“Bổ Điểu… Thù đực…” Nam tử vừa rồi nhận ra Hải Nam Bổ Điểu Thù run rẩy nói, tựa hồ hắn đã nhìn ra được kết cục của mình không đi khỏi được cánh
rừng này.
Hải Nam Bổ Điểu Thù là nhền nhện sống theo đàn, cũng
giống như đàn ong có vương là thư tính, nhện thợ vô tính, và nhền nhện
hùng tính chuyên môn cung cấp chủng đời sau cho vương. Nhưng không giống ong đực, nam hải Bổ Điểu Thù hùng tính còn gánh vác nhiệm vụ dưỡng dục, vì thế cũng có người bắt nhện gọi nó là ‘túi dưỡng dục di động’. (*Thư
tính: giống cái. Hùng tính: giống đực)
Những điểm nhỏ bán trong
suốt bị nổ tan ra đó, chính là nhện ấu được giấu trong túi dưỡng dục của nhện đực__ chúng có khát vọng rất sâu đối với máu thịt, nhưng không có
năng lực tiết ra độc dịch có thể nhanh chóng làm chết con mồi, cho nên
ba người vừa rồi, đều là còn sống sờ sờ mà chậm rãi bị độc tính ăn mòn,
bị giày vò đến chết trong thống khổ khi gương mặt bị ăn mòn.
Khi
Mạc Xán và tám thủ hạ may mắn còn sống sót cảm thấy kinh sợ vì thảm
trạng của ba người kia, Thu Nhược Thủy đã đáp xuống đất. ‘Lạc địa vô
thanh’ nói đến chính là dạng nữ tử như nàng, mà bất ngờ là, nàng nhào
ngược xuống, nhưng vẫn có thể giữ ổn định tốt nhất. Thậm chí có người
nảy sinh cảm giác nàng chính là một con nhện nữ vương, thuận theo màn
nhện trong suốt mà trượt xuống đất.
Mạc Xán hừ lạnh một tiếng,
trường tiên đen dài lập tức đánh về phía Thu Nhược Thủy. Cho tới lúc
này, tám người khác mới phát ra tiếng la, cùng xông ra khỏi vòng vây màn nhện vừa rồi đã bị phá một lỗ hỏng.
Bọn họ không thấy được thân
hình Thu Nhược Thủy miễn cưỡng tránh khỏi roi ảnh của Mạc Xán, nếu có
thể thấy được, có lẽ bọn họ sẽ sinh ra cách nghĩ ‘thì ra không phải quỷ
a’, mà sau đó hồi phục năng lực tác chiến bình thường. Nhưng rất đáng
tiếc, tinh vệ Trấn Nam vương tuy dũng mãnh không sợ chết, nhưng dù sao
cũng là nhân loại, nếu là nhân loại, thì đối với chuyện quái lực loạn
thần sẽ có lòng sợ hãi.
Bất luận võ công có cao cường không, chỉ cần không có năng lực giải độc, trước mặt độc vật sẽ đều yếu đuối như nhau.
Võ kỹ của Thu Nhược Thủy trong Lục Mang Lâu không tính là cao nhất, nhưng
được Hoàng Linh Vũ đồng ý dẫn ra ngoài, vì độc thuật của nàng thích hợp
sử dụng trong quần chiến nhất. Đặc biệt dưới tình hình lấy ít địch nhiều này, khi có thể không cần suy nghĩ tới khả năng sẽ ngộ thương đồng bạn, sẽ có thể phát huy sở trường sử độc một trăm phần trăm.
Làm kẻ
sở hữu độc vật, điều Thu Nhược Thủy phải làm được chính là, dùng hết tất cả phương pháp, thu hút lực chú ý của kẻ địch, khiến bọn chúng bước sâu vào phạm vi săn bắt của độc vật.
Vì có thể tạo ra sự giúp đỡ lớn hơn cho Lục Mang Lâu, có thể tạo ra uy lực xác thực hơn để phát huy độc kỹ, nàng đã hạ quyết tâm từ sớm, từ bỏ tâm yêu thích cái đẹp của nữ tử, dùng gương mặt và hành vi âm trầm khủng bố xuất hiện trước mặt tất cả
mọi người.
Vừa mới đầu, nàng làm rất cứng nhắc, không những không thể dọa người, ngược lại còn bị các bạn học cười là vẽ hổ không được
lại thành ra chó, không giống quỷ mà giống ngốc cô. Nhưng nỗ lực cuối
cùng cũng được hồi báo, hiện tại nàng chỉ cần xuất hiện trước mặt người
khác, tuyệt đối là đệ nhất khủng bố.
Khi Thu Nhược Thủy xuất hiện trước mặt bọn Mạc Xán, chính là dùng hình tượng cực kỳ đột ngột u ám,
đã gieo ngay mầm mống kinh hãi trong lòng bọn họ. Đám nhện thợ Hải Nam
Bổ Điểu Thù biến dị đã gieo mầm mống kinh sợ trong lòng bọn họ, tiếp
theo chính là sự tàn ngược của nhện đực và nhện ấu.
Dưới sự đả
kích lần sau nặng nề hơn lần trước, lại không có thời gian cho họ bình
tĩnh hoặc suy nghĩ, thế là những dũng sĩ này đã hoàn toàn chìm vào hỗn
loạn, trong đầu chung quy chỉ quanh quẩn câu nói đầu tiên khi Thu Nhược
Thủy xuất hiện.
“Hoan nghênh đến khu rừng khủng bố khả ái của ta…”
“Khu rừng khủng bố của ta, sao có thể nói đi là đi được chứ?”
Thanh âm u oán chậm rãi tựa hồ như ngọn lửa ma trơi lờ lững, cứ mãi quấn lấy
không đi… Thu Nhược Thủy hiện tại chính là nữ tử có thể mang tới khủng
bố chí mạng cho tất cả những người không quen biết nàng.
Khi tám
người may mắn sống sót bị biểu hiện liên tục của Thu Nhược Thủy làm chấn kinh, và trong đả kích khi đồng bạn thay nhau chết đi còn chưa kịp tỉnh táo lại, đã lần lượt ngã xuống. Chỉ còn lại bốn năm người có kiến thức
phong phú nhất về độc vật, một đường cẩn thận hết sức né tránh trùng bọ
độc xà, nỗ lực chạy thoát ra ngoài. Bọn họ thậm chí đã quên, nếu quay
người lại tấn công chủ nhân thao túng độc vật, có lẽ còn có thể lưu lại
nhiều đường sống hơn.
___
Thất bại cùng thắng lợi liên
tiếp này chẳng qua chỉ trong một khắc, Mạc Xán vừa sợ vừa tức, trước nay chưa từng biết có nữ nhân có thể đánh như vậy, nữ nhân này đối địch với nàng ta lại khuấy động độc vật, toàn thân trên dưới trang phục chỉ
thuần màu đen, có lẽ mới hơn hai mươi thậm chí còn trẻ hơn, nhưng trình
độ xuất thủ tàn nhẫn thì hoàn toàn không thua kém bản thân.
Nhền
nhện kịch độc trong tay nàng giống như đất cát không cần tiền, mỗi một
roi Mạc Xán đánh ra, khi sử lực đánh tới, Thu Nhược Thủy sẽ đem mớ nhện
đực như đất ném về hướng Mạc Xán. Nếu không phải Mạc Xán kinh nghiệm lão luyện, ma công mấy năm nay đại tiến, chỉ sợ sớm đã trúng chiêu, nhưng
vòng đi vòng lại như thế, cũng bị làm tới luống cuống tay chân.
“Ngươi là ai, tại sao phải ngăn cản chúng ta như vậy.”
“Ta là ai không quan trọng, quan trọng là, mẹ nó ta biết ngươi không phải
người tốt!” Thu Nhược Thủy nhàn nhạt thuật rõ ngôn từ tức giận khiển
trách, Nga Mi Thích trong tay xoay bay như bánh xe. Đây là một loại vũ
khí giấu trong tay, một bộ đôi hai mũi kim dài hơn một thướt, hai đầu
đều là mũi nhọn, thích hợp để dùng hạ độc.
“Chát” một tiếng,
trường tiên của Mạc Xán cuối cùng đánh lên tay Thu Nhược Thủy, quấn hai
vòng trên cánh tay, nhưng xúc cảm đó không phải là tay người!
Thu Nhược Thủy cười mê người__ đáng tiếc nụ cười này xuất hiện trên mặt
nàng chỉ có hai từ để hình dung__ biến thái, nàng nói: “Quân sư bảo ta
mang ti xuyến, không phải chính là để phòng roi của ngươi sao?”
Trong lòng nàng đã định chủ ý, chịu bị thương cũng phải độc được Mạc Xán.
Nói thì nói vậy, thân hình Thu Nhược Thủy không dừng, cả người như túi băng ào vào lòng Mạc Xán, chỉ nghe một tiếng ầm nặng nề, hai người vừa đụng
đã tách ra. Thanh âm này thế nhưng là Mạc Xán cứng rắn đánh một chưởng
vào ngực Thu Nhược Thủy!
Trong lòng Mạc Xán nặng nề, xúc cảm vừa
rồi cứng rắn lạnh lẽo, có thể thấy được, nữ tử hắc y trước mặt, đã chuẩn bị chu toàn, trước ngực cũng đeo bản sắt__
Thật không biết trên
người nữ nhân này rốt cuộc mang theo bao nhiêu khôi giáp phòng vệ, quả
thật không giống biểu hiện người giang hồ nên có, mà đã là trang bị liều chết trước quân.
Thu Nhược Thủy thầm điều tức, tâm tình trầm
trọng hơn cả Mạc Xán, thầm trách bản thân tìm không được cơ hội kề cận
hạ độc! Năng lực của nàng xem ra cũng chỉ có thể tới đây mà thôi, nhiều
hơn nữa thì sẽ vượt qua cực hạn của nàng. Chỉ đáng tiếc Mạc Xán vẫn rất
lợi hại, vượt qua dự liệu của nàng, tới mức vừa rồi đã lao vào nguy
hiểm, nhưng vẫn không thể kịp hạ thủ, đã bị Mạc Xán đánh bay ra.
Hôm nay chỉ có thể dừng ở đây thôi sao?… Thu Nhược Thủy đang không cam tâm
nghĩ như vậy, thì lại thấy cách hai trượng sau lưng Mạc Xán, một con rắn nhỏ toàn thân xám đen đang ngóc đầu lên, thè ra cái lưỡi đỏ tươi…
Mạc Xán nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi như vậy cũng tính là võ lâm hảo
thủ sao? Nếu có khí phách (có chủng), thì thoát toàn bộ khôi giáp trên
người xuống, cùng ta đường đường chính chính đấu một trận!” (*Đã giải
thích lần trước)
“Có khí phách (có chủng)? Cho dù ta thật sự có
khí phách (có chủng), cũng sẽ không triển thị với một xú lão thái bà
người không ra người quỷ không ra quỷ như ngươi.” Khóe miệng Thu Nhược
Thủy chảy ra tơ máu đỏ dậm, nhưng cũng không bận tâm, để mặc tia máu
càng chảy càng dài, để lại vết dữ tợn trên khóe môi, rõ ràng càng giống
quỷ hồn chết oan.
“Đối phó với dạng nữ nhân bỉ ổi vô sỉ như
ngươi, căn bản không cần phải chú trọng quy củ giang hồ. Ngươi căn bản
chính là bại loại trong số nữ nhân, vô sỉ trong số vô sỉ, bạch si trong
số bạch si, ngươi trừ lãng phí lương thực, tự tác đa tình ra, còn có cái gì khác nữa sao?
Mà con rắn nhỏ kia đã vô thanh vô tức càng bò càng gần.
Mạc Xán càng nghe, chỉ cảm thấy huyết dịch không ngừng dâng lên não. Những
cách nói này nàng không phải không biết, hạ nhân cũng có người từng nói
thế, nhưng kết cuộc cuối cùng không phải là phân thây thì là chôn sống.
Sau đó thì không còn ai dám nói nàng không đúng. Vì thế, đây là lần đầu
tiên gần mười năm nay nàng ta phải đối diện nghe lời nhục mạ mình.
Vừa bắt đầu còn chưa phản ứng, nhưng thân thể Mạc Xán đã dần run rẩy, như tàn hoa bại liễu bị vùi dập trong gió.