Nhạc Huy nghe Hoàng Linh Vũ nói như thế, đợi khi hồi tưởng lại, giật mình
cảm thấy quả nhiên vô cùng giống, bình thường khi Hoàng đại chậm rãi
‘đi’ thì vẫn rất bình thường, nhưng trận chiến hôm nay, khi đối diện với Mạc Xán, hai cây nạng cùng nhấc lên, đứng dưới đất giống như đôi đũa,
đi nhanh tới mức quả thật giống hệt động tác nhền nhện duỗi tám cái chân bò lổm ngổm.
Mọi người càng nghĩ càng cảm thấy rất giống, dùng
nạng dùng tới cảnh giới này, thật sự là hiếm có đáng quý, một bên còn vô cùng khâm phục chấp niệm của Thu Nhược Thủy đối với động vật nhền nhện
này, một bên cũng phải lau mồ hôi lạnh vì Hoàng Linh Vũ có thể hiểu được lời nói trong mộng của Thu Nhược Thủy.
Lý Sảng nghĩ tới đây, đột nhiên nhớ ra vừa rồi suốt quãng đường còn phiền não nên làm sao moi
được tin tình báo từ miệng Tần Tì Bà, tâm nảy ra một kế, tự cổ vũ dũng
khí: “Hoàng đại, về chuyện của Tần Tì Bà đó, ta có biện pháp có thể
không tổn thương hắn một phân nào mà dò hỏi được đầu mối.”
“Vậy
sao?” Hoàng Linh Vũ suy nghĩ một chút, nói: “Thế này đi, Lý Sảng ngươi
phụ trách Tần Tì Bà, Trình Bình ngươi đi phụ trách kẻ áo màu xuất hiện
cuối cùng. Nhớ rõ, không thể có tổn thương. Nhưng mà tổn thương phương
diện tâm linh thì không phải là phạm vi ta quản lý.”
Lý Sảng cười gian nói: “Hoàng đại thật hiểu tính của ta, tuyệt đối sẽ khiến hắn từ
nay về sau sản sinh ý thức khẩn thiết sâu sắc đối với ‘bằng hữu’, ‘đồng
bạn’ các loại. Tiểu tiểu, ta cần sự giúp đỡ của ngươi, cùng đi thôi!”
Mấy người đều vội vàng đi ra.
Hoàng Linh Vũ thì thầm than thở, Diêm Phi Hoàng a Diêm Phi Hoàng, cậu chính
là như vậy, những chỗ mấu chốt quan trọng thì chặt chẽ nghiêm ngặt, chỗ
nhỏ thì lộ trăm kẻ hỡ, thật không biết cậu làm sao sống cho tới hiện tại ở thế giới này, hơn nữa còn sống đầy màu sắc như thế.
Thì ra lai lịch của hai người kia y đều đã biết. Nhưng cứ coi như nhân cơ hội này
cho các tiểu bối thao luyện, kiến tập một chút thủ đoạn của Trình Bình
và Lý Sảng, là tài liệu giảng dạy rất tốt. Diêm Phi Hoàng, tôi không lưu lại vết thương tâm linh nào không thể phục hồi cho bọn họ đã là thủ hạ
lưu tình rồi.
Tiền quản tiền gõ gõ tẩu thuốc, nói: “Nếu lần này
ngươi không có chuyện gì, vậy nhiệm vụ của ta còn đang trong lúc chấp
hành, không có gì cần nói, khi ngươi tắm rửa, đi ngoài, ta tuyệt đối sẽ
không ở bên cạnh xem trộm, cáo từ tại đây!”
Hắn không đợi Hoàng Linh Vũ lưu lại, bước ra khỏi trướng, sau đó thì không biết trốn ở đâu.
___
Còn chưa đi vào trong trướng nhốt Mạc Xán, đã có thể nghe thấy tiếng mắng
chửi liên tục bên trong, toàn bộ là thanh âm của Mạc Xán.
Hoàng
Linh Vũ, Nhạc Huy vén rèm lên, chỉ thấy có một y binh đang băng bó cho
nàng ta. Đáng thương Mạc Xán toàn thân trên dưới đều bị cột như bánh
quai chèo, huyệt đạo các loại thì không cần nói tới, ngân châm cả cây
đều đâm vào huyệt vị.
Vết thương của Mạc Xán tuy đã để Nhạc Huy
may lại, nhưng vì nàng đúng lúc tỉnh lại, biểu hiện thái độ cực kỳ không phối hợp, tới mức cho tới bây giờ cũng chưa băng bó xong. Vì tiện bôi
dược, chỗ bị thương còn chưa mặt quần, chỉ phủ một lớp chăn mỏng. Vì thế Mạc Xán đào tâm đào phế tìm kiếm những lời lang độc nhất, chính là
không để cho vị y vụ binh đó lại gần. Chẳng qua hiện tại nàng cũng chỉ
có thể đạt được nguyện vọng mắng chửi.
Hoàng Linh Vũ thấy tình hình này thì hỏi Nhạc Huy: “Sao không gọi một nữ nhân tới băng bó cho nàng ta?”
Nhạc Huy tâm bình khí hòa nói: “Muốn tìm nữ nhân, ít nhất phải đi ra ngoài
năm dặm. Nữ tử gần nhất chỉ có đồng học Thu Nhược Thủy, ngươi cũng thấy
rồi, nàng bị thương, không phải trạng thái thích hợp hầu hạ người bệnh.”
“Nga.” Hoàng Linh Vũ gật đầu, nói với binh sĩ đó: “Vừa rồi thật sự cực khổ cho ngươi, còn lại cứ để chúng ta làm là được.”
Vị y binh đó lau mồ hôi, rụt rè lui xuống, bộ dáng tránh không kịp.
Mạc Xán tuy bị thương, nhưng không mất máu nhiều, nàng ta lại là nữ nhân có lực sinh mạng tuyệt đối cường thịnh, chỉ trừng đôi mắt như cột lửa hung ác nhìn chằm chằm Hoàng Linh Vũ và Nhạc Huy.
Hoàng Linh Vũ ngồi
xuống đất cạnh đó, vén tấm chăn trên người nàng lên, thấy chỗ vết thương huyết nhục mơ hồ. Lại khiến Mạc Xán xấu hổ đỏ bừng mặt mũi, há miệng
mắng tiếp. Trong nhất thời, từ ngữ kiểu ‘tiểu tặc’, ‘sắc phôi’ bay đầy
trời.
Nhạc Huy âm thầm lắc đầu than thở, thầm nghĩ nữ nhân này
cũng chẳng qua chỉ có thể đạt được cảnh giới như vậy, nếu muốn chọc tức
Hoàng đại, thì còn phải rèn luyện thêm rất nhiều ngày.
Quả nhiên, Hoàng Linh Vũ không giận không bực, nhàn nhạt nói: “Ngươi cho rằng
người như ngươi đẹp lắm sao? Năm đó những người chết qua mắt ta không
biết bao nhiêu, không có ai xấu xí già khú bằng ngươi, ngươi lại còn tự
tác đa tình cái gì?”
Mạc Xán khạc khạc cổ họng, một ngụm khí thật lớn nghẹn trong cổ họng, đi lên không được đi xuống không xong, xém
chút nghẹn chết. Nhưng Hoàng Linh Vũ vẫn không im miệng, tiếp tục nói:
“Nói ra thì, nữ thi trong mộ đời Hán Mã Vương Đôi sau khi khai quật còn
xinh đẹp hơn ngươi nhiều.”
Nhạc Huy mang tinh thần cần cù hiếu học dò hỏi: “Mộ đời Hán Mã Vương Đôi là gì?”
“… Nói sao đây, cũng giống như mộ Tống Tường Vương hạ táng ngàn năm trước đi.”
Nhạc Huy nghiêm túc gật đùa tỏ vẻ đã hiểu, khi ánh mắt lại trở về người Mạc
Xán, phát hiện nàng đã trừng to mắt trắng dã. Hắn run rẩy nói: “Hoàng,
Hoàng đại, nàng bị ngươi nói tức ngất đi rồi…”
“Ân, ta biết.”
Hoàng Linh Vũ vừa đáp, vừa lấy băng đơn giản băng bó lại cho nàng ta.
Rơi vào tay ‘tình địch’, còn là vị ‘tình địch’ nam tử này đến xử lý vết
thương cho nàng__ Còn là vết thương chỗ đó, Mạc Xán thật sự là càng sống càng thụt lùi. Hơn nữa vì tiện khép miệng, ngừa nhiễm trùng, lông phía
trên chỗ đó cũng bị cạo sạch sẽ. Nếu những chuyện này phát sinh trên
người mình, Hoàng Linh Vũ chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy nhân sinh vô vị.
“Hoàng đại, trước đây ngươi không phải từng dạy chúng ta, đối với bệnh nhân
phải ôn hòa sao? Sao có thể nói tới mức nàng hôn mê chứ.” Trong mắt Nhạc Huy lấp lóe tia sáng ác liệt, rõ ràng là hắn không có nghĩ như vậy,
nhưng lại cứ muốn thấy Hoàng Linh Vũ tự bào chữa thế nào.
“Ngươi biết giữa ta và nàng từng xảy ra một vài chuyện đúng không.”
Nhạc Huy lầm bầm không dám trả lời.
“Không cần che giấu nữa, đám các ngươi càn quấy quen rồi, nhàn chán vô vị liều đi tra những gì tưởng ta không biết sao.”
“Hoàng đại!” Nhạc Huy xin tha cầu y.
“Nhạc Huy a.” Hoàng Linh Vũ nói lời thấm thía. “Ngươi xác định lâu hội mỗi
tuần (10 ngày) một lần của Lục Mang Lâu ngươi đều tham gia hết, chưa
từng bỏ trốn cái nào chứ?”
“Không có a.”
“Có thể thấy ngươi nghe giảng vô cùng không chuyên tâm, có nghe qua ‘lấy đức báo oán’ chưa?”
“Đương nhiên có nghe, cho nên mới hỏi ngươi sao lại đối với nàng ta như thế.”
“Phía sau còn một câu nữa đâu?”
“Ách…”
Hoàng Linh Vũ mỉm cười, như Bồ Tát như Phật Đà, đáng tiếc không mang ý tốt,
“‘Lấy đức báo oán, lấy gì báo đức’, câu nói kinh điển như thế mà ngươi
chỉ nhớ trước không nhớ sau, lẽ nào ngươi muốn không phân tốt xấu cứ
dung túng địch nhân? Trở về thì chép quy lâu năm mươi lần cho ta.”
“…”
___
Lại nói khi Diêm Phi Hoàng đang xử lý quân vụ trong Hắc Vũ Kỳ Nam Hàn, bên
ngoài trướng truyền tới tiếng thông báo. Là Si Mị và Võng Lượng hắn phái ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thích sát đã trở về rồi.
Đang lúc
chính ngọ, quân vụ bộn bề, Diêm Phi Hoàng còn chưa ăn cơm, liền truyền
hai người vào, bảo người mang cơm lên cùng dùng. Nhưng Si Mị và Võng
Lượng đi vào rất lâu, Diêm Phi Hoàng vẫn vùi đầu vào múa bút thành văn
trên quân sách. Bọn họ cũng đã quen rồi, yên tĩnh dùng cơm.
Đợi
khi cơm sắp ăn xong, Diêm Phi Hoàng mới buông bút xuống, duỗi lưng một
cái, thoải mái thở một hơi. Ngước mắt lên thấy bọn họ, kinh ngạc nói:
“Di, các ngươi vào từ lúc nào.”
Si Mị Võng Lượng nhìn nhau một cái, thở dài, tề thanh nói: “Vào rất lâu rồi.”
Diêm Phi Hoàng mới nhớ ra là mình để bọn họ dùng cơm trước, lúng túng cười
ha ha, chống người dậy đi về phía bọn họ, vừa nói: “Lần nhiệm vụ này cực khổ cho các ngươi rồi, đối phương không dễ chọc đi.” Hắn vừa đi được
một nửa, đột nhiên thấy y phục hai người mặc trên người, bất tri bất
giác ngừng chân, chỉ cảm thấy toàn thân phát lạnh.
Si Mị phát
giác hắn dao động, nghĩ tới người này dù trời có sụp xuống vẫn có thể
cười thản nhiên, nhưng không biết rốt cuộc là chuyện gì có thể khiến hắn biến sắc như thế, vì vậy cũng đại kinh thất sắc, hỏi: “Diêm huynh,
ngươi làm sao vậy?”
Diêm Phi Hoàng chỉ lên y phục trên người bọn
họ, thanh âm run rẩy hỏi: “Các ngươi, khi các ngươi chấp hành nhiệm vụ,
đều mặt y phục này sao?”
Hai người kỳ quái vô cùng, nhưng vẫn do
Si Mị trả lời: “Đúng vậy, trước đây Diêm huynh từng nói qua, trong đêm
mặc hắc y đương nhiên có thể ẩn thân, nhưng nếu ban ngày thì rõ ràng
không thích hợp dùng. Diêm huynh còn nói, nếu mai phục ẩn núp trong rừng cây, thì phải dùng vải bố màu lục đến nâu đậm chắp vá lên, bốn huynh đệ chúng ta thử đều thấy hiệu quả, quả nhiên không tồi, vì thế cứ mặc như
vậy thôi!” Nói xong, hắn lại lúng túng gãi gãi sau đầu, “Đương nhiên, vì mặc vậy khiến người khác đều cảm thấy vô cùng kỳ quái, cho nên bình
thường chúng ta cũng không mặc như vậy trở về doanh địa, ở bên ngoài đã
đổi về quân phục rồi. Chỉ là lần này trở về có hơi gấp một chút, cho nên không kịp thay…”
Khi nhìn lại Diêm Phi Hoàng, hắn đã một tay chống bụng, vẻ mặt tái nhợt, lầm bầm nói: “Thảm rồi…”