Mộ Dung Bạc Nhai chợt cảm thấy toàn thân giống như có hàn lưu chảy qua,
bất giác rùng mình, khi quay đầu lại nhìn, sau lưng lại chẳng có gì. Lộ
Thị Tửu tới cầu trợ hiếu kỳ nhìn hành động của hắn, Mộ Dung Bạc Nhai
nâng tay đập mạnh lên trán hắn, nói: “Phát ngốc cái gì, còn không mau
đi.”
Khi tới một gian biệt viện khác, chỉ thấy bên trong mờ mờ ảo ảo, mấy Côn viên đang vây quanh một người, chính là Trình Bình. Chỉ
thấy hắn dựa lưng vào tường, tay cầm hai sợi vải bố quấn quanh cổ một
Côn Viên, bản thân còn đang thở dốc.
Thì ra Trình Bình liều vận
chân nguyên bị tổn hại xông phá huyệt đạo, giải băng đới cột trên người, nhân lúc Côn viên đó đến đút dược cho mình thì khống chế huyệt đạo của
hắn, dùng sợi vải quấn cổ hắn. Trình Bình dự định có thể thoát thân thì
thoát, nếu không thể thoát, thì liều chết vặn gãy cổ người này, một mạng kéo theo một mạng, cũng coi như bồi thường.
Lộ Thị Tửu vốn còn
đang uy bức lợi dụng, thậm chí còn muốn giết phức hắn, lột sạch y phục
chỉ lưu lại đôi giày, treo ngoài cửa thành cho người ta thưởng thức,
nhưng Trình Bình vốn là người bức cung có tiếng, chút uy hiếp nhỏ nhoi
này nào được hắn đặt trong mắt, chỉ hừ lạnh một tiếng, sống chết không
chịu buông tay đầu hàng.
Lộ Thị Tửu không có biện pháp, mới căng da đầu đi tìm Mộ Dung Bạc Nhai đến trợ giúp.
Bị trọng thương gần chết thế này mà còn bướng bỉnh như vậy, thật không
thẹn là nhân vật nằm ở vị trí trên hai mươi trong thiên bảng do Mộ Dung
Sí Diệm bồi dưỡng nên. Phương diện tính cách xem ra có chỗ đặc biệt,
cũng khó trách Hoàng Linh Vũ muốn lưu hắn một mạng.
Mộ Dung Bạc
Nhai trước tiên là bội phục, tiếp theo là nhăn mày, Hoàng Linh Vũ còn
đang ngủ trong chính viện sương phòng, Mộ Dung Bạc Nhai khó thể yên tâm
ly khai, cho nên chuyện này phải giải quyết nhanh chóng một chút. Hắn
đứng sau lưng mọi người nói: “Tất cả nhàn rỗi đứng đây làm gì? Lại không phải náo nhiệt, có gì đáng xem?”
Các Côn viên thấy lão đại tới
rồi, la lên một tiếng, rồi tản hết đi. Chỉ còn lại Lộ Thị Tửu cùng Trình Bình mắt to trừng mắt nhỏ, chính giữa còn kẹp một người bị siết tới
không thể động đậy. Mộ Dung Bạc Nhai nói: “Việc đến hôm nay, ngươi đã
biết quá nhiều bí mật của chúng ta như thế, còn cho rằng bản thân có thể sống sót thoát ra sao?”
Trình Bình thấy những Côn viên đó gặp Mộ Dung Bạc Nhai không quỳ cũng không vấn an, trong lòng có chút khinh
thường, nói: “Ta cũng biết bản thân không thể thoát được, nếu đã như
thế, kéo theo một người bồi táng cũng không tệ.”
Mộ Dung Bạc Nhai lộ ra vẻ tiếc nuối, đáng tiếc nói: “Nếu đã vậy, chỉ tiếc cho Trình
huynh đệ không thấy được một chuyện hay rồi.” Nói xong, quay người đi
tới trước giá sách, từ trong hàng sách ngang lục tìm một chút, chọn ra
một quyển sách viết tay bọc da xanh, tùy tiện lật trang một bắt đầu đọc
lên.
Đoạn đầu tiên đã xuất hiện tên của Mộ Dung Sí Diệm, tiếp
theo là tên của Mạc Xán, Mộ Dung Nhuệ Việt cũng nhất nhất hiện thân. Mới nghe chỉ cảm thấy phong hoa tuyết nguyệt văn từ ưu mỹ, sau đó những
chuyện luân thường hỗn loạn khó lọt tai cũng dần được tuôn ra như hạt
ngọc trên bàn tính, thanh thanh không dứt. Trình Bình nghe càng lúc càng đỏ mặt tía tai, Lộ Thị Tửu thì lại nghe tới mức mắt càng trừng càng
lớn.
Lộ Thị Tửu biết Côn Tổ phân làm hai nhánh, một lo ngoài một
lo trong. Ngoại Côn tuy tập trung nhân sĩ võ công cao cường, nhưng tứ
thất nguyên lão chân chính nắm giữ vận hành của Côn Tổ, lại trực thuộc
tứ tổng trưởng của Nội Côn, Mộ Dung Bạc Nhai ngoài tinh lực ra, thì
chính là có tứ thất nguyên lão giúp đỡ. Ngoại Côn phụ trách thăm dò tin
tức, Nội Côn thì phụ trách đem những tin tức này ghi chú thành sách,
chuẩn bị có lúc cần đến.
Mà có lúc, những người cầm bút thao tác
của Nội Côn, thỉnh thoảng sẽ kiêm luôn chức từ một chuyện mà lan ra
thành lời đồn vang xa, dao động nhân tâm. Chẳng hạn như thỉnh thoảng sẽ
đem một số tin tức Ngoại Côn do thám được tuyên truyền ra ngoài, luôn
luôn có thể đạt được mục đích khoáy động nhân tâm.
Nhưng cái bang lão hồ ly ăn thịt người không nhả xương của Nội Côn đó từ lúc nào đã
biên soạn ra một quyển sách có thể gọi là ‘Câu chuyện của x nam nhân và
một nữ nhân’. Lộ Thị Tửu nhưng lại hoàn toàn hoàn toàn chưa từng nghe
qua phong thanh gì.
Mộ Dung Bạc Nhai rất nhanh đã đọc xong một
đoạn tình tiết hoa tiền nguyệt hạ, hắn dừng lại, tầm mắt chuyển từ trên
sách lên mặt Trình Bình, nói: “Quyển [Yến cung bí lục] này, là do ta
nhiều năm tập hợp mà thành, nhưng dù sao cũng can hệ tới phụ và huynh
ta, vốn chỉ làm thành tư liệu bí mật lưu truyền trong Côn Tổ.” Sắc mặt
Trình Bình quả nhiên càng lúc càng khó coi, hắn lại nói: “Ngươi nếu chết thì tự đi chết, đừng liên lụy đến người của chúng ta. Nếu không quyển
sách này, chúng ta ngày mai sẽ cho ấn bản ra, tin rằng chưa tới một
tháng, toàn quốc trên dưới, trong bảy nước, đều sẽ biết đến Bằng Tổ của
ngươi là tổ chức dâm ô loạn luân thế nào.”
Trình Bình yên lặng
không nói, hắn vốn bị trọng thương, dần không thể chống đỡ, đầu óc cũng
càng lúc càng rối loạn, chẳng qua bị lời nói của Mộ Dung Bạc Nhai làm
ngây dại, mới miễn cưỡng chống đỡ tới lúc này.
Mộ Dung Bạc Nhai
âm thầm ra hiệu dưới tay áo, Lộ Thị Tửu quen phối hợp với hắn, dịch chân vòng ra góc. Mộ Dung Bạc Nhai làm như không có chuyện gì lại khuyên
giải Trình Bình. “Có lẽ ngươi chết rồi thì không để ý tới danh tiếng
của mình tốt xấu thế nào, nhưng đừng quên, trong Bằng Tổ còn có bao
nhiêu người, tiền bối của ngươi, đồng đội, thuộc hạ, sẽ vì tập sách này
mà không còn mặt mũi.” Ngừng một lát, “Ngươi cũng đừng quên, chỉ cần
sách này hiện thế, Bằng Tổ ẩn giấu sau triều đường từ lúc đó cũng sẽ
không còn thần bí gì nữa. Côn Tổ của chúng ta đã bị đuổi ra triều đường. Từ nay về sau Bằng minh mà Côn ám. Phải chọn lựa thế nào, ngươi tự
quyết định đi.”
Trình Bình cuối cùng có chút lung lay muốn ngã,
Mộ Dung Bạc Nhai buông ngón tay xuống, Lộ Thị Tửu nghiêng người vọt lên, đoạt trường đao trong tay hắn, xoay tay điểm vào mấy huyệt vị của hắn.
Lúc này, Mộ Dung Bạc Nhai bước nhanh tới vừa đúng lúc đón được Côn viên
vì mất đi chỗ dựa mà mềm nhũn ngã xuống.
Côn Viên đó sau khi được giải huyệt thì lầm bầm không biết đang nói gì, tuy bị Mộ Dung Bạc Nhai
phạt đến trù phòng giúp việc một tháng, nhưng cũng không có bất cứ oán
trách nào. Nói tới cùng, là do hắn vi phạm cấm lệnh, khi chăm sóc kẻ
địch bị thương vì thuận tiện nên không gỡ bỏ binh khí. Hơn nữa hắn do
đối phương bị trọng thương mà không để tâm phòng bị. Hiện tại là do hắn
vận khí tốt, lông tóc vô thương lưu lại tính mạng, nếu có lần sau, đại
khái không gặp được vận may như thế.
Xử lý xong chuyện này, Mộ
Dung Bạc Nhai nhìn trình Bình đã hôn mê, nhớ tới chút tâm sự, cuối cùng
cái gì cũng không làm, quay người bỏ đi.
Người này ý chí ngoan
cố, thủ đoạn quả cảm, lại là chuyên gia khảo vấn bức cung. Mười phần thì có tám chín phần Hoàng Linh Vũ rơi vào tay người này bị trừng trị.
Nhưng nếu Hoàng Linh Vũ đã không nói gì cả, hắn cũng không thể làm gì
cả. Hoàng Linh Vũ và hắn đều rất rõ, hành động của Trình Bình, không
phải xuất phát từ ý nguyện của bản thân, mà đều là nghe theo mệnh lệnh
của ‘chủ nhân’.
Lòng hắn thấy bức thiết, vội đi về chủ viện. Lộ
Thị Tửu chạy ra theo, vừa đi vừa nhìn chăm chăm quyển sách hắn vẫn đang
nắm trong tay hỏi: “Quyển [Yến cung bí lục] đó, có thể cho ta mượn xem
không.” Mộ Dung Bạc Nhai không hảo khí đem nó đập lên mặt hắn, bước
nhanh bỏ đi.
Lộ Thị Tửu lướt một cái mười hàng đọc vèo ngay ba
bốn trang, liên mồm hô bị lừa rồi! Bên trong nào có [Yến cung bí lục]
gì, chỉ là tiểu thuyết phái uyên ương hồ điệp đang lưu hành trên thị
trường mà thôi. Mộ Dung Bạc Nhai khi dễ các Bằng viên trừ thuật nghiệp
ra thì không có thói quen xem sách, liền lâm thời đổi tên nhân vật trong sách thành tên bọn Mạc Xán, miêu tả sống động tự nhiên, thật sự di
chuyển được lực chú ý của Trình Bình.
Sáng hôm nay tại vùng ngoại ô Lạc Bình kinh, hắn nghe Hoàng Linh Vũ liên mồm bịa đặt trôi chảy ‘Mạc Xán tình sử’, đã cảm thấy vậy là hết mức, chiều hôm nay, hắn lại được
kiến thức công lực lướt sách viết tay thuận mồm lừa gạt của thủ lĩnh nhà mình cũng là thứ người bình thường không thể so sánh.
Nghĩ tới
gia hỏa ra vẻ đạo mạo không biết trước đây trong lúc cười đùa đã lừa gạt bọn họ bao nhiêu lần như vậy rồi, Lộ Thị Tửu ôm ngực ngừng bước: “Gian trá a gian trá! Sao lại có một lão đại gian trá như thế a!”
Mộ Dung Bạc Nhai nghe tiếng khóc kinh thiên truyền tới sau lưng mình, cảm thấy buồn cười, không thèm để ý nữa.
Hắn ngẫm nghĩ, cỗ thế lực trong triều đình Đại Yến mấy hôm nay, dùng thái
độ phi bạo lực không hợp tác, đang chỉnh Mộ Dung Nhuệ Việt đến đầu váng
mắt hoa, bên phía nhị ca Nam Cẩn chắc cũng tạm thời không cần hắn xen
vào giúp đỡ nữa. Mà biên quan tây nam Yến Hàn tuy có hơi khẩn cấp, nhưng gần đây cũng không tới mức xảy ra chuyện, cho nên đại khái có thể đủ
thời gian rảnh suy nghĩ làm sao trị liệu thương thế cho Hoàng Linh Vũ.
Nhưng mà vào lúc này, từ xa rất xa, vượt qua đình đài lầu cát, giả sơn tiểu
thạch, bên tường ngoài của tường ngoài, truyền đến huyên náo không bình
thường. Hắn cảnh giác dừng chân, quay đầu, từ xa nhìn thấy Lộ Thị Tửu
trong bóng cây đối diện cũng vì tiếng vang này mà dừng chân.
Không qua một khắc quả nhiên có Côn viên chạy tới, cong người bẩm báo: “Bên
ngoài có một một ngũ trăm người, tay cầm thủ lệnh của phủ đại hoàng tử,
muốn tới điều tra đào phạm. Hiện tại đang giằng co cùng các trang đinh.”
Đến thật nhanh.
“Bảo các trang đinh tiếp tục kiên trì, thả phi cáp thông tri Nhiếp Vô Nương
trở về xử lý. Chúng ta tạm thời tránh đi.” Hắn nói, rồi bước nhanh thêm
mang Hoàng Linh Vũ trốn tránh kiểm xoát.