Kim Bội Nhĩ Đan Ninh vương gia tiến vào Đồn Thành vội vội vàng vàng, xua
mấy hạ nhân tới thỉnh an đi, đi thẳng tới chỗ an cư của Diêm Phi Hoàng.
Hắn vừa tiến vào lập tức la lớn: “Diêm…”
May mà Diêm Phi Hoàng
nhanh mắt lẹ tay, lao tới như tên bắn, bịt kín miệng Kim vương gia,
mắng: “Ngươi xem đây là phủ của ngươi? Diêm* cái gì mà diêm, còn đường
thôi!” (*Diêm ở đây nghĩa là muối, đọc cùng âm với chữ ‘Diêm’ trong tên
của Diêm Phi Hoàng, anh Diêm giả vờ nói vậy để che lắp.)
“Hắc hắc hắc hắc!” Kim vương gia ôm đầu cười gượng, làm như nói ám hiệu. “Không
phải, nhất thời không kịp biến thông thôi. Câu ‘diêm cái gì cái gì’ dễ
nghe lắm, nhất định phải đổi tên nước ta mới được, bất kim bất ngân đi.” (*Bất kim bất ngân: Không vàng không bạc. Câu này ta không hiểu, thông
cảm T_T)
Diêm Phi Hoàng vẫy lui mọi người đang nghị sự bên cạnh,
cùng Kim vương gia vào phòng. Hai người tuổi tác tương đương, chí hướng
cũng gần, khi không có ai sẽ xưng huynh gọi đệ, cũng không để người
ngoài biết.
Lại nói Kim vương gia vào phòng rồi, nhìn quanh bên
ngoài xác định đều là người của mình canh gác, không có kẻ nào có thể
tiến vào trong mười trượng, mới yên tâm đóng cửa, đóng cửa xong thì hỏi: “Nghe nói thân thể không khỏe?”
Diêm Phi Hoàng sớm che miệng nói: “Đau răng.”
“Cổ Nhân Vân, răng đau không phải là bệnh, đau cũng không lấy mạng. Ngươi để ta xem thử.”
Diêm Phi Hoàng gần như muốn phun nước bọt, vốn từ nhỏ quả thật thường xuyên
nghe mấy câu quảng cáo của kem đánh răng ‘Lục Tất Trị’, không biết từ
đâu lòi ra tên ‘cổ nhân’ không có mắt, từ bên đó qua đây thuận tiện mang theo ‘Cổ Nhân Vân’.
Kim Bội Nhĩ Đan Ninh nhìn trái nhìn phải,
phun một hơi: “Được rồi, ta nói này, răng ngươi không dùng được nữa,
lủng một lỗ bự, nướu cũng xưng lên rồi.”
“Ai.”
“Than cái gì, ta sớm đã rụng ba cái răng rồi, hiện tại ngươi mới nhổ có cái đầu tiên, nên cười thầm rồi.”
“Nếu sớm biết lớn tuổi rồi sẽ sa sút như vậy, ta nên sớm cải tiến nghiên cứu nha khoa, bồi dưỡng mấy người trẻ tuổi để có thể trị cho ta.”
“Coi ngươi kìa, mới qua bốn mươi đã nghĩ tới chuyện lão niên trường thọ a?
“Ta thật không nhẫn tâm, những quân y trong quân chúng ta, ta nào dám đem
‘răng-xử-nam’ của ta cho họ nhổ, để bọn họ nhổ như nhổ sừng tê giác
không phải là quá thô lỗ tàn bạo sao.”
Kim vương gia nhớ tới khi
vừa quen biết tại quán viện, Diêm Phi Hoàng cũng thỉnh thoảng nói mấy
lời không sạch sẽ, chẳng hạn gì mà ‘Đây là lần đầu tiên nô gia bị
‘nhan-xạ’, ‘mặt-xử-nam’ của nô gia đã hiến cho đại nhân ngài rồi.” Lúc
đó thật sự là làm Kim vương gia bị sặc tới mức xém văng cả phổi. (Chú
thích: ‘X xử nam’ ở đây có nghĩa là ‘lần đầu tiên’, không phải hàm ý xử
nam chân chính.) (*Nhan xạ: bắn t*nh lên mặt)
Kim vương gia một
tay ôm bụng một tay gác lên vai Diêm Phi Hoàng kéo mạnh, cười ha ha:
“Cái răng nát của ngươi mà vẫn còn là ‘răng-xử-nam’ sao!”
Kim Bội Nhĩ Đan Ninh nhìn gương mặt hắn quả nhiên có hơi xưng lên, biết lần này đau đớn khó nhịn, cũng rất đồng tình.
Nghĩ nghĩ một chút, đột nhiên vui vẻ nói: “Gần đây Nam Hàn có xuất hiện vài
vị thần y, nói không chừng có thể xem bệnh cho ngươi.”
“Bỏ đi, những người đó ta tạm thời còn chưa muốn dính tới…”
Diêm Phi Hoàng vẻ mặt sầu muộn, không dễ gì mới xuất hiện vài du y không tệ, nhưng nhìn kỹ thuật thì lại như đã từng biết, cũng chỉ có Hoàng Linh Vũ cùng thời đại tới đây là có thể tạo ra. Hiện tại đã tỏ rõ đối địch với
bên đó, chỉ sợ đến lúc triệu mấy du y kia vào, xem răng cho ta là giả,
đập đầu ta mới là thật.
“Ngươi nói cái gì?” Kim vương gia hỏi.
“Không có gì, ta không dám tin những kẻ lang thang đó, thà không nhổ.”
“Ngươi thật ngoan cố, ai.”
“Nói nghiêm túc đi, lần này yết kiến tiểu hoàng đế, tiểu hài đó nói thế nào?”
Kim vương gia lại thở dài, hung tợn nói: “Còn không phải Diệp Khâm. Hỗn đàn Hách Nhĩ Thọ đó, bạch lang vương cẩu thí gì đó, một lòng chủ chiến,
chiến chiến chiến chiến chiến, tức chết ta mà! Còn nói gì mà để phô
trương quốc uy ta, nói tới mức tiểu hoàng đế tâm động, mấy trọng thần
như xương cánh tay cũng ngứa ngáy khó nhịn.”
“Nói như thế, thánh ý toàn tuyến tiến công…”
“Ta thấy không lâu rồi. Nếu nói phải tiêu diệt các nước, với quân lực trước mắt của nước ta cũng không phải là không thể, nhưng lại hoàn toàn không hợp với kế hoạch của chúng ta.”
Diêm Phi Hoàng đi qua lại mấy lần, ngữa đầu nhìn trần nhà, chậm rãi nói: “Nếu đã như thế, chúng ta tiên hạ thủ vi cường.”
“Làm thế nào?”
“Chúng ta chọn một địch nhân mạnh nhất, còn để bạch lang vương đi đối phó những kẻ yếu.”
Kim vương gia tỉ mỉ lắng nghe, kỳ thật hắn cũng là phái chủ hòa, sớm đã như vậy. Chỉ là trong gia tộc một lòng chủ chiến, mà từ khi Nam Hàn quốc
cường binh mạnh tới nay, tiếng hô hào mở rộng biên cương cũng càng ngày
càng tăng. Hắn cũng chỉ đành học thủ đoạn trong ngoài bất nhất, trà trộn trong phái chủ chiến.
Mà hiện tại, dưới sự giúp đỡ của Diêm Phi
Hoàng có được địa vị hôm nay. Nếu nói một ngày nào đó phát động bức cung chính biến cũng là chuyện thường.
Diêm Phi Hoàng mài răng nói:
“Nhược quốc thì rất nhiều, bạch lang vương đánh bại từng cái, cuối cùng
cũng tinh bì lực tẫn. Mà chúng ta và nước mạnh nhất giao phong, trên mặt là đánh oanh oanh liệt liệt, nhưng thực tế phóng pháo nhiều lao lực ít, cuối cùng cũng có thể lưu lại một chút tàn tồn… hơn nữa bảo tồn thực
lực, đến lúc đó cho dù bạch lang vương muốn làm khó dễ chúng ta, cũng
không cần lo lắng nữa.”
Kim vương gia liên tục gật đầu, cuối
cùng: “Nửa vế trước của ngươi nếu để người bên cạnh nghe được, nhất định sẽ cho rằng chúng ta điên rồi.”
“Vẫn sẽ có người có thể lý giải được đó.”
“Thật sự còn có người kỳ quái như chúng ta sao?”
“Đại khái đi… đáng tiếc ta không muốn lại có bất cứ giao thiệp gì với y nữa.”
Hai người đang nói tới đây, bên ngoài cửa truyền tới tiếng chuông ngân nhẹ, qua không bao lâu quả nhiên có người đi vào gõ cửa, lớn tiếng bẩm báo:
“Bồ câu đưa tin từ Bạch Vũ Kỳ, nhưng nội dung bên trong rất kỳ quái,
thỉnh quân sư đại nhân quá mục.”
Hai người nhìn nhau một cái, cho dù giữa Hắc Bạch Kỳ có chính kiến không hợp, nhưng tin tức liên lạc
bình thường vẫn có. Nếu là quân báo thường ngày, cũng đều là sự vụ thông thường mà phó tướng có thể xử lý. Có chuyện gì ‘kỳ quái’ đến mức phải
để quân sư quá mục? Hơn nữa có vẻ như ngay cả Kim vương gia cũng không
thể quá mục?”
Diêm Phi Hoàng bước ra ngoài, Kim vương gia nghe
hắn nhận đồ xong thì bảo người lui xuống, tiếp theo là tiếng mở ống thư
mở cuộn giấy, sau đó là không có động tĩnh.
Thời gian trôi qua
từng khắc, Kim vương gia lương tâm đại phát cũng có khi không kiên nhẫn, Diêm Phi Hoàng hô người tới, gọi người vừa đưa thư trở lại, hỏi hắn:
“Bồ câu đưa tin là từ nơi nào tới?”
“Hướng nam.”
“Trên người có bị thương không?”
“Có vết đạn thương, nhưng đã lành lại, hơn nữa là cao thủ trị liệu.”
“Được, ngươi lui xuống đi.”
Diêm Phi Hoàng cuối cùng bước chậm trở vào, sắc mặt rất trầm trọng.
“Rốt cuộc là chuyện gì, khiến ngươi lo lắng như thế?” Thời gian sống cùng
cũng tính là có, Kim vương gia cũng có thể nhìn thấu được vẻ mặt của
Diêm Phi Hoàng.
Diêm Phi Hoàng lắc đầu, ngơ ngẩn lảo đảo ngồi lên ghế, vê bức thư nâng đầu thở dốc. Kim vương gia cũng từng thấy qua bộ
dáng thế này của hắn một lần, là năm ngoái nghe nói khi đi thích sát Mộ
Dung Sí Diệm, khi trở về chính là như thế, sa sút mấy ngày mới hồi phục
lại.
Kim vương gia động cũng không dám động, qua thời gian một
bữa cơm, Diêm Phi Hoàng khổ não đến cực điểm bực dọc nói: “Ngươi nói rốt cuộc là thế nào, ta muốn để bọn họ đừng dính dáng tới chiến sự này, kết quả ai nấy cũng đều như chạy đua trộn lẫn trong chiến cục này.”
Hắn phẫn nộ vỗ bàn đứng lên, ngay cả chuyện răng đau cũng quên tuốt, kích
động bước qua bước lại, đem thứ trong tay đưa cho Kim vương gia: “Ta còn nói để quân tìm thế lực mạnh nhất giả đánh mà! Kháo a, kết quả y lại
tham gia vào. Người đó, y ở nơi nào, nơi đó chính là mạnh nhất a!”
Kim vương gia cầm bức thư mỏng manh, chỉ thấy phía trên viết đều là ôn chuyện cũ, cuối cùng tổ hợp là ‘Hoàng Linh Vũ’.
“Người này thế nhưng quen biết ngươi, còn tìm tới cửa nữa!” Kim vương gia tràn đầy ngạc nhiên, thầm nghĩ khó trách hắn lại đau răng, vì ôn thần tìm
tới cửa mà!