Cầm Sắt là một trong bốn đại hộ vệ tùy thân của Diêm Phi Hoàng, trong cuộc
đời tự xưng ba đào mênh mông của hắn, từng chấp hành qua không biết bao
nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm trùng trùng, mà trong đó khiến hắn khó quen
nhất chính là lần đầu cùng Hoàng Linh Vũ tiếp xúc. Cho tới một ngày nào
đó rất lâu rất lâu về sau, Cầm Sắt nói với những huynh đệ khác: “Trong
thiên hạ này có hai loại người không nên chọc tới. Một loại chính là hảo nhân như kiểu Diêm đại ca của bọn họ, vì sau khi xong chuyện sẽ hổ thẹn đến mức không thể dùng lời để nói. Một dạng khác chính là ác nhân như
kiểu Hoàng Linh Vũ, vì sau khi xong chuyện sẽ bị chỉnh tới thân không đủ da, nhưng lại vẫn cho rằng y là nhân vật tâm từ mặt thiện, càng đáng sợ hơn là, xung quanh y thật sự thật sự là một người tốt cũng không có!”
Nghe nói Cầm Sắt không ở trong quân đội, cho nên càng không biết đám người
Hoàng Linh Vũ rất sớm đã dự kiến được nguy hiểm tồn tại. Hắn thấy Tần Tì Bà bị phái đi, trong lòng có chút không yên, ẩn ẩn cảm thấy chuyện
không đúng lắm.
Lúc này Cầm Sắt còn không biết Lục Nẫm Giác chính là Hoàng Linh Vũ vạn ác, nhưng cũng biết bản chất tà ác của Lục quân sư gian trá xảo quyệt, thầm nghĩ chẳng lẽ là thân phận của Tần Tì Bà bị
Lục quân sư nhìn thấu rồi? Nhưng vẫn không có khả năng lắm. Khả năng lớn hơn chính là nguy hiểm sắp tới rồi.
Nhớ tới dặn dò phân phó của
Diêm Phi Hoàng, thậm chí hôm qua còn nhận được phi ưng truyền thư bảo
bọn họ chú ý tuyệt đối không thể bại lộ quan hệ cùng Diêm Phi Hoàng
trước mặt Lục Nẫm Giác, lòng bàn tay Cầm Sắt đã chảy mồ hôi. Trước kia
nhiệm vụ liên quan sinh tử đã tiếp qua không ít, nhưng dính líu đến
người khiến Diêm Phi Hoàng xem trọng như thế vẫn là lần đầu tiên, nhất
thiết không thể để xảy ra sai xót gì.
Mà sau đó, có ba người tiến vào khu rừng, qua hơn nửa canh giờ, bên trong thế nhưng truyền ra tiếng kêu thảm thiết không ngừng, càng lúc càng gần. Hắn vì tránh nguy hiểm
bị phát hiện, lặng lẽ đi sâu vào chỗ đám người Hoàng Linh Vũ, lặng lẽ
quan sát biến động.
Không bao lâu, hắn liền thấy trong rừng lao
ra một người, nhưng rất nhanh đã đông cứng mặt mũi ngã xuống đất. Đám
người Hoàng Linh Vũ cũng không hề kinh ngạc. Cuối cùng, một người mái
đầu bạc trắng xuất hiện trước mặt mọi người…
Cầm Sắt cuối cùng
cũng dao động, sự lợi hại và ác độc của người này rất nổi danh, nhớ tới
công trạng giết người của Bằng Tổ dưới trướng Mộ Dung Nhuệ Việt, hơn
phân nữa là sáng tạo trong tay nữ nhân này. Nếu đem ví Mộ Dung Sí Diệm
như hoàng đế của Bằng Tổ, thì nữ nhân đó chính là thái thượng hoàng của
Bằng Tổ.
Đợi nhân mã hai bên lần lượt từ trong rừng chạy ra, Cầm Sắt nhìn rõ xong, càng thêm căng chặt dây đàn__
Sáu địch hai mươi tám, hơn nữa bên hắn phải bảo vệ còn bị mất đi hai lực chiến đấu__
Một người tật chân, một người hôn mê, trận chiến này làm sao mà đánh.
“Nếu gặp phải nguy hiểm, y lại không chịu đi, thì dù đánh ngất cũng phải
mang y khỏi phạm vi nguy hiểm.” Lời dặn dò của Diêm Phi Hoàng quanh quẩn bên tai, nào có thể không nghe!
____
Nhạc Huy và Thu
Nhược Thủy còn ở trong rừng, lúc này, đám người Hoàng Linh Vũ phải đối
diện với Mạc Xán và thủ hạ tổng cộng hai mươi tám người, chính là vì
tranh đoạt Mộ Dung Sí Diệm đã không thể động đậy.
Mạc Xán bị mấy câu nói của Hoàng Linh Vũ liên tục giáp công, kích động tới mức lao thẳng tới, vung trường tiên đánh tới.
Trình Bình thấy vậy đem Mộ Dung Sí Diệm an trí dưới dất, lao ra như tiễn bắn, cản chính giữa Mạc Xán và Hoàng Linh Vũ, một tay tóm lấy trường tiên.
Hai mươi mấy lâu la sau lưng cũng tiến lên, nói chậm tới thì nhanh,
trước mặt đám lâu la nổ ra mấy đoàn khói vụ đen, mấy người trong đó mới
nhìn một cái, kêu thét lên “cẩn thận”, “tránh đi”…, rồi ào ào né về sau.
Khi nhìn lại, là Nhạc Huy dìu Thu Nhược Thủy cuối cùng từ trong rừng xuất
hiện, trong tay Nhạc Huy còn ném tiếp mấy tiểu cầu đen thui to bằng nấm
tay, cười híp mắt nói: “Không cần sợ, chỉ là một chút ong vò vẽ mà thôi, so với Hải Nam Bổ Điểu Thù vừa rồi thì còn kém xa.”
Trình Bình
đã bắt đầu chiến đấu với Mạc Xán. Cho dù trải qua luyện tập bốn năm,
nhưng Mạc Xán dù sao vẫn là Mạc Xán, nữ nhân đau thống do mất người yêu
chỉ có thể phát tiết cô tịch của mình trên mặt võ nghệ, tu vi so với
Trình Bình cao hơn không chỉ một đẳng, may mà Trình Bình cũng đã trang
bị đầy đủ ti xuyến giáp ngực, rút trường kiếm thanh đồng đặc chế của Lục Mang Lâu ra, trong nhất thời chiến cùng Mạc Xán khó giải khó phân.
Hoàng Linh Vũ đột nhiên nói: “Trình Bình, trước đây ta có từng kể cho các học sinh nghe chuyện công chúa Bạch Tuyết chưa?”
Trình Bình đâm một kiếm hung mãnh về Mạc Xán, nhân lúc xoay người tránh né
thở dốc, nói: “Hình như từng nghe, chẳng qua lúc đó học sinh của lớp y
độc có nhiệm vụ ra ngoài, không nghe được giảng diễn đặc sắc của ngài.”
“Ân… trở về có thể xem như chuyện cười kể chúng nghe, tình hình quả thật giống như kịch tình của công chúa Bạch Tuyết a!”
“A?”
“Ngươi xem, ta, ngươi, Lộ Thị Tửu, còn có bốn học sinh, không phải vừa đủ bảy
chú lùn sao? Sí Diệm chính là công chúa Bạch Tuyết a! Lại nhìn thử sang
đối diện đi__ nữ nhân đang cùng ngươi động thủ vừa già vừa xấu, nhưng
lại cho rằng mình là thiên hạ duy ngã độc tôn, vọng tưởng thế gian này
đều xoay chuyển quanh mình, không phải chính là hình tượng dì ghẻ kinh
điển sao!”
Trình Bình cuồng tiếu dữ đội, trường kiếm rạch ra,
đánh bay thế roi của Mạc Xán, dùng kiếm chỉ thẳng vào mặt Mạc Xán, nhìn
chằm chằm gương mặt đã xanh tím của nàng ta, nói: “Xem ra nếu có thời
gian, ta phải tỉ mỉ cẩn thận truyền đạt câu chuyện này cho vị ‘dì ghẻ’
nghe a!”
Hắn đã phát hiện, từ khi Hoàng Linh Vũ bắt đầu kể câu
chuyện, thế roi của Mạc Xán bắt đầu tán loạn, tuy chỉ là vài biến hóa
nhỏ tới không thể phát giác, nhưng cao thủ tranh đấu chính là ưu thế chỉ một chút xíu này, có câu ‘sai một li đi một dặm’ dùng ở trên cuộc đấu
của cao thủ là hoàn toàn thích hợp.
Mạc Xán chỉ cảm thấy được
ngôn ngữ ác độc kiểu này tựa hồ đã từng quen biết, cho dù tự nói với
mình đừng chú ý tới, nhưng trong tiềm thức lại cứ chuyển hướng về phía
đó, lỗ tai không tự giác dựng thẳng lên, nhưng mà cứ nghĩ không ra rốt
cuộc là từng nghe thấy ở chỗ nào, quen biết người này thế nào. ‘Lục Nẫm
Giác’ trước mặt này dễ dàng khiến nàng không thể tiếp tục nhẫn nhịn,
cuối cùng rút chủy thủ chỉ có khi lâm vào khốn cảnh sinh tử vây lấy mới
có thể sử dụng, tức giận quát lên: “Ngươi là ai, chỉ giỏi thỏa mãn dục
miệng lưỡi, nếu có ngon, có dám cùng ta đấu một trận!”
Lòng bàn
tay Hoàng Linh Vũ đã đổ đầy mồ hôi lạnh. Y tin năng lực và phán đoán của Lý Sảng, cho nên hoàn toàn giao nhiệm vụ thống lĩnh cung kỵ binh từ hậu phương bọc lên cho hắn. Nhưng đó không phải là liều lĩnh, mà là đã xác
định cho dù không thể bắt sống kẻ địch, ít nhất cũng có thể thuận lợi
chạy thoát. Bao vây, bắt sống cái gì, chẳng qua là chút kẹo mang theo mà thôi.
Quyết định này của Hoàng Linh Vũ lúc đó, được dựng lên
trên thái độ vô dục vô cầu, không cầu có công nhưng cầu không mất. Chỉ
là hiện tại đương trường thấy được Mạc Xán, cuối cùng vẫn khơi lên phẫn
nộ thấp trầm.
Hai đầu gối y gãy là do mệnh lệnh của nữ nhân này,
nhiều năm nay, sinh hoạt tự xử lý hầu như không có vấn đề, nhưng ai có
thể biết cần tốn bao nhiêu thời gian tinh lực mới có thể thích ứng với
sự bất tiện do tàn tật đột ngột mang tới.
Hiện tại tuy sinh sống
đầy đủ, không vì thù hận mà sống, nhưng vẫn sẽ phẫn hận, vì tao ngộ của
Diêm Phi Hoàng. Nếu không phải sự triền quấn của nữ nhân này, Diêm Phi
Hoàng cần gì tới mức giả chết chạy đi. Nếu không như vậy, năm đó khi
Hoàng Linh Vũ y bị Mạc Xán bắt nhốt, cũng sẽ không chìm sâu vào hối hận
thống khổ sâu sắc, tựa hồ muốn từ bỏ nguyện vọng cầu sinh.
Nữ tử
hiểm ác như vậy, không chỉ riêng Diêm Phi Hoàng, Mộ Dung Sí Diệm, Trình
Bình, bản thân, không biết vì vậy mà ăn bao nhiêu cực khổ, cũng không
biết thế gian có bao nhiêu người vô tội gặp phải độc hại của nàng ta,
nếu phóng túng cho nàng ta, thì còn bao nhiêu người phải bị độc hại.
Y nhớ kiếp trước mình từng mắng Diêm Phi Hoàng là ‘phân xanh’, Diêm Phi
Hoàng lại chế nhạo y quá bình thường quá khoan dung, cả đời cũng không
thể hội được khoái lạc của phẫn thanh*. Nếu có cơ hội, Hoàng Linh Vũ rất muốn đứng trước mặt cười nhạo Diêm Phi Hoàng__ xem, thế nào? Ta cũng
biết phẫn thanh đây, đối diện với nữ nhân yêu ngươi thành si!
(*Phẫn thanh: Các gọi giản lược của ‘phẫn nộ thanh niên’. Ý chỉ thanh niên cảm thấy bất mãn với hiện trạng xã hội, mà khẩn cấp muốn thay đổi hiện
thực, sau này trở thành từ chuyên dùng trong ngôn ngữ mạng. Phẫn thanh
thể hiện trình độ nhảy vọt của nhân dân trong nước, nhưng trình độ vượt
quá mức, thiếu tính khách quan nên tạo thành ảnh hưởng không tốt với xã
hội.
Hoàng Linh Vũ mắng Diêm Phi Hoàng là ‘phân xanh’, chữ ‘phân’ phát âm giống chữ ‘phẫn’, ‘phân’ là phân bón, ở đây là Hoàng Linh Vũ
đang châm biếm Diêm Phi Hoàng.)
Bảo đảm an toàn của các học sinh
là điều quan trọng nhất, nhưng, nếu có thể, y vẫn hy vọng Lý Sảng có thể kịp thời trở về, cái thứ ‘thánh mẫu’, ‘lạm hảo nhân’ này, trước nay
không phải là phong cách hành sự của Hoàng Linh Vũ, cũng giống như Nho
gia có dạy__ lấy đức báo oán, lấy gì báo đức!!!
Hoàng Linh Vũ ôm
hoài tưởng trùng trùng, dịu dàng cười nói: “Ta tự nhiên chỉ có thể đạt
được dục miệng lưỡi. Nhưng Mạc đại ma trước kia cũng vọng tưởng muốn
thỏa dục nam nữ, chỉ là đối phương lại không nhìn trúng ngươi, ngươi còn trưng mặt người chết lỳ lợm chảy dãi với người ta, lẽ nào không phải là hành vi càng vô sỉ không cần mặt mũi sao?”
Mạc Xán nghe thế, không thể ngăn bản thân nhớ lại từng chuyện cũ năm đó khi truy cầu Diêm Phi Hoàng.
Cho tới hôm nay, người xưa đã mất, còn là chết trong tay mình, trong lòng
đại động. Trong chớp mắt lại thấy Mộ Dung Sí Diệm nằm ngang dưới đất, nộ ý điên cuồng liền trào lên.
“Đám nam nhân phụ tình bạc bẽo các ngươi… từng kẻ một, từng kẻ một…”