Đối diện với Tiêu Thanh Ngọc, tâm tình Hoàng Linh Vũ khá phức tạp. Trước
đây y đối với vị trưởng giả này hoặc ít hoặc nhiều có chút sợ hãi, nhưng hiện tại đối với chuyện gì cũng đều nhìn thấy rõ ràng, cũng không còn
sợ nữa. Còn sót lại chỉ là sự tôn kính dành cho trưởng bối.
Mộ Dung Bạc Nhai đưa hai người vào hoa thính rồi lui ra, còn đóng cửa lại.
Tiêu Thanh Ngọc và y nói chuyện rất lâu, chuyện của Bạch Y giáo, thế cục bảy nước, còn cả những chuyện lớn nhỏ người đó từng trải qua. Hoàng Linh Vũ hỏi trực tiếp, Tiêu Thanh Ngọc cũng trả lời đơn giản, có thể không cần
thừa lời thì nói thẳng vào, rất nhanh đã chấm dứt.
Giống như một
bức hình ghép, tất cả những nhận thức của Hoàng Linh Vũ về thế giới này, sau khi đọc lướt qua các loại điển tích thì có được bố cục đại khái, mà dưới sự tường thuật của Tiêu Thanh Ngọc, cuối cùng cũng bổ sung hoàn
chỉnh.
“Ngươi tìm ta tới, không phải chỉ vì muốn biết những
chuyện này chứ?” Tiêu Thanh Ngọc đánh giá Hoàng Linh Vũ, “Trông ngươi
khác năm trước rất nhiều rồi.”
Nói xong nhấc cằm đối phương lên, xoay mặt y sang trái sang phải.
“Tiêu quản sự…” Hoàng Linh Vũ hơi bất mãn, may mà tâm tư tôn sư trọng đạo chiếm thượng phong, mặc hắn bài bố.
“Nên nói thế nào đây, ngoài mặt thay đổi không lớn.” Cuối cùng, Tiêu Thanh Ngọc buông tay, “Ngươi đã có quyết định gì sao?”
Hoàng Linh Vũ giật mình, hồ loạn che giấu cho qua, nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự bán tín bán nghi trong mắt Tiêu Thanh Ngọc.
May mà Tiêu Thanh Ngọc cũng không có rảnh tới mức quấn chết lấy y, cuối
cùng vỗ đầu y nói: “Bỏ đi, ngươi muốn nghĩ loạn cái gì ta cũng không
cách nào ngăn cản ngươi. Chỉ là làm chuyện gì cũng phải suy trước tính
sau mới được, có chuyện một khi đã lỡ bước sai lầm, không phải nói vãn
hồi là có thể vãn hồi được đâu.”
Đạo lý này Hoàng Linh Vũ hiểu,
rất lâu trước kia đã hiểu. Nhưng cũng có rất nhiều chuyện không phải
không làm sai thì có thể chắc chắn phát triển theo quỹ đạo, còn cần phải xem người khác phối hợp thế nào. Nhưng cho dù có sự ăn ý ngầm không một kẽ hở, vẫn có ngàn loại vạn loại trùng hợp và ngoài ý muốn, giống như
trong bi kịch luôn luôn có thứ muốn chen chân vào, đảo tung mọi thứ lên.
…..
Y ngồi trên bệ cửa sổ, một chân mềm mại rũ xuống tường, chân khác thì
chống lên khung cửa sổ, rõ ràng vô cùng thoải mái. Mỗi ngày ăn rồi ngủ
ngủ rồi ăn, muốn cảm thấy không thoải mái cũng khó. Bầu trời đen kịt
thuần tịnh, khi nhìn sâu vào tựa hồ còn có sắc lam đậm của biển sâu, mấy tia sáng nhạt từ nóc nhà chiếu nghiêng xuống, Hoàng Linh Vũ cảm thấy
đáng tiếc, trăng sáng rõ ràng đã bị chặn ở hướng khác, nhưng muốn đổi
sang bệ cửa sổ khác để thưởng trăng thì rất phiền phức.
Lúc này,
cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, chất lượng cánh cửa này đương nhiên không
tệ, ít nhất ngay cả tiếng kẽo kẹt cũng không vang lên. Không cần nhìn
cũng biết là Mộ Dung Bạc Nhai.
Vì không biết người tới có ý gì,
cho nên Hoàng Linh Vũ vẫn mang chút hồ nghi nhìn qua. Ngọn nến thắp lúc
ăn cơm tối sớm đã tắt, chỉ có ánh trăng ánh vào trong ô cửa sổ, một bóng dáng thon dài xuất hiện trong khung cửa, hơi ngừng lại một chút, nhấc
chân bước qua bậc cửa, đưa tay đóng cửa lại, ngăn cản ánh sáng một lần
nữa. Đứng trong bóng tối âm ảnh trong phòng, hai mắt Mộ Dung Bạc Nhai
sáng lấp lánh, trong đó hoàn toàn dung nhập sự thâm sâu của hắc ám. “Tại sao không ngủ?” Mộ Dung Bạc Nhai hỏi.
“Ngắm trăng.”
“Nghe nói mấy hôm nay ngươi đều không nghỉ ngơi đàng hoàng? Buổi tối cũng trải qua như ban ngày?”
“Xem sách tới mê.”
“Trước đây không phải rất dễ ngủ sao?”
Hoàng Linh Vũ gác cằm lên đầu gối, nhàn nhã tự tại nhìn hắn, chậm rãi nói:
“Trước đây rất dễ ngủ, cho nên hiện tại mới nhàm. Nếu không ngươi thử
liên tục một tháng ăn thịt mỡ, mỗi ngày một hai cân, xem ngươi sau này
còn dám ăn nữa không.”
Người trong bóng tối thở dài một tiếng, đi tới trước cửa sổ. Hoàng Linh Vũ thấy hắn chỉ mặc trung y bạch sắc,
trong ánh trăng phiếm lên màu lam ám, cười nói: “Thở dài cái gì? Lông
còn chưa mọc dài, đã học theo Tiêu tiên sinh rồi sao?”
Mộ Dung
Bạc Nhai không để ý tới sự khiêu khích của y, men tay ra sau lưng y, bê
người khỏi bệ cửa sổ, liếc mắt thấy đôi nạng dựa vào tường, cũng thuận
tiện lấy theo. Khi tới trước giường, thứ lớn thì ném lên giường, thứ nhỏ thì cho dựa vào đuôi giường. Cả quá trình căn bản không nói tiếng nào.
Hoàng Linh Vũ có chút khiếp đảm, cũng không biết gia hỏa này uống sai dược
gì, gần đây càng lúc càng khiến người ta nhìn không thấu sờ không được.
Mộ Dung Bạc Nhai không lập tức ra ngoài, ngược lại gác lên vai Hoàng Linh
Vũ, dò trái phải vài cái: “Thật nóng.” Tiếp theo lại mò tới cổ tay, lúc
này Hoàng Linh Vũ mới chú ý, ngón tay Mộ Dung Bạc Nhai còn lạnh hơn của
mình.
Mộ Dung Bạc Nhai rót ly nước ở bàn gỗ đặt cạnh giường, uống sạch. Quay lại nhìn y một cái, rót một ly nước, lại uống nữa. Cứ lặp
lại như thế, cho đến khi hơn nửa bình nước lạnh đã chui vào bụng, mới
ngã người lên giường, ôm Hoàng Linh Vũ vùi đầu ngủ.
Hoàng Linh Vũ vô cùng nghi hoặc, đẩy đẩy hắn: “Ngươi uống lộn thuốc hả, tối nay lại lăn lên giường ta?”
Mộ Dung Bạc Nhai lại né tránh vấn đề: “Bắt đầu mất ngủ từ lúc nào?”
Mộ Dung Bạc Nhai: “May mà mấy hôm nay không quá nóng, đợi được ta trở về.”
Hoàng Linh Vũ đặc biệt phong độ nói: “Anh bạn, ngươi có cảm thấy, hai chúng ta hình như đến từ nước gà và nước vịt không?”
Mộ Dung Bạc Nhai: “?”
Hoàng Linh Vũ cảm thấy gân xanh trên đầu đang nhảy nhót: “Gà và vịt nói chuyện sẽ thế nào?”
Mộ Dung Bạc Nhai: “?”
Hoàng Linh Vũ tựa hồ muốn bùng nổ: “Là tên bạch si nào nói với ta ngươi rất thông minh!!!”
Mộ Dung Bạc Nhai bật cười, thần bí nói: “Ngủ đi nào, nếu không mấy ngày nữa buổi tối ta cho ngươi coi.”
Nhiệt độ cơ thể của Mộ Dung Bạc Nhai khá thấp, Hoàng Linh Vũ bị hắn ôm, dần
không cảm thấy phiền não nữa, trở người quay lưng về phía đối phương, cả đêm này ngủ rất ngon.
Cuộc sống tựa hồ trôi qua rất thoải mái, nhưng Hoàng Linh Vũ cũng từng ngày phiền não dần lên.
Mấy ngày sau đó, Mộ Dung Bạc Nhai hình như rất bận, nhưng tới tối nhất định đúng giờ đến báo danh. Quân đội tập trung trong kinh đang chỉnh đốn
quân kỷ, tối đến cũng không còn ồn ào nữa.
Cuộc sống liền trở về
như năm trước khi còn ở tiệm cầm đồ Hoài Qua, kết quả tranh đấu hai bên
luôn là giảng lý không đánh lại động võ, giảo hoạt không đánh lại vô
lại, cuối cùng đều là Hoàng Linh Vũ ngoan ngoãn ngậm bồ hòn. Chẳng qua
trước đây Hoàng Linh Vũ là bị đuổi xuống đất ngủ, mà hiện tại Mộ Dung
Bạc Nhai lại đường hoàng chiếm cứ một mảnh đất trên giường của y.
Tư Đồ Ngạo lại ngoi đầu lên một lần, bắt mạch không đến một nén hương, đã
trừng mắt nhìn Hoàng Linh Vũ cười như không cười, giống như đang nói với y__ Ngoan, là phúc không phải họa, là họa tránh không được.
Hoàng Linh Vũ lúc đó càng bực, hung ác nói: “Biểu tình này của ngài sẽ khiến
vãn bối cho rằng, vãn bối đang hoài hài tử của ngài.”
Tư Đồ Ngạo
nghẹn nước miếng của chính mình, khụ khụ tới mức phổi cũng muốn văng ra, khóe miệng co giật kéo Mộ Dung Bạc Nhai ra, thần thần bí bí giao phó
rất lâu mới đi, lúc đi cũng không vào nhìn Hoàng Linh Vũ một cái.
Hoàng Linh Vũ biết, có chuyện gì đó không tốt sắp hoặc đang xảy ra trên người mình. Mà chết tiệt nhất chính là, chuyện này tựa hồ rất nhiều người đều biết__ trừ y ra.
Thật là, thật là, thật là TMD khiến người ta bực bội!
Tốc độ phiền não và bực dọc phát triển quả thật theo cấp số nhân tăng cao từng ngày.
Hoàng Linh Vũ không biết bản thân làm sao tỉnh, khi tỉnh lại chỉ cảm thấy đầu nặng nề như đổ chì, toàn thân trên dưới đã thấm ướt. Mộ Dung Bạc Nhai
dìu y uống một ly trà xong mà tình trạng vẫn không chuyển tốt.
Sau khi Mộ Dung Bạc Nhai trở lại, trong phòng có thêm một chiếc giỏ trúc,
dưới nắp giỏ trúc là cẩm bao ấm áp dày mịn, trong cẩm bao mới là ấm nước tơ sành, rõ ràng chuyên dùng để giữ độ ấm. Vào mùa này vốn không lạnh,
lúc này y lại toàn thân nóng rần, còn phải uống nước ấm, rõ ràng là có
chút gì đó.
Mộ Dung Bạc Nhai sau khi đứng lên thì không lên
giường nữa, nghiêng người ngồi bên cạnh cầm đèn cầy tỉ mỉ nhìn y, sau đó nói, “Ướt hết rồi, ta giúp ngươi đổi y phục.”
Hoàng Linh Vũ thử động người, quả nhiên toàn thân vô lực, dù có cố lật thế nào cũng không dậy nổi, chỉ đành gật đầu đáp ứng.
Một thân y phục đổi vô cùng chậm rãi, có lẽ thời gian không lâu như trong
tưởng tượng, nhưng trong lòng Hoàng Linh Vũ luôn cảm thấy động tác của
Mộ Dung Bạc Nhai rất chậm, nhưng lại vô lực trách mắng. Chỉ đành nhìn
hắn ‘chậm chạp’ thoát lý y trên người mình, ‘chậm chạp’ phủ chăn lên cho y, ‘chậm chạp’ đi lấy một bồn nước nóng, sau đó bắt đầu ‘chậm chạp’ lau người cho y.
So với vải bố thấm nước nóng, ngón tay của Mộ Dung
Bạc Nhai rõ ràng rất lạnh, tựa hồ nước nóng cũng không thể khiến nhiệt
độ cơ thể của hắn tăng lên. Hoàng Linh Vũ ân nửa ngày mới cố gắng ân ra
được một câu: “Ngươi là động vật máu lạnh hả?”
Tay Mộ Dung Bạc Nhai không ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm y, thần sắc có chút kỳ dị.