Tiếng ồn ào bên ngoài làm Hoàng Linh Vũ tỉnh giấc, cố gắng vài lần, cuối cùng mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn dị thường, vô cùng khó chịu. Chỗ đang ở có chút nghiêng và tối mờ, đỉnh nóc thấp lùn gần ngay trước
mắt, không còn là căn phòng nơi y ngủ trước đó nữa.
“Tỉnh rồi?”
Giọng nói của Mộ Dung Bạc Nhai gần ngay bên tai, y nghe tiếng thì muốn
quay đầu lại, ai biết ngay cả chút khí lực đó cũng giống như không thể
vận được.
“Đừng loạn động.” Mộ Dung Bạc Nhai lại kéo chặt tấm
thảm lông trên người y, nửa ngồi dậy, để Hoàng Linh Vũ có thể nhìn thấy. “Ngươi hơi phát sốt.”
“Ân.”
Bệnh cũ này đã có từ lâu,
cũng không cần y lo lắng. Ở kiếp trước, nếu cục di sản văn hóa có thông
báo, ra hạn phải giao kế hoạch khai quật, báo cáo thăm dò hoặc địa hình
di tích này nọ, y và Diêm Phi Hoàng thường xuyên suốt mấy ngày không
chợp mắt. Đội khảo cổ đa phần đều ngay tại chỗ di tích đó mới trưng dụng dân công giúp đỡ khai quật, những công việc mang tính chuyên nguyện rất lớn này chỉ có thể do bọn họ làm, càng huống hồ có lúc còn bị thúc giục rất gấp. Kết quả chính là, sau khi đại công cáo thành, Diêm Phi Hoàng
cao to thô kệch còn có thể nhảy nhót, nhưng y lại bị một chút bệnh không lớn không nhỏ. Bác sĩ nói đây là kết quả do tinh thần căng thẳng quá
độ, cũng không phải chuyện gì lớn.
Chỉ là đã chết qua một lần
rồi, đổi sang thân thể trẻ tuổi này, nhưng thói quen cũ vẫn mang theo,
điều này khiến Hoàng Linh Vũ cảm thấy bản thân làm người thật sự thất
bại.
Bên dưới lại truyền tới từng trận tiếng lục rương đá tủ,
Hoàng Linh Vũ mới phát giác thì ra chỗ hiện tại của y và Mộ Dung Bạc
Nhai, là trên nóc nhà. Đại khái gian phòng này thiết kế kiểu trần đôi,
giữa hai tầng là nơi để giấu người. Mà bất luận là nhìn từ bên ngoài hay nhìn từ bên trong, đều có thể thấy được nóc nhà trống trải sạch sẽ, ai
biết trong đó còn có càn khôn. Cũng khó trách Hoàng Linh Vũ cảm thấy địa thế hơi nghiêng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Y thấp giọng hỏi.
“Tốp quan binh thủ hạ của Mộ Dung Nhuệ Việt đến lục xoát, chịu đựng một chút.”
“Nhanh như vậy?”
“Hắn không đích thân tới, chẳng qua là quan binh bình thường lục xoát khắp nơi thôi.”
Mộ Dung Bạc Nhai dán sát vào mặt Hoàng Linh Vũ nói, cũng không biết là cố ý hay vô ý, hơi nóng toàn bộ đều phả lên cổ y. Hoàng Linh Vũ hung hăng
trừng hắn, Mộ Dung Bạc Nhai lại càng tăng thêm, áp trên người y dồn sang một bên, hé mở một chút trên phiến ngói trước mắt, nhất thời liền có
ánh sáng màu tím đỏ chiếu vào.
Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy trên
người càng lúc càng tăng nhiệt, tuy được bọc thảm lông, nhưng lại không
đổ mồ hôi, đang nghẹn tới phát hoảng, chút gió đêm mát rượi thổi vào,
lập tức thấm vào tâm phế.
Mộ Dung Bạc Nhai nhìn qua khe hở ra
ngoài, đột nhiên nói: “A, Nhiếp Vô Nương cuối cùng cũng về rồi, tốc độ
thật nhanh, lần này có kịch hay để xem.”
Hoàng Linh Vũ lại chuyển lực chú ý xuống dưới.
Lạch cạch binh binh, tiếng mở tủ vang lên liên tục… những người bên dưới đều không nghe thấy được tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Người có vẻ là quản gia khẩn cầu: “Các vị quan gia cho tiểu nhân một con đường
sống đi, đây là sản nghiệp dưới danh của đại tướng Võ Lượng, nếu bị nàng phát hiện trong biệt viện bị người làm loạn, thì sẽ lấy mạng của ta a!”
Hoàng Linh Vũ giật mình, buột miệng nói: “Sản nghiệp của Võ Lượng? Từ lúc nào các ngươi và đệ nhất nữ tướng Đại Yến đó có dính líu?”
Mộ Dung
Bạc Nhai cười như không cười nói: “Võ Lượng chính là Nhiếp Vô Nương, vốn chính là người của chúng ta… ngươi tiếp tục nghe.”
Bên dưới, một người có vẻ là binh sĩ nhỏ bẩm cáo: “Đội trưởng, gian phòng này cũng không có người!”
Người có vẻ là đội trưởng mắng: “Không có thì mau đi, đừng đợi lão hổ cái đó về.”
Lúc này, người đến đã vào phòng, ngừng bên bậc cửa. “Nga? Ngươi nói ai là
lão hổ cái a.” Một giọng nói nữ thô khàn kéo dài âm hỏi.
Tuy
không thể thấy được tình hình bên dưới, nhưng Hoàng Linh Vũ đại khái có
thể tượng tượng được một nữ nhân đầu to đứng ngoài bậc cửa hung ác như
hổ rình mồi nhìn chăm chăm đám quan binh bên trong. Mà đám bị thịt bên
trong thì run run rẩy rẩy lại cố chóng đỡ khí thế đứng đối diện nàng.
Nữ nhân tiếp tục nói: “Tuy nơi này chỉ coi như là biệt viện của ta, nhưng
cũng cất giữ không ít đồ sách quân sự, các ngươi tùy tùy tiện tiện vào
lục xoát, sau này nếu bị tiết lộ mật, bổn tướng sẽ tìm các ngươi tính
toán.”
Những quan binh đó nghe thế rùng mình, ai dám gánh tội
danh nặng như vậy, lập tức bắt đầu nói ngọt cười bồi. Quả thật nói hết
lời rồi, Nhiếp Vô Nương mới ‘miễn cưỡng đắn đo’ thả cho bọn họ đi.
Cách đẩy qua đẩy lại này, làm Hoàng Linh Vũ nghe mà buồn cười, càng nảy sinh hảo cảm với Nhiếp Vô Nương. Nhân vật thế này, quan binh bình thường
thật sự không phải đối thủ của nàng a. Đầu óc y bắt đầu linh hoạt, cũng
cảm thấy trên người không còn khó chịu lắm.
Những quan binh đó
đang đầu xám mặt tro lùi ra ngoài, Nhiếp Vô Nương lại gọi tên đội trưởng lại: “Đúng rồi, đội trưởng nhà ngươi tướng mạo thật tú tuấn nha…”
“Không không không.” Đội trưởng đó không đợi nàng tiếp tục nói nữa, vội thoái
thác: “Tại hạ thân nhiễm bệnh khó chữa, đừng thấy tướng mạo thế này mà
lầm, thật ra ngoài mạnh trong khô, là loại hình chỉ có nhìn chứ không
xài. Võ đại nhân quá khen, nhưng đừng đánh giá tại hạ quá cao, nếu không thật sự là giảm phúc của tại hạ!”
Nhiếp Vô Nương cân nhắc một
chút, tựa như thập phần không cam lòng nói: “Nếu đã vậy, đội trưởng trở
về dưỡng bệnh đi, lúc nào khỏi rồi, tiểu nữ tử lại đến thăm hỏi đội
trưởng đại nhân.”
“Không dám không dám, không dám không dám!” Đội trưởng đó đại khái là mặt đầy mồ hôi lạnh, vội vàng lùi ra ngoài, nói
cũng nói không xong, hoang mang dẫn đám binh chạy đi, so với thỏ chạy
còn mau hơn.
Hoàng Linh Vũ hít một hơi lạnh, trong cung y cùng
đám hoạn thị đó cũng nghe nói không ít chuyện bát quái, cũng có nghe tới nữ tướng Võ Lượng rất thích giày vò nam nhân trên giường, tuy không lấy chồng cũng không lấy nam thiếp, nhưng thỉnh thoảng sẽ nhắm vào nam nhân mỹ mạo, dùng xong thì vứt. Công lao của nàng to lớn, được hoàng đế tín
nhiệm, hơn nữa khi đem người giày vò tàn bạo cũng sẽ cho nhiều tiền tài, nên cũng không có ai nói nàng cường đoạt thị nam.
Có rất nhiều
hoạn thị âm thầm trông ngóng nàng ta sẽ đi đấu đá với bạch phát ma nữ
kia, trong cung cũng từng mở cá cược ngầm, tỉ lệ của Võ Lượng và Mạc Xán là một với một.
Mộ Dung Bạc Nhai quen biết nữ nhân thế này, hơn
nữa Bạc Nhai cũng coi như tướng mạo vô cùng không tồi, lúc nghiêm chỉnh
cũng là một người vĩ ngạn ưu nhã… nghĩ như thế, Hoàng Linh Vũ bất giác
càng cảm thấy đầu đau khó chịu.
Đang nghĩ thế, Mộ Dung Bạc Nhai
đã nhẹ nhàng ôm y lên, nói: “Tư Đồ Ngạo cũng cùng về với nàng ta, chúng
ta xuống cho hắn xem bệnh cho ngươi.”
Vóc dáng này của Hoàng Linh Vũ nửa năm trước không dài thêm, hiện tại còn chịu thêm áp lực, Mộ Dung Bạc Nhai thở dài, bóc miếng ngói phía dưới lên, khéo léo nhảy xuống.
Đợi trước mặt không còn lắc lư nữa, Hoàng Linh Vũ cuối cùng nhìn rõ được
hai người trong ánh chiều tà chiếu vào qua ô cửa sổ, một nữ tử cao to,
ngang ngửa Mộ Dung Bạc Nhai, thân hình thì còn muốn tráng kiện hơn hai
vòng. Người còn lại dáng vẻ trung niên, mặc trường sam thư sinh màu xám, để bộ râu rất dài, điểm thêm rất nhiều khí chất của giáo thư tiên sinh.
Mộ Dung Bạc Nhai đi tới nói: “Nhiếp đại tỷ, Tư Đồ huynh!”
Nhiếp Vô Nương ha ha cười lớn nói: “Mỗi lần gặp ngươi đều bị ngươi chiếm đủ
tiện nghi, ngươi gọi ta đại tỷ, vậy Tiêu sư phụ của ngươi chẳng phải
cũng theo đó bị giáng một cấp bối phận sao?”
Thì ra Nhiếp Vô
Nương cùng Tiêu Thanh Ngọc phải lòng nhau, tuy không mai mối hôn phối,
nhưng đã là một đôi mà trong Bạch Y giáo Tây Thương tộc đều công nhận.
Nên chiếu theo tình cảm này mà nói, Mộ Dung Bạc Nhai phải gọi nàng một
tiếng ‘sư mẫu’.
Thông thường nữ tử đối với loại phu thê chi sự
này rất ngại mở miệng, nào giống như Nhiếp Vô Nương hùng hổ ngang nghiên lấy ra chọc cười người khác? Nhưng Nhiếp Vô Nương nàng là người thế
nào? Tự có nguyên tắc hành sự của riêng mình, cũng không cố ý yểu điệu
xấu hổ như nữ tử bình thường.
Chẳng qua Mộ Dung Bạc Nhai lúc này
đặt toàn bộ tinh lực ở chỗ khác, sau khi giới thiệu vài người cho nhau,
thì liền nói với Tư Đồ Ngạo: “Tư Đồ tiên sinh, người này, xin thỉnh
ngươi nhất định cố sức giúp đỡ xem thử.”
Tư Đồ Ngạo nhìn trái nhìn phải, đột nhiên kinh hô: “Ngươi là Hoàng Linh Vũ?”
Nhiếp Vô Nương kỳ quái hỏi: “Ngươi quen biết hắn?”
“Năm ngoái Mộ Dung Bạc Nhai bị đâm một đao, còn phải ngâm trong nước hơn nửa đêm. Lúc đó ta chính là rút máu từ người y truyền cho Mộ Dung Bạc
Nhai.” Nói tới đây, nghĩ nghĩ lại tiếp: “Ta nhớ lúc đó ngươi bị tên tửu
quỷ Nhiếp Vô Địch đánh ngất rồi đưa tới, lại bị điểm huyệt, chuyện lấy
máu đó chắc không biết rõ, nhưng thấy bộ dáng ngươi hình như không có
một chút kinh ngạc?” Câu này là nói với Hoàng Linh Vũ.
Mộ Dung
Bạc Nhai đổi sang tay khác đỡ Hoàng Linh Vũ lên, cánh tay rảnh rang thì
kéo tay áo Tư Đồ Ngạo, đi tới trước giường, đầu tiên đặt người nằm tốt,
mới trừng mắt nhìn người còn lại.
Tư Đồ Ngạo nhớ tới chính sự, không nói cười nữa, đoan chính ngồi xuống chẩn mạch cho Hoàng Linh Vũ.