Ngày hôm sau, thời tiết âm trầm, bầu trời âm u với những đám mây thật thấp.
Mộ Dung Bạc Nhai không biết đi đâu rồi, đã hai ba ngày chưa xuất hiện.
Hoàng Linh Vũ mấy ngày nay xem rất nhiều thư tịch không tránh khỏi buồn
chán, nên liền tìm Lộ Thị Tửu, cầu hắn dẫn mình ra ngoài tùy tiện đi
dạo.
Lộ Thị Tửu vốn định tuyệt không đáp ứng, ngặc nỗi Hoàng Linh Vũ bày ra trò một khóc hai nháo ba thắt cổ, ồn ào tới mức hắn sống
không bằng chết, cuối cùng thà gánh trách nhiệm nặng bằng trời, đi tới
nhà nông gia gần đó mượn một chiếc xe bò, tha Hoàng Linh Vũ đi.
Thật ra cũng coi như miệng lưỡi Hoàng Linh Vũ lợi hại, lúc đầu khi y chạy
trốn, đối mặt với Mạc Xán và đám Bằng Tổ xuất ngôn dơ bẩn, cho dù Lộ Thị Tửu không chạy ra tự sát nhiễu loạn quân tâm, thì thêm một lúc nữa cũng sẽ có người bị bức tới mức hỏa thăng ba trượng mà hành vi thất thường.
Lộ Thị Tửu không cam lòng, nhưng vẫn phải tìm trong mấy bộ diện cụ cực kỳ
trân quý mà mình lén giấu trước kia ra một cái cho Hoàng Linh Vũ mang
lên, mới dám đặt y lên xe bò chất đầy củi đốt, suốt đường ngâm nga đi
vào Lạc Bình kinh. Lộ Thị Tửu đương nhiên sẽ không bỏ qua người khác, vì sự liên quan trọng đại, mấy đồng bạn Côn Tổ cũng bị kéo đi theo sau bảo vệ.
Yến Hàn chiến lửa tuy khởi, nhưng dù sao tiền tuyến xa xôi,
trong Lạc Bình Kinh vẫn tràn đầy náo nhiệt, cửa tiệm hai bên đường đứng
thẳng, tuy mái hiên nhà thấp lùn, nhưng cũng đều nhóm lửa làm ăn.
Lộ Thị Tửu chu miệng tràn đầy bực dọc ngồi trước xe bò điều khiển, Hoàng
Linh Vũ cười híp mắt ngồi ở đuôi xe, hai chân bị xe xốc nảy làm run lắc, nếp nhăn trên diện cụ cũng run run theo nụ cười của y. Đây là lần đầu
tiên từ khi Hoàng Linh Vũ đến đây được tiếp cận quan sát quốc đô Đại Yến như thế. Năm ngoái y cũng từng được sống tại đây mấy tháng, nhưng đều
là bị Mộ Dung Bạc Nhai kéo vào thâm cung diễn vai một thái giám.
Suốt mấy ngày nay suốt đêm xem sách, Hoàng Linh Vũ đã xem rất nhiều điển
tích, cũng hiểu được hành vi của các vị ‘tiền bối’, qua mấy ngàn năm,
thế giới không có thay đổi gì quá lớn.
Người dân vẫn ngu muội, áp bức vẫn cường đại. Giống như hành tẩu trên đường, trong không khí đều
có một lưới trùm vô hình, gia tăng rất nhiều bó buộc và áp lực cho con
người. Người ở đây sinh sống lâu cũng đã quen rồi, nên không cảm thấy
không thích ứng được, cho dù có hơn phân nửa người có thể nhịn mãi nhịn
mãi sống qua ngày. Chỉ có người giống Hoàng Linh Vũ, giống vị ‘tỷ tỷ
người động núi’ đó, và còn những vị ‘tiền bối’ dấy lên chiến loạn, mới
sẽ cảm thấy áp bức khó chịu.
Thế giới này vốn đã không có công
bằng hoàn toàn, Diêm Phi Hoàng năm đó tranh đấu rồi mất đi cả tính mạng của mình, nói ra thật sự rất oan uổng.
Ngàn năm sau, nếu có
người trọng sinh tới, có phải còn gặp phải dạng tử biệt như ‘đại tỷ
người động núi’ và ‘xương khô động núi’ không? Có phải sẽ đưa ra chọn
lựa quyết tuyệt máu tanh như ‘đại tỷ người động núi’ không?
Dấy lên chiến hỏa, lật đổ quyền uy, đảo chuyển mù quáng.
Vì để dễ cho người qua lại, các cửa tiệm đều không treo biển hiệu lắc lư,
nhưng cũng có những thanh ngang của riêng mình, đại khái là chờ buổi
trưa mặt trời rọi sẽ phủ bố lên che nắng.
Hoàng Linh Vũ nhìn cảnh tượng nhộn nhịp, nghĩ tới không bao lâu nữa sẽ bị dấu ngựa chạy loạn
thay thế, phát hiện bản thân thế nhưng không hề cảm thấy áy náy, bất
giác cũng bắt đầu giở khóc giở cười với sự lãnh huyết của mình.
__
Có lẽ nói vô ích rồi, mục đích cuối cùng là vì muốn tìm chút chuyện để
làm, những chuyện xưa cũ đó đã bắt đầu khởi lại, hiện tại y nhất định
phải tìm một chút chuyện để tiêu hao tâm lực, mới không chìm sâu vào
khốn quẫn của chuyện xưa. Còn về đại đạo lý thế này thế nọ, chỉ là tiện
thể mà thôi.
Lúc này, sau lưng truyền tới tiếng cồng chiêng gián
đoạn, xe bò cũng đã dừng lại, y quay đầu nhìn, chỉ thấy Lộ Thị Tửu
nghiêng mặt nhíu mày, nhìn thẳng vào con đường phía trước, phía trước tụ tập một hàng người, giống như gà bay chó sủa.
“Hoàng tộc xuất
tuần.” Lộ Thị Tửu giải thích. “Pháp lệnh vừa công bố vào đầu hạ, hoàng
tộc xuất tuần, trên đường không cho phép có người qua lại quan sát,
người không thể tránh kịp, thì phải thi lễ ngũ thể chạm đất, cho đến khi đội quân đi không còn bóng dáng.”
“Làm sao đây?” Hoàng Linh Vũ hỏi.
Lúc này người đi đường khắp nơi chen chúc trên con đường không mấy rộng
rãi, xe bò di chuyển cũng không tiện, xem ra tránh không kịp rồi.
Lộ Thị Tửu rút trên cổ ra cái tiêu nhỏ, thổi nhẹ vài lần, nhưng không có tiếng.
Hoàng Linh Vũ nhớ tới có vài loại sáo tiêu phát ra âm thanh người không thể
nghe thấy, nhưng miêu cẩu cầm điểu lại nghe thấy rất rõ ràng, nhớ ra Mộ
Dung Bạc Nhai có không ít ám tiêu cứ điểm trong kinh, nuôi những động
vật có thể phân biệt loại ám tiêu này, vì vậy tiến hành thông tri cảnh
báo.
Lộ Thị Tửu thổi xong, đánh giá Hoàng Linh Vũ từ trên xuống
dưới, thấy y bất động thanh sắc, cuối cùng vẫn hỏi: “Ngươi không hỏi ta
làm gì sao?”
“Ngươi sẽ không nói. Côn Tổ không phải làm tình báo
sao, chuyện trong tổ chức cũng có thể tùy tiện nói cho người khác?”
Hoàng Linh Vũ giả ngu: “Huống hồ có lúc, biết càng nhiều chết càng sớm.”
Quả nhiên không qua bao lâu, bốn phía có một vài người vây lại. Hoặc là
cước phu quải gánh hoặc là hán tử khuân đồ, cũng có nữ tử tay cầm sọt
trúc mua rau trở về, hành động của những người này không phải bắt mắt
lắm, nhưng Hoàng Linh Vũ đã có sự lưu tâm, nên dưới sự quan sát tỉ mỉ
quả nhiên có thể phát giác.
… Mộ Dung Bạc Nhai có những người này bang trợ, có lẽ có thể thuận lợi sinh tồn.
Đội ngũ hoàng tộc xuất hành đã không xa, người chạy nhanh chen ra được thì
không còn bóng dáng, người chạy không kịp không chen nổi thì phủ phục
xuống hai bên đường, phía trước trở nên an tĩnh, hải triều an tĩnh nhanh chóng lan truyền, không bao lâu, ngay cả phía sau cũng không có âm
thanh.
Hoàng Linh Vũ trượt xuống xe, tay chân chạm đất, ngay cả đầu cũng đều quy quy củ củ đặt lên phiến đá.
Xa dư của đương triều hoàng tử không ngờ cũng là xe bò. Nhưng hai con bò
này, có thể tìm khắp triều dã cũng chỉ có vài con, cũng có lẽ đây là gia súc chuyên môn nuôi dưỡng để kéo tọa giá của hoàng thất. Hai con bò
thân hình cự đại, gấp đôi đồng loại bình thường, càng quý hiếm hơn là,
trên người chúng không có một cọng lông tạp nào, nhất thể trắng tuyết
tinh khiết. Trên cổ trước ngực cột dây thừng thô màu đỏ, chiếc xe sau
lưng được rèm trúc phủ kín, chỉ có thể thấp thoáng thấy được một người
an tĩnh ngồi trong đó.
Đại khái là vì làm nổi bật thân phận khí
độ của hoàng thất, hàng xe bò hộ giá đi rất chậm rãi, hai con bò to mỗi
khi đi một bước đều có tiếng chuông ngân lên. Ngồi trên xa dư là Mộ Dung Sí Diệm. Hắn phải đến phía tây tế nguyệt đàn, cho nên hiếm khi mặc bộ
lễ phục tế triều nền trắng tơ vàng, mái tóc dài xõa sau lưng, mà phần
sau thì xếp chỉnh tề thành hình nửa vòng tròn ở bên cạnh đầu gối. Vì
trang phục phiền toái, chỉ có thể ngồi an tĩnh ở đó như con rối, vô cùng nhàm chán nhìn ra cảnh vật ngoài cửa sổ.
Mục quang hắn tùy ý
quét qua người các thảo dân, ‘lệnh tránh đi’ mới được ban bố vào đầu hạ, bách tính phủ phục đầy đất vì không hiểu quy củ, ngay cả một đại lễ đơn giản cũng đều hành ra đủ mọi dạng, có người còn thật sự để miệng hôn
đất, có hán tử thô lỗ thậm chí còn nằm bệt xuống đất thành hình chữ
‘đại’.
Đội ngũ càng đi càng gần, quá trình này rất chậm rãi, chân Hoàng Linh Vũ không tiện, hành đại lễ này càng thêm khó chịu, cũng chỉ
có thể thầm kêu khổ liên tục, vừa liều cái mạng già kính cẩn phủ phục.
Không dễ gì mới đợi được tiếng chuông xe bò càng đi càng gần, tiếp theo
như nguyện phiêu qua đỉnh đầu, thầm nói coi như cuối cùng cũng chịu được qua cửa này. Ai biết có người lại chọn ngay vị trí ở trên đầu y mà thấp giọng phân phó: “Dừng xe.”
Âm sắc này quen thuộc như thế, Hoàng
Linh Vũ sao có thể không nhận ra? Một người có gương mặt đa hình đa
dạng, thanh âm đa hình đa dạng như dung mạo, thanh âm này từng mê mang,
điên cuồng, lãnh khốc, hôm nay nghe được giữa ban ngày, lại chỉ có sự ưu nhã thuần túy.
Lộ Thị Tửu quỳ ngay bên cạnh, nghe động tĩnh này, thầm kêu không tốt, nhưng vì không biết đối phương muốn làm gì, chỉ có
thể tạm thời yên lặng chờ đợi.
Đoạn thời gian này dường như trôi qua rất lâu, trên thực tế vẫn chưa tới nửa nén hương.
Hoàng Linh Vũ liếc mắt nhìn thấy, một đôi ủng bố trắng tơ vàng sạch sẽ không
dính một hạt bụi đặt xuống ở bên phải cách y hai bước. Lộ Thị Tửu quả
thật đã căng cứng thần kinh, những người của Côn Tổ ở tứ phía chỉ đợi
một tín hiệu của hắn sẽ lập tức giải cứu Hoàng Linh Vũ đi.
Nhưng
Mộ Dung Sí Diệm chỉ dừng xe nghỉ ngơi một lát, đi bốn năm bước gì đó ra
xa, sau đó đi chếch lại, nhẹ nhàng đặt chân giữa những thân thể quỳ dưới đất, cong lưng, cúi người, nhẹ giọng nói; “Đây là nạng của ngươi?”
____
Thì ra mục quang của hắn chỉ là bị đôi nạng bên cạnh người trung niên thu
hút. Âm thanh đó tựa như dịu dàng, lại phản phát sự hỗn loạn trong đêm
đánh đàn ở hoàng cung. Ngũ vị tạp trần trong lòng Hoàng Linh Vũ khó thể
nói hết. Người trong cuộc vẫn còn mê muội, thì y lại thanh lãnh bàng
quan.
Có lẽ trong lòng Mộ Dung Sí Diệm còn có mấy phần thiện lương, nhưng sớm muộn, cũng sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.