Khi nhìn tới cái đám gia hỏa tự xưng là ‘bang người lười’, Lộ Thị Tửu đang
ngồi bên cạnh giếng nước gần nhà bếp rửa rau. Không sai, là đang rửa
rau.
Mỗi người đều có sở thích đặc biệt của mình, Lộ Thị Tửu cũng vậy.
Lộ Thị Tửu từng có rất nhiều thân phận, một trong đó chính là làm chân
chạy vặt ở trù phòng trong phủ của thương nhân bán muối nổi tiếng, chính là trong thời gian đó, hắn đã mê luôn việc rửa rau.
Đem mỗi một
lá rau rửa sạch trong dòng nước trong sạch sẽ mát lạnh, nhìn những cọng
gân lá phản phất như có sinh mạng dưới làn nước lăn tăn, tựa hồ đối với
những lá rau này cũng có thể khiến hắn đem tất cả những lời giấu trong
lòng toàn bộ phun hết ra. Đây là thời gian chỉ thuộc về một mình hắn,
cho nên người quen biết hắn trong Côn Tổ, quyết sẽ không vào giờ phút
này tiếp cận hắn.
Đặc biệt là trong một tháng nay, từ khi tiếp
nhận cái đại phiền phức với số hiệu ‘Thập Cửu’ tên là ‘Trình Bình’ đó,
rất ít có thời gian xa xỉ thế này để hắn hưởng thụ sở thích bình tâm
tĩnh khí. Tên Trình Bình đáng chết, vẫn là lá rau của hắn dễ thương hơn
nhiều!
Nhưng vào lúc tâm tình hắn đang đặc biệt vui vẻ thoải mái, cái lũ ‘người lười’ không chút lễ mạo và dáng vẻ đó lại tới. Chỉ thấy
mấy người thần thần bí bí, lén lút vụng trộm đó chạy tới chạy lui trong
viện, một hai người trong đó còn có gương mặt khá quen thuộc. Các trang
đinh tuy có võ công, nhưng cách biệt rất lớn, muốn cản bọn họ lại hiển
nhiên là chuyện không thể.
Lộ Thị Tửu thuộc Côn Tổ, không quen
biết giáo nhân Bạch Y giáo, trước đây có tiếp xúc qua cũng đều là cách
một quan hệ với Mộ Dung Bạc Nhai.
Lộ Thị Tửu không dừng tay tiếp
tục rửa rau, suy đoán Mộ Dung Bạc Nhai hiện tại chắc đang ở tiền tính
tiếp đãi lười lão đại Hồ Tôn, hai người đều không có công phu để ý tới
bọn tiểu hầu tử này__ Nhưng mà, dù sao chỉ cần không đến cạnh cản trở
hắn rửa rau, cái đám hầu tử đó thích nháo thế nào cũng không can hệ gì
lắm.
Nhưng khi còn gần phân nửa chậu rau chưa rửa xong, Lộ Thị
Tửu thấy có hai ‘hầu tử’ tính cách tùy tiện từ xa đi về nơi ở của Mộ
Dung Bạc Nhai và Hoàng Linh Vũ__ Mộ Dung Bạc Nhai còn đang ở tiền thính, trong chính viện hiện tại chỉ có vài trang đinh và Hoàng Linh Vũ.
Lộ Thị Tửu nhìn lá rau xanh mướt khả ái trong tay, chìm vào do dự sâu sắc, cuối cùng quyết định vẫn là phải xem thử cái đám không lo chính sự muốn chơi cái trò gì.
Hai người đó bộ dáng chừng mười lăm mười sáu
tuổi, đại khái là được Hồ Tôn mang ra ngoài nhìn thế sự. Bọn họ tại địa
bàn người của mình đắc ý quên hình, cũng không mấy chú ý ẩn giấu bộ
dạng, rẽ trái rẽ phải tiến vào tiểu viện của Hoàng Linh Vũ, Lộ Thị Tửu
không đi theo, dán tai lên tường. Qua không bao lâu, thì nghe thấy hai
người đó trộm nói chuyện với nhau.
“Đây chính là người trong truyền thuyết đó?”
“Xem ra là đúng, thật đáng tiếc, thế nhưng là tên què chân…”
Có nên vào hay không? Lộ Thị Tửu ngồi xổm bên ngoài vách tường cứ do dự như thế.
Trong đoạn thời gian này, Mộ Dung Bạc Nhai đối đãi thế nào với Hoàng Linh Vũ, Lộ Thị Tựu đều thấy rõ ràng.
Mà Hoàng Linh Vũ đó, tuy không phải lúc nào cũng cười, nhưng vẫn luôn an
tĩnh ngoan thuận, trong một ngày hết phân nửa thời gian là ngủ, một nửa
thời gian còn lại thì lại không biết đang nghĩ chuyện gì, ánh mắt thâm
sâu trầm lắng__ cũng không biết trong đầu của tiểu quỷ mười bảy mười tám tuổi này lấy đâu ra những trải nghiệm để biết trầm lắng!
Tiểu
hầu tử từ ngoài đến này là khách từ xa, tuy không phải muốn gây chuyện
gì, nhưng lời nói thì vô cùng không giống người, tuy Hoàng Linh Vũ không có căn cơ võ công, nên chắc không nghe được, nhưng hình như vẫn nên
đánh hai tên không được tu dưỡng theo kiểu nhân loại này chạy đi thì tốt hơn.
Lộ Thị Tửu hơi động thân hình bắt đầu khéo léo trèo lên
vách tường, nhưng cảnh giác dừng lại. Dựng tai, nghiêng mắt, quay đầu,
nhìn thấy trong hành lang dài được cây cỏ che bóng, có hai người đang đi về phía này.
Hơi cao và trẻ tuổi là Mộ Dung Bạc Nhai, hơi lùn mà lớn tuổi là đại lão Hồ Tôn của ‘bang người lười’.
Mộ Dung Bạc Nhai thấy hắn như thằn lằn trèo lên giữa tường__ còn là thằn
lằn mập, cái bụng hơi bự dán sát lên tường, khiến cái lưng của hắn bị
cong ra__ mỉm cười nói: “Thị Tửu, gần đây rất hưng phấn sao, mới sáng
sớm đã luyện công?”
Lộ Thị Tửu cười trượt xuống.
Hồ Tôn cười ha ha nói: “Tiểu Lộ là đang giảm béo đi!”
Lộ Thị Tửu cúi nhìn vài cái rồi nói: “Thật xúi quẩy, vì nhiệm vụ trước, ta tân tân khổ khổ ăn đủ nửa năm thịt mỡ, cả ngày ngồi trên giường, mới
dưỡng ra cái bụng thế này. Thứ khổ cực có được như vậy, không để nó lại
một hai năm làm kỷ niệm, ta thiệt không cam tâm!”
Trong lúc nói
chuyện, hai người đã đi tới gần hơn, xuyên qua cửa nguyệt và vách tường, Lộ Thị Tửu đợi xem trò hay, cùng bọn họ đi vào chính viện.
Ngoài dự liệu của Lộ Thị Tửu, trong viện tử kết cấu giản đơn trừ mấy trang
đinh ra thì không còn ai khác, nhưng đợi sau khi vào phòng ngủ thì có
trò vui rồi. Lúc này hắn mới nhìn thấy hai tên vừa rồi tiến vào đã bị
gọi đến phòng ngủ, vò đầu bứt tai muốn ra ngoài.
Thì ra là Tư Đồ
Ngạo cũng ở trong viện, chẳng qua trước đó ở phòng nhỏ kế bên điều phối
dược vật, nghe thấy động tĩnh hai người xông vào phòng ngủ của Hoàng
Linh Vũ, lập tức ra ngoài tóm lấy bọn họ. Hai thiếu niên mười năm mười
sáu tuổi rũ tay đứng bênh cạnh, mắt thấy trưởng bối của mình đã tới,
nháy mắt ra hiệu muốn ra ngoài.
Hồ Tôn nhìn thấy đầu tiên chính
là Tư Đồ Ngạo đang ngồi bên giường xoa đầu gối cho bệnh nhân. Hai người
bọn họ tuổi tác gần nhau, bất luận trong Tây Thương tộc hay trong Bạch Y giáo, địa vị đều xấp xỉ nhau, nên khi gặp mặt, chỉ trao đổi một ánh mắt đã coi như chào hỏi xong.
Hoàng Linh Vũ thì ngồi đó không chớp
mắt chăm chú nhìn hai tên khách không mời__ hai tiểu hầu tự tiện xông
vào đó, không bao gồm tên Hồ Tôn Mộ Dung Bạc Nhai dẫn vào.
Hai
thiếu niên mắt tha thiết nhìn Hồ Tôn. Vì hai đạo ánh mắt sắc bén như dao của Hoàng Linh Vũ, nhìn thẳng thừng, không chút cố kỵ, mắt không biểu
tình đảo nhìn lên xuống. Giáo huấn của sư phụ đối với họ trước giờ luôn
phải chú trọng không khiến người ta chú mục__ bất luận là chiến đội đấu
đội hay là lén lút vụng trộm, bất luận là tiềm phục hay truy tung, khiến người chú ý là đại kỵ__ bị nhìn chằm chằm như thế, chạy cũng không thể
chạy, tránh cũng không thể tránh, thực sự không quen nổi, duy nhất chỉ
còn cách cầu mong núi cao của mình dẫn bọn họ đi.
Hai người này nào biết ánh mắt thẳng thừng gai góc của Hoàng Linh Vũ kỳ thật không phải đang cố ý làm khó bọn họ.
Lực độ mà Tư Đồ Ngạo co duỗi chân cho Hoàng Linh Vũ không nhẹ, dây chằng ở
phần đầu gối của y bị cắt đứt, sau khi kết sẹo da thịt bị co rút rất
nhiều, muốn hoàn toàn hồi phục độ dẻo dai là một quá trình cực khổ. Nếu
đối diện với tay hành hình trong lao ngục, Hoàng Linh Vũ sẽ không chút
keo kiệt chảy nước mắt và xé họng la hét, nhưng lúc này đối mặt với y
lại là y sinh, nên chỉ có thể không chút động đậy nhắm mắt chống đỡ.
Hiện tại không dễ dàng gì mới có hai kẻ xa lạ đến trước mắt y để cung
cấp đồ làm chuyển lực chú ý, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn thẳng không chút buông lỏng cũng không thể trách y được.
Mộ Dung Bạc
Nhai thấy hai tên tiểu tử này, đại khái đoán ra được sự tình vừa rồi,
thấy Hoàng Linh Vũ trừng đến vui vẻ, hai kẻ nháy mắt ra hiệu kia thì
lúng túng không thôi, cũng chỉ coi như không thấy. Trước để mọi người
giới thiệu lẫn nhau.
Hồ Tôn ngưng thần chăm chú nhìn Hoàng Linh
Vũ. Hai thiếu niên tráng tráng kiện kiện đứng trong góc ở đuôi giường,
đáng thương nháy mắt với hắn, càng thể hiện rõ hơn sự tái nhợt, gầy yếu, và tàn tật của Hoàng Linh Vũ.
Hồ Tôn đột nhiên cảm thấy đáng tiếc cho người trẻ tuổi chỉ có thể nằm trên giường tiếp nhận trị liệu.
Thiên hạ đa chiến, hiện tại quốc gia phụng hành ngôn luận kẻ mạnh ăn kẻ yếu
không chỉ có một mình Đại Yến. Hầu như tất cả quốc gia đối với người tàn tật đều sẽ không có được nửa điểm chăm sóc thương tiếc trắc ẩn. Quan
sát chiến sự của các nước lớn nhỏ, bất luận là tướng binh trên chiến
trường phấn đấu giết địch thế nào, lập hạ công lao thế nào, một khi bị
thương phế đi tai mắt tay chân không đủ, cho dù may mắn sống sót, cũng
sẽ không còn được triều đình lưu dụng thưởng công. Còn về văn thần, càng chưa từng có người chi thể tàn khuyết đương vị.
Cái gọi là trên làm dưới theo, triều đình vẫn luôn như thế, thì trong dân gian sao có thể ưu đãi với những người thế này?
Lúc sắp đi, Hồ Tôn cuối cùng cũng mở miệng với Hoàng Linh Vũ: “Hắn từng nhờ chúng ta tìm kiếm và bảo hộ một người tên là ‘Hoàng Linh Vũ’.”
Giây phút đó, Hồ Tôn tựa hồ cảm thấy hơi thở của Hoàng Linh Vũ ngừng một
chút. Nhưng khi người đó nhìn qua phía hắn, trong đôi mắt sáng đó không
hề có cảm xúc kịch liệt nào, không có kinh ngạc hay vui mừng, cứ như vừa rồi nghe được không phải là tin tức của cố nhân vô cùng quan trọng, mà
một đoạn cố sự truyền kỳ cổ xưa không có liên can tới mình. Hoàng Linh
Vũ chỉ rất lễ mạo nhìn qua, tỏ vẻ bản thân đang nghe, để hắn nói tiếp.
“… Ngươi cũng coi như còn sống sót, ta cũng coi như không hổ với cố nhân__ nhưng cũng chỉ như vậy mà thôi.”
‘Bang người lười’ lười quen rồi, không ai bó buộc được bọn họ, cũng sẽ không để ai bó buộc bọn họ.
Hồ Tôn đang ám chỉ, hành động của bọn họ, chỉ vì báo đáp ân tình năm đó và một lời hứa với cố nhân. Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, sẽ không tiếp
tục tiến thêm bước nào.