Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 2 - Chương 138: Hiện trước mặt người



[Sài Đô - Sơn Hải Cư]

Dưới hiệu suất làm việc của Mộ Dung Bạc Nhai, chuẩn bị hành quân đã kết thúc, đại quân tập trung bên ngoài Sài Đô, chuẩn bị xuất chinh đông nam, ngăn cản tấn công của Bạch Lang Vương.

Hoàng Linh Vũ trải qua nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian, tuy vẫn chưa tốt lắm, nhưng cũng không tới mức vì đau đớn phương diện nào đó mà lộ ra tư thế bất nhã trước mặt mọi người. Suốt cả đêm qua, hai người chỉ lặng lẽ ôm nhau, ngủ rất say, hầu không như biết lúc nào thì trời đã sáng.

Mộ Dung Bạc Nhai tự tay dắt con Già Gia Tử màu lông đen của Hoàng Linh Vũ, con ngựa to lớn này đã được tẩy đi lớp hóa trang bên ngoài, lộ ra ấn ký màu trắng hình thoi trước trán, và màu sắc trắng như mây trên bốn vó.

“Một con Đạp Tuyết Vô Ngân thật hay, lại bị ngươi đặt cái tên quái dị, cũng chỉ có ngươi mới là chuyện ngốc đốt đàn nấu hạc thôi.” Mộ Dung Bạc Nhai vừa chỉnh lại dây cương, vừa cười Hoàng Linh Vũ. (*Đốt đàn nấu hạc: Làm chuyện vô bổ)

Hoàng Linh Vũ tâm thỏa mãn nhìn hắn, làm như cảm khái thấp giọng nói: “Đã nửa tháng chưa nhận được tình hình của Bạch Y giáo, đại chiến trước mắt, cũng không biết Tiêu tiên sinh có bình an hay không.”

“Nhiệm vụ chủ yếu của Bạch Y giáo, không ngoài bảo tồn thừa kế của người Tây Thương tộc. Trước đây tham gia triều đình, cũng vì mục đích này. Hiện tại nếu chiến hỏa đã dấy lên khắp nơi, bọn họ đương nhiên cũng phải tìm kế tự bảo toàn, không cần tới phiên ngươi ra quản nhàn sự đâu, an nguy của bản thân không quản tốt còn muốn nghĩ cho người khác?”

Hoàng Linh Vũ nghe hắn nói thế, nhấc roi ngựa lên làm thế muốn đánh.

Mộ Dung Bạc Nhai ôm đầu nhảy xa ba bốn trượng, rồi ai oán nói: “Trước đây ta từng nghe nói qua ‘bạo lực gia đình’, lúc đó ta tuổi nhỏ vô tri không thể lý giải, từ sau khi ở bên ngươi, ta cuối cùng cũng biết__ cái gì gọi là ‘bạo lực gia đình’.”

Hoàng Linh Vũ vốn cũng chỉ làm dáng thế thôi, không thật tâm muốn đánh. Nghe hắn thê lương như thế, lại càng buồn nôn, thật sự muốn quất roi ngựa quật lên đầu hắn.

Dắt ngựa ra khỏi cửa, thì thấy Mộ Dung Nam Cẩn ôm thế tử bốn tuổi của mình đứng dưới thềm, sau lưng là một hàng sĩ binh thẳng tắp.

Mộ Dung Nam Cẩn thấy Hoàng Linh Vũ thì cười nói: “Ngươi ngay cả đánh trận cũng chưa đánh qua, đã ngốc ngốc chạy ra tiền tuyến, rốt cuộc có thể làm gì.” Vốn dĩ mấy người đàm chuyện, sống cùng cũng không nhiều ngày, nhưng đã tới mức độ có thể châm chích nóng lạnh lẫn nhau.

Hoàng Linh Vũ vẻ mặt nghiêm chỉnh đáp lời: “Phàm chuyện gì cũng có Trác đại tướng đứng trước chống đỡ, ta chỉ ở sau lưng làm rùa rút đầu, thuận theo nẩy ra vài chủ ý tổn hại người bất lợi mình là được.”

Hàng sĩ binh bên cạnh, rõ ràng đã từng thấy Lục Nẫm Giác từng thật sự đi qua tiền tuyến, sao Nam Vương lại nói quân sư chưa từng lên chiến trường? Hóa ra chuyện Lục Nẫm Giác đổi người không đổi mặt, vẫn là chuyện nằm trong bảo mật.

Cách thời gian Trác Kiếm dẫn binh còn một canh giờ, ba người tùy ý nói chuyện, trong Sơn Hải Cư đột nhiên truyền tới tiếng huyên náo từ xa tới gần.

Rồi nghe thấy tiếng kêu ‘phu nhân đừng mà’, ‘phu nhân đừng đi’, ‘phu nhân dừng bước’, một người tóc dài phủ vai, bạch y chạm đất lao ra khỏi Sơn Hải Cư như tuyệt thế tử phi. ‘Nàng’ cuối cùng dừng bước, đáng tiếc đã đứng trước mặt chúng nhân rồi.

Mọi người đều thầm biết rõ, ‘nữ tử’ này trừ có thể là Mộ Dung Sí Diệm, cũng không thể là ai khác được.

Mộ Dung Sí Diệm quen thói ta muốn ta làm, từ sau khi tỉnh lại thì tính cách này càng đại phát, căn bản không kiên nhẫn hóa trang trên mặt, chỉ dùng gương mặt mộc ngang nhiên xuất hiện trước mặt chúng nhân. Sĩ binh xung quanh cũng có vài người từng từ xa nhìn tứ hoàng tử, tuy không tới mức chau đầu ghé tai, nhưng thực sự đả kích quá lớn, cũng tự dao động. Hoàng Linh Vũ định thần xong, làm tư thế tức giận nói: “Lương Tiểu Tiểu!”

“Có nô tì!” Một tì nữ mỹ mạo tóc tai tán loạn xuất hiện sau lưng Sí Diệm, chính là Lương Tiểu Tiểu hóa trang nữ tử.

“Sao lại để phu nhân ra đây.”

Lương Tiểu Tiểu hai mắt đỏ hồng, liếc nhìn ‘phu nhân’, bộ dáng so với con dâu bị mẹ chồng ức hiếp còn ủy khuất hơn. Uổng cho hắn là một đại nam nhân mà có thể làm ra chuyện buồn nôn thế này, Lý Sảng chuẩn bị theo Hoàng Linh Vũ nhập quân thầm bái phục sát đất.

“Ta cũng muốn theo ngươi.” Mộ Dung Sí Diệm ngữa cao gương mặt mộc mạc không chút son phấn nhưng bản chất đã rất tuyệt lệ lên, nhìn thẳng Hoàng Linh Vũ.

Bốn phía không ai lên tiếng.

Mộ Dung Nam Cẩn cũng kịp thời thu hồn về, kinh thán nói: “Khó trách Lục tiên sinh không nguyện để phu nhân ra ngoài, thì ra lại có tướng mạo tương tự tứ đệ ta như vậy!”

Mộ Dung Bạc Nhai nhanh chóng phụ họa: “Quả thật, tướng mạo trong vạn chọn một.”

Các sĩ binh khác nghe bọn họ nói thế, nhất thời cũng cởi bỏ nghi hoặc, nhìn tỉ mỉ lại, giai nhân trước mắt căn bản không có sát khí lệ khí của người được xưng là tử thần như Mộ Dung Sí Diệm, chỉ có sự lạnh nhạt cự tuyệt người ngoài ngàn dặm. Chẳng qua cho dù là lạnh nhạt, trong mắt các binh sĩ, hoàn toàn được giải thích thành khí chất của khuê các đại gia.

Mộ Dung Sí Diệm lạnh lùng đảo mắt nhìn hai huynh trưởng, giằng co hai vòng trên người Mộ Dung Bạc Nhai, cuối cùng vẫn dừng trên người Hoàng Linh Vũ, cố chấp trừng mắt.

Hoàng Linh Vũ giống như bị độc xà quấn thân, tiến lùi không được, giở khóc giở cười, ngồi ngốc trên ngựa đối kháng với hắn, một người dùng ánh mắt uy bức ‘ta muốn đi theo’, một người khác thì chỉ di chuyển ánh mắt giả vờ như không thấy, khiến sĩ binh xung quanh và đám người xem trò cảm thấy rất hứng thú. Đường dường Nam Vương quân quân sư quỷ kế đa đoan giết người vô hình, thế nhưng lại là người sợ vợ?

Mộ Dung Sí Diệm chuyển mắt đi trước, nhìn chăm chăm vào Trình Bình ở sau lưng, lạnh giọng nói: “Chuẩn bị ngựa cho ta.”

“Tuân lệnh.” Trình Bình khom gối cúi người, cung cung kính kính đáp. Đợi khi hắn hồi thần lại, tiểu bối Lương Tiểu Tiểu Lý Sảng đã dùng ánh mắt cực kỳ ác liệt khinh bỉ ‘phản đồ’ hắn.

Trình Bình lúc này mới hậu tri hậu giác nhớ ra mình đã đáp ứng cái gì. Nhất thời khổ não tới mức muốn tự cho mình một chưởng vào đầu. Hắn từ nhỏ tới lớn, đều trưởng thành trong Bằng Tổ, cho dù sau đó có thoát ly tổ chức, nhưng thói quen lúc nhỏ căn bản rất khó thay đổi, chẳng hạn phục tùng mệnh lệnh Nguyệt Bằng là quy tắc phải tuyệt đối tuân thủ.

Vừa rồi không phải vậy sao. Hắn mới hơi lơ là, đã như con rối đáp ứng mệnh lệnh của Mộ Dung Sí Diệm, thật sự là tuổi già khó giữ, sau lưng không biết sẽ bị mấy tiểu bối kia nói thế nào. Tuyệt đối là điểm nhơ lớn nhất từ khi hắn bỏ tối ra sáng tới nay!

Hoàng Linh Vũ dùng ánh mắt dò hỏi nhìn Mộ Dung Nam Cẩn và Bạc Nhai, hai huynh đệ nghiêm túc thảo luận vài câu, Mộ Dung Nam Cẩn ho khan mấy tiếng, nói: “Nếu tôn phu nhân đã không thể yên tâm, thì theo quân cũng được, chẳng qua ngồi xe là được, không cần kỵ mã.”

Hắn vừa nói xong, một tiên sinh trang phục mưu sĩ sau lưng đã đi tới cong lưng nói: “Vạn lần không thể, từ cổ tới nay, nữ tử tùy quân xuất chinh, trừ phụ nhân phạm tội đi theo nấu cơm, thì chỉ có quân kỹ tùy quân. Lục phu nhân vạn lần không thể tự hạ thấp thân phận, đồng thời cũng làm xấu thông lệ trong quân.”

Đột nhiên có giọng nói lạnh lẽo như băng chen vào: “Ngươi cứ nói thẳng là được rồi, là có người cảm thấy ta theo quân, thì sẽ khiến quân sư trầm mê hưởng lạc đi.”

Khi Mộ Dung Nam Cẩn nhìn qua, thì thấy Sí Diệm tự hạ mình đích thân phản bác, hai huynh đệ đã quen thuộc thói quen của hắn không thể tin vào đôi mắt và lỗ tai của mình, hơn nữa hắn còn ngầm thừa nhận thân phận ‘phu nhân’ của mình?

Mộ Dung Sí Diệm nhẹ run tay áo, một đạo hắc ảnh bay thẳng tới trước mặt vị quan đó, sau một tiếng xoẹt, cuốn lên một lớp bụi, khi nhìn lại, một mũi tiễn cắm vào đất, chỉ còn lại phần đuôi dài nửa tấc. Công phu này, đừng nói binh sĩ bình thường, ngay cả đại lực sĩ thân kinh bách chiến cũng không thể làm được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.