Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 2 - Chương 132: Cố Ảnh tập sách



Mộ Dung Bạc Nhai lại tới Sơn Hải Cư rất muộn. Từ khi Nam Vương quân an doanh lập trại tại Sài Đô, Mộ Dung Bạc Nhai căn bản không nhìn tới phủ đệ của mình, ngày ngày chạy tới khách phòng trong Nam Vương phủ của huynh trưởng đánh giấc. Hiện tại Hoàng Linh Vũ tới rồi, hắn lại mò tới Sơn Hải Cư.

Hoàng Linh Vũ kể lại chuyện của Mộ Dung Sí Diệm, Mộ Dung Bạc Nhai thì kể lại chuyện khi hai người còn rất nhỏ.

Rất nhiều năm trước, hai người từng vô cùng hòa hợp, cho đến khi Mộ Dung Bạc Nhai bái sư phụ là người Tây Thương tộc. Sau khi Bạc Nhai trở về, Tuyết Phi đã dựng một điện trạch khác dọn ra ngoài, nói là Sí Diệm mắc bệnh không thể gặp người.

Đợi hai năm sau khi Sí Diệm ra ngoài, thì giống như đã biến thành người khác. Chỉ là đối với Bạc Nhai vẫn có tình cảm nói không rõ phân không tường, thậm chí còn từng biểu hiện tình yêu.

“Lúc đó ta thật sự bị dọa chết, cho dù đối với nữ nhân không có hứng thú đi nữa, thì sao có thể hạ thủ với đệ đệ của mình a, vì thế liền lấy bộ giáo dục mà nhị ca thường thường lấy ra giáo dục ta dạy lại hắn, kết quả hắn trở nên càng lúc càng nóng nảy.”

“Thì ra là thế, điển hình của hài tử bị khiếm khuyết tình thương a.”

“Ngươi nói cái gì?”

“Nói gì cũng không phải là đang nói xấu ngươi, quan tâm như thế làm gì.”

“Cho dù ngươi nói tốt cho hắn, đối với ta mà nói cũng có quan hệ rất lớn a.”

Hoàng Linh Vũ bật cười, kéo hắn ngồi lên giường, nói: “Ta không phải bảo ngươi đi hỏi bọn Trình Bình sao, mấy câu nói trong Lục Mang Lâu? Xem ra ngươi còn chưa hỏi a.”

Mộ Dung Bạc Nhai thầm nói, chuyện liên quan trọng đại, sao có thể không hỏi. Nhưng những câu đó nửa điểm đạo lý cũng không có a, vì thế đáp: “Nhiều lúc, người nhìn rất yếu nhược, thật ra cũng có thể áp đảo người khác.”

“Xem ra ngươi thật sự đã hỏi rồi a.” Hoàng Linh Vũ nhất thời cảm thấy kinh ngạc, từ lúc nào mà ngay cả Bạc Nhai cũng trở nên bát quái thế này. “Hơn nữa không ngờ ngươi còn đối với chuyện nam nam hỗ công có nghiên cứu thật sâu a. Nói, trước kia ngươi đã tìm tới những người nào để đề cao kinh nghiệm rồi.”

“Ta đây là tri thức lý luận, lý luận! Diêm đại thúc nói làm bậy nhiều dễ mắc bệnh, ta cũng chỉ là khi làm nhiệm vụ thuận tiện nhìn trộm mới biết được thôi a.” Mộ Dung Bạc Nhai kêu to ủy khuất. “Ngươi nếu không tin, thì cứ nhìn thử liền biết, ta nếu kinh nghiệm phong phú, thì sao lại có màu sắc nhạt thế này chứ.”

“Hắc hắc, màu của ngươi… rất nhạt?”

Mộ Dung Bạc Nhai đột nhiên phát hiện hai mắt Hoàng Linh Vũ phát sáng, bung hai móng vuốt làm tư thế muốn nhào tới lột y phục hắn, hắn liền bị dọa vội nhảy lên thật cao, nhảy thẳng lên bàn sách. Khi quay đầu lại, người trên giường vẫn còn mài răng múa vuốt, trên răng còn phát ra ánh sáng xanh lóe lóe.

Hoàng Linh Vũ đối với chuyện bốn năm trước vẫn còn nhớ như mới, lúc đó y không thể động đậy, bị Mộ Dung Bạc Nhai áp cả buổi tối, còn hạ thủ trên đưới, chỗ nào cũng bị sờ qua, thật sự khiến người phẫn nộ mà.

“Dừng, ta nói chơi thôi, ngươi đừng tưởng là thật, có tên ngốc nào lại nguyện ý để người khác nhìn chỗ đó a.”

“Tên ngốc đó không phải đang ở ngay trước mắt ta sao? Năm đó ngươi ức hiếp khi dễ vui vẻ lắm a, hiện tại đến phiên ngươi rồi!”

“Xem đi xem đi, ngươi quả nhiên mượn cớ báo thù! Ta nếu để bị trêu chọc mới lạ đó.” Mộ Dung Bạc Nhai nhìn trái nhìn phải, tìm kiếm chỗ chạy trốn, đột nhiên nhớ tới còn có một chuyện, rồi làm như nhìn thấy Quan Thế Âm Bồ Tát, vui vẻ dựng thẳng đầu, lớn tiếng nói: “Ta nhớ ra rồi, lần này tới gặp ngươi thật sự có việc công, đã bị ngươi làm quên mất.”

“Ngô?” Hoàng Linh Vũ đừng động tác tìm nạng, nghi hoặc nhìn qua. Chỉ thấy Mộ Dung Bạc Nhai lấy hai quyển thư tịch trong túi đựng sách do hắn mang tới ra, từ xa ném cho Hoàng Linh Vũ.

Cầm vào tay, chỉ cảm thấy chất liệu của sách này không giống bình thường, đến khi nhìn, mặt bìa thế nhưng lại quen mắt như thế.

“[Cố Ảnh Tập]? Thượng hạ quyển…”

Mộ Dung Bạc Nhai khoanh gối ngồi trên bàn, một tay chống cằm: “Thời gian trước Diêm Phi Hoàng tìm kiếm rất chặt, ta cũng giấu rất cực khổ. Sách này, trừ các ngươi cũng không ai có thể xem hiểu, tóm lại ngươi xem xong thì thiêu hủy đi cũng dược. Truyền đến đời chúng ta, ta cũng không muốn tiếp tục lưu truyền nữa.”

“Ngươi thật là người không biết chịu trách nhiệm a. Không sợ Tây Thương tộc nhân tìm ngươi gây phiền phức?”

“Nếu bị Diêm Phi Hoàng dịch lại mới càng phiền phức hơn, đây cũng là ý kiến của đám người Tiêu sư phụ.”

Hoàng Linh Vũ dịch vào trong giường, chừa một mảnh rộng ra, vỗ vỗ bên cạnh, nói: “Trở lại đi, ngồi trên bàn thật khó coi, nếu để đám tiểu bối nhà ta thấy được, không cười ngươi mới lạ.”

Mộ Dung Bạc Nhai phòng bị trừng mắt: “Ngươi nói đó, không được làm gì ta.”

“Được được, không làm gì ngươi.”

“Cũng không được phép cắn.”

“Ngươi xem ta là chó hả?”

Mộ Dung Bạc Nhai yên tâm, phi thân về giường. Hoàng Linh Vũ cười ha ha, thấy Mộ Dung Bạc Nhai vẻ mặt quái dị, liền nói: “Ta nhớ lại, trước đây khi ở tiệm cầm đồ Hoài Qua, Trương quản trướng vừa mập vừa đen đó mỗi tối đều bay tới bay lui đến trù phòng trộm đồ ăn. Ngươi không phải cũng vậy sao, tối đến bay tới bay lui, một lát lên bàn một lát lên giường, giống y như Trương quản trướng.”

Vài câu nói, khiến Mộ Dung Bạc Nhai tức đến méo miệng.

Hoàng Linh Vũ thu hai quyển sách đó, trong lòng nghi hoặc càng lớn hơn. Diêm Phi Hoàng trực tiếp ra tay với Mộ Dung Sí Diệm, chỉ sợ nguyên nhân rất lớn cũng nằm ở [Tự Liên Tập]. Mà hiện tại, y ở cạnh Bạc Nhai và Sí Diệm cũng có một thời gian, nhưng lại không thấy Diêm Phi Hoàng có bất cứ hành động nào nữa, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì khiến Diêm Phi Hoàng không còn cần tới quyển thư tịch này nữa, hay có lẽ có lý do nào đó khiến hắn không tiện ra tay nữa?

Một câu đố càng khó giải đáp hơn cũng đang giăng trước mắt, ảnh hưởng của Diêm Phi Hoàng đối với bang người lười tuyệt đối rất lớn. Đặc biệt là phần tử của bang người lười, chú trọng du hiệp nghĩa khí, xem nhẹ chuyện quốc gia. Nếu Diêm Phi Hoàng đứng lên kêu gọi, khó bảo đảm sẽ không có ba bốn phần tử bang người lười quay sang đầu nhập quân Nam Hàn. Nhưng cho tới hiện tại, lại không thấy trong bang người lười có dao động gì.

Đủ dấu hiệu đang biểu thị, Diêm Phi Hoàng không phải toàn tâm toàn ý phục vụ cho hoàng thất Nam Hàn. Mục đích của hắn chỉ là thôn tính thiên hạ.

Hoàng Linh Vũ thầm lắc đầu, với tính cách của Diêm Phi Hoàng, trước nay vô cùng khinh thường quan phủ. Chí hướng sinh bình cũng chỉ là muốn tự do du ngoạn các nơi, mà không phải bị quyền lực trói chặt không thể động đậy. Hắn thôn tính thiên hạ thì có thể làm gì? Với tính cách của hắn, cho dù có cho hắn làm thái thượng hoàng cũng sẽ không vui vẻ.

“Còn mấy ngày nữa thì có thể xuất chiến?” Hoàng Linh Vũ hỏi.

“Ba ngày.” Mộ Dung Bạc Nhai nói. “Ta đi thăm Sí Diệm.”

“Nhạc Huy ra ngoài tìm dược thảo để khống chế tác dụng phụ rồi, ngươi đi thăm hắn cũng tốt.” Nói là như vậy, nhưng cũng không đi theo hắn, quan hệ của hai huynh đệ này rối tinh rối mù, không phải chuyện y có thể tùy tiện xen vào.

Không bao lâu sau, Mộ Dung Bạc Nhai đã trở lại, vừa đóng cửa vừa nói: “Vẫn chưa tỉnh, các ngươi dưỡng hắn thành bộ dáng trắng trẻo sạch sẽ, ngủ cũng hoàn toàn vô hại, nào giống một sát thủ chứ.”

“Phải phải, ngươi thổi tắt đèn trước khi lên giường đi, để vậy chói quá.”

Mộ Dung Bạc Nhai y lời thổi tắt đèn, khi quay người lại thấy Hoàng Linh Vũ đã đặt sách thẳng thóm xuống đất. Thật ra trước đó Hoàng Linh Vũ cũng rất giữ gìn thư tịch, nhưng hiện tại chân không tiện lắm, dứt khoát bảo người ở cạnh giường trải phiến mộc, thư tịch cứ đặt ở trên, tiện lấy.

Hắn lặng yên không nói, ngoan ngoan trèo lên giường.

Đêm khuya yên tĩnh, Mộ Dung Bạc Nhai ôm Hoàng Linh Vũ, vùi đầu vào hõm vai y ngủ.

Hình dáng của Hoàng Linh Vũ có bồi dưỡng thế nào cũng không bằng Bạc Nhai, chỉ có thể bị ôm như cục bông nhỏ, nhưng biết trong lòng y có rất nhiều chuyện, nên hắn vòng tay, thuận theo sóng lưng vuốt xuống, lặp đi lặp lại, giống như không có kết thúc.

“Tính ra thì, kiếp trước kiếp sau, ta cũng lớn tuổi hơn nhiều, lão đầu tử Diêm Phi Hoàng đó thì đã đủ tuổi làm cha ngươi, nhưng lại khiến ngươi bận lòng chuyện của ta và hắn, thật cũng đáng thương cho ngươi.”

“Nhưng lúc đầu khi gặp mặt, ta còn cho rằng ngươi là hoàng mao tiểu tử mới ra khỏi nhà tranh.”

“Vậy sao! Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở đâu?”

Thoải mái gục trong cánh tay Hoàng Linh Vũ, Mộ Dung Bạc Nhai chậm rãi cười đến run rẩy, dần run không thành tiếng, rất lâu mới đáp: “Ngươi không biết, lúc đó đứng dưới chân tường, vì ngươi tính toán không tốt, cả ngày tới tối bị Tiêu sư phụ phạt đứng, đứng đứng rồi ngủ gục. Binh một tiếng đập đầu lên tường mới hoang mang đứng thẳng lại, nhưng mà vẫn chưa tỉnh táo. Lúc đó cảm giác của ta chính là, ngươi thật biết chịu đau a…”

“Vậy sao?… Hình như ta cũng có chút ấn tượng, chẳng qua nói thật, khi ngủ thì một chút cảm giác cũng không có, tỉnh mới thấy đau đầu, thì ra là do đụng vào tường a.”

Gió nhẹ thổi bên ngoài cửa sổ, trong đình viện rộng rãi mang theo tiếng gió thổi hoa lá xào xạt. Chỉ có nhiệt độ và hơi thở hai người. Mộ Dung Bạc Nhai cảm thấy, cảm giác vào thời khắc này, sẽ khiến hắn ghi nhớ rất lâu, cho đến khi sinh mạng biến mất. Hay có lẽ cho dù sinh mạng biến mất, cũng sẽ mang vào lòng đất, hóa thành tro tàn, cũng không thay đổi mãi mang theo bên người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.