Sau tiếng gõ canh tư, Lạc Bình kinh thành vẫn còn yên tĩnh.
Trong một tòa dân cư độc lập bên phía cửa tây Quảng An, trên một chiếc án
thanh mộc bày một cuộc văn thư tống quyển dày thô, nhưng đã được chỉnh
lý hoàn tất. Một người trẻ tuổi mặc thanh sam thắt dây lưng màu đen ngồi tựa cửa sổ, một chân thon dài gác lên bệ cửa sổ, trong cánh tay rũ
xuống còn cầm một thư quyển. Chỉ là hắn không có tâm tình xem sách, mà
chỉ ngưng đọng nhìn ánh trăng càng lúc càng nghiêng về tây. Nếu nhìn kỹ, giữa chân mày hắn còn mang theo sự mỏi mệt nồng đậm.
Mộ Dung Bạc Nhai cứ ngồi như thế rất lâu, vì thực sự không có gì làm, cũng vì hiện
tại hắn trừ chờ đợi ra đã không còn biết phải làm gì. Thật lạ, có lẽ nên trách hắn hành sự quá nhanh. Hoặc nên thả chậm tốc độ một chút?
Sau viện tử đột nhiên truyền tới tiếng xé gió, qua một khắc, một hắc y nhân như dung nhập làm một thể với sắc đêm vượt qua đỉnh ngói, đáp xuống
ngồi xổm dưới cửa sổ nơi Mộ Dung Bạc Nhai đang ngồi. Người đó cong lưng
thỉnh an, khi ngẩng đầu, Mộ Dung Bạc Nhai đã thu lại vẻ mỏi mệt trên
mặt.
Đó là thủ hạ trong Côn Tổ cùng hắn ra đây, mỗi ngày phải phụ trách báo cáo một vài chuyện. Mộ Dung Bạc Nhai nghe mà không mấy để
tâm, nhưng vẫn tỉ mỉ sắp xếp mọi chuyện. Thủ hạ thấy tất cả mọi chuyện
đã báo cáo xong, mới nhớ tới vẫn còn một chuyện bỏ sót, tuy bản thân hắn không cảm thấy quan trọng lắm, nhưng dù sao Mộ Dung Bạc Nhai đã đặc
biệt giao phó hắn mỗi ngày phải chú ý, vì thế lại nói: “Khi canh ba, hậu môn phủ đại hoàng tử có người xuất nhập.”
Mộ Dung Bạc Nhai hơi
giật mình, ngước mắt nhìn qua. Hai tháng nay, hậu môn của phủ đại hoàng
tử có không ít người xuất nhập, nhưng hắn cũng không dám xem nhẹ.
“Chỉ là người bị vác ra ngoài tướng mạo khác biệt Hoàng Linh Vũ rất lớn, chúng ta không truy theo.”
“Các ngươi có nhìn rõ rồi chứ?”
“Vâng, người đó tuy bị che kín diện mạo, nhưng nhìn dáng vẻ tóc hoa râm, đã
qua tuổi bán trăm, thân hình cũng gầy nhỏ hơn nhiều.”
Mộ Dung Bạc Nhai nổi lên một trận thất vọng, hai tháng nay, người bị mang ra khỏi
phủ đại hoàng tử không ít, nhưng mỗi lần kết quả cũng đều là thất vọng.
Hắn phất tay bảo người đó lui xuống, chống vào bệ cửa sổ đứng lên.
Ánh trăng khuyết bên ngoài âm u tối tăm, tâm tình hắn cũng như đem trăng
tối mịt này, tuy khổ sở giữ vững hy vọng, nhưng lại không biết lúc nào
mới có thể thấy được ánh sáng.
Hoàng Linh Vũ giống như cái bao bố bị vác trên vai thủ vệ đó. Bất luận là tay hay chân, đều mềm nhũn lắc
lư theo bước đi của hắn. Khi vừa ra ngoài, thủ vệ vì phòng ngừa y loạn
động, cố ý điểm huyệt đạo ở vài chỗ của y. Thủ vệ đó lực tay cực lớn,
mỗi lần điểm xuống đều khiến y cảm thấy như bị chùy đánh vào, mất một
lúc muốn thở không nổi. Sau khi cơn đau đớn trôi qua, thì lại không trở
ngại hành động.
__ Vừa rồi, đích thật là điểm huyệt trong truyền thuyết?
Hoàng Linh Vũ bâng quơ nghĩ.
Vấn đề này không phải lần đầu tiên quấy nhiễu y, nhớ lại thì cũng từng bị
người điểm huyệt qua rồi, đó là khi còn ở thành Hoài Qua. Lúc đó là một
tửu quỷ, đánh y ngất đi, để truyền máu cho Mộ Dung Bạc Nhai. Nhưng mà y
rất nhanh đã tỉnh lại.
Điểm huyệt trong truyền thuyết, thật sự chỉ có cái vẻ.
Suốt quãng đường đi, trước mắt Hoàng Linh Vũ chỉ có mặt đất nhanh chóng di
động, mới bắt đầu là ánh lửa chiếu lên đá xanh lát đất. Sau đó đi về
sau, bối cảnh đột nhiên tối đi nhiều, dưới ánh trăng mờ ảo có thể thấy
được lối nhỏ hoa viên với những viên đá vụn nhỏ, thông qua mấy bậc thềm
cao trũng, đi qua lối lát gạch thô của con hẻm và thành môn, thì biến
thành nơi hoang dã vắng vẻ. Lúc này sắc trời đã dần sáng, mà thủ vệ đi
theo Trình Bình vẫn không ngừng nghỉ, cũng không biết phải đi đến thâm
sơn cùng cốc nào.
Hoàng Linh Vũ không có giãy dụa, tuy đầu óc bị
lắc lư đến choáng váng, nhưng vẫn đang suy nghĩ nên thoát thân thế nào.
Trình Bình quả nhiên vô cùng có kinh nghiệm, tuy trong địa lao đã cho y
được tiện nghi rất nhiều, còn vì y chuẩn bị đá cuội thuận tiện sử dụng,
nhưng khi ra ngoài lại bảo thủ vệ kia tỉ mỉ kiểm tra người y. Cái này
chính là ‘vào thì dễ ra thì khó’, muốn giấu những viên đá cuội to bằng
trứng bồ câu đó mà không để ai phát hiện, đích thật là nhiệm vụ không có khả năng, cũng khó trách lúc đó y kêu gào đòi đá cuội, Mộ Dung Nhuệ
Việt cũng đáp ứng rất sảng khoái.
Đối thủ là hai người.
Ưu thế là, không ai có tâm phòng bị y.
Chính lúc này, thủ vệ đó đột nhiên hỏi: “Trình đại nhân, không phải con đường này.” Tựa hồ vì Trình Bình đã đi ra khỏi lối dự định, thủ vệ đó vô cùng kinh ngạc. “Bắc môn gần núi, trên núi có rất nhiều dã lang, có thể giải quyết sạch sẽ thi thể.”
Trình Bình im lặng một lúc, ngữ điệu
bình tĩnh đáp: “Các ngươi đều chỉ tới một nơi để xử lý người, nếu địch
nhân đã nắm vững quy luật, thì sẽ ở nơi đó đợi chúng ta đưa người tới
cửa cũng không chừng.”
Thủ vệ nghĩ nghĩ thấy có đạo lý, ân ân vài tiếng, chỉ thiếu điều giơ ngón cái ra biểu thị tán dương: “Cao minh! Thật cao minh!”
Lại qua vài phút, sắc trời đã sáng hẳn, ánh dương đỏ rực nghiêng nghiêng
chiếu vào bình nguyên lâm địa, thủ vệ đó dù đã quen vác người, cũng mệt
tới mức thở phì phò. Khi hắn đã mềm chân tới mức sắp ném Hoàng Linh Vũ
xuống đất, Trình Bình mới nói: “Chọn chỗ này đi.”
Thủ vệ như được đại xá, nhũn tay nhũn chân ném Hoàng Linh Vũ xuống đát. Mà lúc này,
Hoàng Linh Vũ sớm đã bị quãng đường xốc nảy làm đầu choáng mắt hoa, may
mà chưa ăn bữa sáng, nếu không đã bắt đầu ói ra.
“Ngươi về trước đi.” Trình Bình phân phó.
“Đại nhân không cần ta giúp sao?”
“Ta muốn thao luyện độc môn thủ pháp, ngươi cũng muốn đứng bên quan sát?”
Thủ vệ đó lầm bầm hai tiếng, quả nhiên không dám đối chọi với hắn, càng
không dám hỏi độc môn thủ pháp ở phương diện nào, ủy khuất bỏ đi.
Lúc này, trong lòng Trình Bình vô cùng rối loạn, nên không biết ở một nơi
khá xa sau lưng có một người khác đang đứng. Hoàng Linh Vũ lặng lẽ tính
toán nên thoát thân thế nào, cũng không biết y vừa rời khỏi Lạc Bình
thành, một nhân ảnh mà y quen biết đang nhanh chóng lao xuyên qua bắc
thành môn.
Mộ Dung Bạc Nhai một đêm không ngủ, trong ngực đột
nhiên giật nảy, tựa hồ có chuyện gì đó chỉ cần một chút nữa sẽ có thể
nắm được đầu mối. Nhưng những đêm thế này suốt nửa năm nay thật sự quá
nhiều, cũng không biết rốt cuộc là chuyện gì khiến hắn bất an như thế.
Tung tích của Hoàng Linh Vũ, hắn sớm đã tra được, hắn thậm chí có thể đoán
được y nằm trong tay Mộ Dung Nhuệ Việt thì đại khái phải chịu những gì.
Nhưng vẫn không thể hành động.
Lạc Bình thành không phải Đông
Bình thành, Mộ Dung Nhuệ Việt cũng không phải Mộ Dung Sí Diệm. Sí Diệm
tuy hung, nhưng không tuyệt. Nhuệ Việt cực hung, đồng thời cũng cực
tuyệt. Bạch Y giáo không thiếu người bị bắt vào phủ đại hoàng tử, nhưng
mỗi lần ứng cứu, cuối cùng chỉ có thể khiến người đó tử vong sớm hơn.
Không phải bọn họ hành động không đủ nhanh, mà là Mộ Dung Nhuệ Việt sớm
đã hạ tử lệnh, nếu mắt thấy tù phạm sắp được giải cứu, nhiệm vụ quan
trọng của tất cả thủ hạ gần đó, là lập tức đổi từ toàn lực chống địch
sang toàn lực giết chết tù phạm.
Mộ Dung Nhuệ Việt không quan tâm có thể có được khẩu cung hắn muốn hay không, sự lãnh huyết và quả quyết của hắn tạo thành một ấn tượng cho tất cả kẻ địch của hắn, người này
tuyệt đối sẽ không để cho bất cứ chuyện gì thoát ly khỏi kế hoạch và
khống chế của hắn. Một khi không thể nắm vững, thì sẽ toàn lực tiêu trừ.
Một lần, hai lần, hàng chục lần, còn có ai dám cứu người trong tay hắn nữa? Có lẽ chỉ có người sợ hãi tình báo bị tiết lộ mà muốn tự giết chết
người của mình, mới sẽ toàn lực cướp ngục. Nhưng có năng lực bức đến mức Mộ Dung Nhuệ Việt giết tù phạm, thì tự thân cũng phải bỏ ra cái giá lớn tương ứng.
Trong phủ Mộ Dung Nhuệ Việt như thùng thiết, giọt
nước khó vào. Thủ hạ của Mộ Dung Bạc Nhai hắn chính là những người còn
sót lại sau khi Mộ Dung Nhuệ Việt lựa chọn, nếu xâm nhập vào thì khó
càng thêm khó. Cho nên hiện tại hắn chỉ có thể đợi, đợi thời cơ dễ hạ
thủ nhất, đợi tới khi nào Mộ Dung Nhuệ Việt cảm thấy y vô dụng, nguyện ý đem y đi ‘xử lý’.
Hiện tại hắn chỉ có thể đợi. Ngoài việc này
ra, đối với việc Hoàng Linh Vũ có chịu khai tội, có đồng ý hiệp trợ Mộ
Dung Nhuệ Việt hay không, hắn căn bản không để ý. Còn có chuyện gì thống khổ và khó chịu bằng việc tuy biết tung tích của đồng bạn nhưng lại
không thể hành động? Nhưng trước mắt, đãi ngộ của Hoàng Linh Vũ khẳng
định càng thêm ác liệt. Muốn trách thì chỉ có thể trách nửa năm trước,
vào đêm hàn đông, lần gặp mặt đó, lần bỏ lỡ đó, lần thất thủ đó.
Chân trời dần sáng, Mộ Dung Bạc Nhai đột nhiên từ trong mộng giật mình tỉnh
dậy. Hắn nghĩ tại sao lại thần trí bất an như thế, nhớ tới bẩm cáo của
thủ hạ tối qua. Nửa năm nay, chỉ cần có người bị mang ra khỏi phủ của Mộ Dung Nhuệ Việt, chỉ cần tuổi tác tương tự, hắn đều sẽ phái người đi tra xét theo dõi. Nhưng dựa vào cái gì mà hắn cho rằng sau khi vào nơi đó
rồi, còn có thể trở ra hoàn hảo như lúc đầu?
Thà theo lầm ngàn người, quyết không thể lại bỏ lỡ thêm lần nào.
Nghĩ đến đây, Mộ Dung Bạc Nhai đổ một thân mồ hôi lạnh, lấy binh dao dưới
tường, lao mình về hướng lang sơn thành bắc nơi thủ hạ của Mộ Dung Nhuệ
Việt chuyên dùng để ‘xử lý’ phạm nhân.
Trình Bình không biết, hắn bất ngờ phát thiện tâm, tuy đích thật mang Hoàng Linh Vũ rời khỏi nơi
thành bắc dã lang xuất nhập, nhưng cũng tựa hồ đã bố trí Hoàng Linh Vũ
vào cảnh địa cô lập không trợ giúp.