở mắt. Ai ngờ, Hắc Kỳ quân của Nam Hàn lại gặp phải đội ngũ của Trấn Nam Vương trước, sau khi hai bên giao chiến, quân của Trấn Nam Vương không thể không thay đổi lộ tuyến hành quân.

Hoàng Linh Vũ chỉ vào thôn trang đó nói: “Sau khi ta rời khỏi ngươi, vẫn luôn muốn nghĩ cách khuếch trương thực lực của Lục Mang Lâu. Đây là một trong những cứ điểm trọng yếu. Vì có thể khai thác những khoáng vật đặc biệt, các thợ rèn quan trọng của Lục Mang Lâu đã tổ chức thành thôn xóm ở đây, nghiêm cứu một vài vật phẩm. Nếu bị Mộ Dung Nhuệ Việt phát hiện, hậu quả thật khó lường, nếu những thợ rèn này tử chiến, hậu quả càng khó lường.”

“Nhưng mà khi ngươi còn chưa biết nơi đó phát sinh nguy hiểm, thì quân Nam Hàn vốn ở ngoài ngàn dặm lại vô tình gặp phải quân của Trấn Nam Vương?”

“Cũng có thể cho rằng Hắc Kỳ quân của Nam Hàn nhân thời cơ Mộ Dung Nhuệ Việt chiến bại, muốn hưởng lợi. Nhưng mà, ta luôn cảm thấy trong này có kỳ quặc.”

“Ô?”

“Bạc Nhai, ngươi nghĩ thử xem, Diêm Phi Hoàng mà ngươi quen biết, nếu muốn đánh một trận chiến quốc gia, muốn tiêu diệt các ngươi và Mộ Dung Nhuệ Việt, chiếm lĩnh Bắc Yến, sẽ áp dụng chiến lược thế nào?”

“Đầu tiên là dưỡng binh cường quốc, đợi sau mười năm mới tái chiến. Đến lúc đó, cho dù Bắc Yến không có ngoại địch xâm lăng, bốn huynh đệ chúng ta tâm bất nhất, hắn lại nhân cơ hội gây vài cơn nội loạn, thì có thể dùng binh lực nhỏ nhất lấy được chiến quả lớn nhất.”

“Diêm Phi Hoàng mà ta quen biết cũng trực tiếp như thế, không nguyện ý lãng phí tinh lực.” Hoàng Linh Vũ nói tiếp, “Nhưng nhìn từ cuộc chiến mấy năm nay, ta chỉ có thể cho ra kết luận thế này, nếu hắn không phải thần kinh thác loạn, thì chính là có ý đồ khác.”

“…”

“Đặc biệt là phần trang bị vũ khí. Rất lâu về trước hắn đã rất hứng thú với pháo dược, quân cơ các loại.” Hoàng Linh Vũ chậm rãi chìm vào hồi ức. Lúc đó, hai người tuy rất ít khi trở về chỗ ở ở thành phố, nhưng chỉ cần vừa về nghỉ ngơi, Diêm Phi Hoàng nhất định sẽ dọn ra đống tạp chí pháo dược hoặc quân cơ đã nhờ bạn bè mua dùm. Có nam nhân thích hút thuốc, có nam nhân thích đua xe, Diêm Phi Hoàng thì lại thích trò nổ phá này.

Chỉ cần hắn nguyện ý, dựa vào nhân lực vật lực của Nam Hàn, với tri thức của hắn, trong ba năm, thực nghiệm liên tục, cơ giới gì đó cũng đã có thể tạo ra rồi. Nhưng từ khi bắt đầu, hắn lại chỉ dùng pháo đất, mà sau ba năm mới tạo ra lựu đạn. Loại hành vi không toàn lực giành chiến thắng này, sao có thể không khiến người nghi ngờ.

“Cho nên, xin ngươi nhất định phải giúp đỡ thêm, bảo những ‘Côn’ đang tiềm phục ở Nam Hàn tập hợp những tin tức liên quan đến hắn, ta muốn biết tất cả những chuyện Diêm Phi Hoàng mấy năm nay làm ngoài chuyện bày mưu chiến sự cho Nam Hàn ra. Trong tầm nhìn chiến tranh, nhất định có thứ gì đó chúng ta chưa từng phát hiện!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.