Đến lúc này, Diêm Phi Hoàng cũng không nén được trở nên phẫn hận, tại sao
Hoàng Linh Vũ lại cứ là người cùng một thời đại với hắn tới đây. Tên tử
nhân này nếu cái gì cũng không hiểu thì đốt biết bao, như vậy, hắn ở sau lưng làm thủ đoạn gì, cũng sẽ không bị phát giác.
Sai một li đi
một dặm, chỉ mong bên phía Hoàng Linh Vũ ngàn vạn lần đừng phát sinh
chuyện gì mới tốt, nếu không Cầm Sắt, Tì Bà hai người một khi lộ mặt
trước mặt Hoàng Linh Vũ… có nghĩa là kẻ thông minh bị thông minh hại,
loại sắc phục này vào thời này coi như kiểu màu sắc che giấu vô cùng
tiên tiến, đến trước mặt Hoàng Linh Vũ lại chỉ trở thành tiêu chí lớn
nhất để bại lộ thân phận.
Trong đầu đột nhiên lóe lên tia sét,
Diêm Phi Hoàng không kìm được nắm chặt hai nắm tay, bình tĩnh một lúc
mới nói: “Các ngươi ra ngoài xưng hô tên mình thế nào?”
Si Mị và
Võng Lượng hai người quay nhìn nhau, luôn cảm thấy Diêm lão đại hôm nay
không bình tĩnh như thường ngày, rõ ràng vô cùng kích động, Si Mị nói:
“Đương nhiên là tên mà Diêm huynh đặt cho, hắn tên Vương Lượng, ta tên
Vương Si Mị.”
Diêm Phi Hoàng lảo đảo, dáng vẻ muốn đứng không
vững, lại hỏi: “Lẽ nào hai huynh đệ Cầm Sắt và Tì Bà ở bên ngoài cũng
xưng tên là ‘Tần Sắc’ và ‘Tần Tì Bà’!”
“Đây là tự nhiên, Diêm
huynh không phải đã nói sao, chúng ta bình thường nghe tên của mình đã
quen rồi, khi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nếu đổi tên giả, khi người
khác gọi, bản thân không phản ứng được, thì luôn dễ bại lộ thân phận
gian tế của mình. Cho nên chúng ta ở doanh địa của mình thì dùng tên
giả, ra bên ngoài mới dùng tên thật.”
“Ai da…” Diêm Phi Hoàng
giống như đau răng hít một hơi dài lạnh buốt, nhanh chóng lao ra khỏi
doanh trướng, đi về phía Ưng xá viết thư cho hai huynh đệ kia tự giải
quyết ổn thỏa, thấy thư lập tức đổi tên thay áo.
Hắn mới đi không lâu, lại có một người vội vàng lao vào. Vốn dĩ huynh đệ Si Mị, Võng
Lượng còn đang mờ mịt không hiểu gì, thấy người này tới cũng nhanh chóng buông chén đũa xuống, đứng lên cung nghênh. Thì ra người tới là Hắc Vũ
Kỳ vương gia Kim Bội Nhĩ Đan Ninh.
Chỉ thấy hắn thân mặc chiến
giáp, phong trần bụi bặm, một bộ mới từ tiền tuyến lui về. Hai huynh đệ
thầm đoán, Diêm huynh mưu sĩ làm rất uy phong, đánh trận tự có người ở
trước mặt xung sát, hắn chỉ cần ở hậu quân đưa ra mưu kế sách lược là
được rồi.
Trong tay Kim vương gia còn đang cầm một cuộn bố cẩm
hoàng sắc, nhìn màu sắc chất liệu này, thì chính là chiếu thư. Trong
lòng Si Mị, Võng Lượng đều run lên, không biết chiếu thư khẩn thiết nào
đưa xuống, mà khiến Kim vương gia mất khống chế như vậy.
Kim Bội
Nhĩ Đan Ninh cũng đã nhận ra mấy hộ vệ đắc lực của Diêm Phi Hoàng, thấy
hai người này, chào hỏi một chút, nhưng trên mặt thì không có chút ý
vui mừng nào, trầm trọng khó chịu. Hai hộ vệ yên lặng ngậm miệng lùi ra đứng ở góc đợi, đợi Diêm Phi Hoàng về.
Đại khái qua thời gian
một bữa cơm, cuối cùng cũng đợi được người về. Diêm Phi Hoàng vén rèm
trướng lên, vẻ mặt đầy mệt mỏi, giống như vừa đánh một trận chiến kịch
liệt, thoáng chốc già đi mấy tuổi. Hắn chán nản ngồi đối diện Kim vương
gia, tìm bình trà tự rót cho mình. Kim vương gia thấy hắn không được
bình thường như thế, nhất thời cũng không dám nói gì.
Ước chừng
khi cả bình trà đã uống hơn nửa, Diêm Phi Hoàng mới thở dài một hơi, tự
lầm bầm: “Trên đời này cũng không có bậc thềm nào không qua được, nếu y
đã biết thì cứ để y biết đi. Dù sao tận lực rồi, nghe mệnh thôi.”
Kim vương gia càng nghe càng mơ hồ, cuối cùng ngắt đứt tư duy trầm mê trong thế giới của mình kia, vỗ một chưởng lên vai hắn hỏi: “Ngươi rốt cuộc
làm sao rồi? Chuyện lớn ở chỗ ta còn chưa giải quyết, ngươi đã thương
xuân bi thu rồi.”
Diêm Phi Hoàng không nguyện để người ngoài biết chuyện ẩn mật của mình, vực tinh thần dậy, đáp: “Chẳng qua thân thể
không khỏe mà thôi, chỗ ngươi lại có chuyện gì lớn nữa?”
Kim vương gia lấy chiếu thư ra, tùy tiện mở ra trên bàn: “Ngươi tự xem đi liền biết.”
Khi Diêm Phi Hoàng tỉ mỉ xem, thấy được chính là chiếu lệnh tiểu hoàng đế lệnh bọn họ điều binh tây nam, cứu trợ Bạch Vũ Kỳ!
“Cái gì!” Hắn vỗ bàn đứng lên.
“Đây không phải là chuyện sớm muộn sao? Tuy Bạch Lang Vương và chúng ta luôn bất hòa ý kiến, nhưng dù sao cũng là công thần đắc lực của Nam Hàn.”
Diêm Phi Hoàng đi tới đi lui bên bàn: “Nhưng nhanh như thế đã rơi vào cảnh
ngộ không thể không bảo chúng ta đi ứng cứu, Bạch Lang Vương, quả thật
rất tài cán a!”
“Nói vậy là sao?”
Diêm Phi Hoàng quả thật
là rợn tóc gáy, hai hộ vệ có khả năng lộ sơ hở thì thôi, ngay cả bản
thân hắn cũng sắp phải đối diện Hoàng Linh Vũ rồi! Hắn đi vài bước, dừng lại, quay đầu hung tợn nói với Kim vương gia: “Chuyện này không liên
quan tới ta, chiếu thư là cho ngươi, cũng là ngươi nhận. Ta chỉ có một
câu cảnh báo ngươi, gặp Nam Vương quân, ngươi không có phần thắng.”
“Ngươi không đi cùng ta sao?” Kim vương gia mắt long lanh đảo vài vòng, nói:
“Chẳng lẽ ngươi sợ bản thân không thắng được Lục Nẫm Giác?”
“Đấu cùng Lục Nẫm Giác, ta còn chưa có phần thắng. Vấn đề là ta cùng y đấu cái gì.”
Kim vương gia nhíu mày nói: “Vấn đề này ta đã chú ý rất lâu rồi. Phi Hoàng, bình thường ngươi đều hành động như sấm sét, quyết định mục tiêu rồi
thì sét đánh không động, ai cũng không thể khuyên cản được ngươi, trước
nay cũng chưa từng thấy ngươi sợ hãi ai, duy chỉ có gặp phải một vài
người thì sẽ loạn bước chân. Đầu tiên là chuyện của Hoàng Linh Vũ, sau
đó là chuyện của Lục Nẫm Giác. Phi Hoàng, ngươi có phiền não gì, lẽ nào
không thể nói với ta thử sao?”
Diêm Phi Hoàng lắc đầu, nói: “Nếu
ngươi không muốn ta với ngươi đường ai nấy đi, chuyện cứu Bạch Vũ Kỳ chỉ có một chữ__ kéo, có thể kéo dài bao lâu thì kéo dài bấy lâu.”
Kim vương gia chần chừ rên rỉ rất lâu, cuối cùng nói: “Ta vốn cũng không
nguyện ý giúp hắn, tự nhiên sẽ mượn cớ chiến sự khẩn cấp không thể đi
được để tránh. Nhưng Phi Hoàng, trong lòng ngươi nếu có gì đó vướng mắc, tốt nhất nên giải quyết sớm. Dù sao chiến trường này không lớn, lúc nào gặp Hoàng Linh Vũ và Lục Nẫm Giác cũng là chuyện không chắc chắn. Ta hy vọng ngươi có thể xác định thủ đoạn mà bản thân có thể đối phó với hai
người đó.”
Nói xong, tuy vẫn còn mang theo rất nhiều nghi hoặc lo ngại, Kim vương gia vẫn đi, từ đáy lòng, kỳ thật hắn tin vào sự quả
quyết của Diêm Phi Hoàng. Đến cuối cùng, Diêm Phi Hoàng nhất định sẽ
giúp hắn, vì mục tiêu của bọn họ giống nhau, thống nhất thiên hạ, cai
quản dân gian.
___
Bắt đầu từ năm sáu tuổi, cuộc sống tựa
hồ đã tiến hành trong cuộc lăn lê bò lết, trên người rất ít khi có lúc
hoàn hảo, luôn xưng bầm tím tái, nhưng Xán di rất tốt, chưa từng để hắn
chảy máu, hơn nữa mỗi lần rèn luyện xong, Xán di sẽ lặng lẽ ôm hắn, cho
hắn vòng tay ấm áp.
Lần đầu tiên hắn giết người là khi tám tuổi.
Máu đỏ chảy lan đầy đất tràn ra từ cổ của nô phó đó, bắn lên toàn thân hắn
là dịch thể nóng hổi. Lúc đó Mạc Xán vẫn còn tóc đen đứng sau lưng hắn,
từ ái mỉm cười, kiêu ngạo nói “Làm rất tốt.”
Người đó bị đứt đầu, chết rất nhanh, gần như không có giãy dụa. So với hắn lúc đó bị roi của Mạc Xán đánh cho lăn lộn khắp nơi thì đã tốt hơn nhiều rồi, vì thế hắn
nghĩ, “Cách chết không thống khổ nhất chắc chính là cách chết đổ máu đi? Trước đây bị đánh tới xưng bầm tím, thật sự rất đau.” Sau đó hắn chọn ô kim huyền sắc bén vô cùng để làm vũ khí kề thân.
Năm mười hai
tuổi, hắn bị kiếm của kẻ ám sát rạch cho một đường, máu tươi đỏ diễm
cuồn cuộn trào ra. Mới đầu chỉ cảm thấy lưỡi đao băng lạnh và kim thuộc
chua xót, sau đó thì cảm thấy như bị thiêu đốt, cuối cùng dần cảm thấy
đau__ hơn nữa càng lúc càng đau.
Người đó cuối cùng không còn
sống quay về, Mạc Xán như phát điên xé người đó thành từng khúc. Nhưng
hắn vẫn khóc, hắn hỏi Mạc Xán: “Trước đây người bị ta giết, có phải cũng sẽ đau như thế không?”
“Không đau không đau, Sí Diệm ngoan ngoãn nghe lời, bọn họ sẽ không cảm thấy đau. Vì do Sí Diệm ra tay, cho nên
bọn họ sẽ không cảm thấy đau__ Sí Diệm là hài tử đặc biệt nhất, cho nên
bọn họ sẽ không cảm thấy đau.”
“Vậy tại sao ta lại cảm thấy đau? Bị thương đổ máu lại đau như vậy?”
“Vì hạ thủ là người khác a.”
“Ta hại người khác người khác sẽ không đau, ta tự rạch mình thì bản thân cũng sẽ không đau sao?”
“Sí Diệm là hài tử đặc biệt nhất, bọn họ sẽ không đau, nhưng ngươi sẽ đau.
Sí Diệm phải ngoan ngoãn nghe lời, Xán di vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi!”
Xán di vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi… nữ nhân tóc trắng đó vung song trảo,
hung tợn trảo lên đầu gối của y, cắm sâu vào bên trong, bén nhọn, băng
lạnh, đau đớn…
Mộ Dung Sí Diệm an an tĩnh tĩnh tỉnh lại, hắn là
Nguyệt Bằng của Bằng Tồ, hắn cần bảo trì an tĩnh bất cứ lúc nào. Cho dù
có bị ác mộng cũng vậy, trước khi phát ra tiếng kinh hô, bản thân hắn đã tỉnh lại. Lúc này đã là giữa đêm, Nam Vương quân vẫn không ngừng nhổ
doanh vây bắt dồn ép Bạch Vũ Kỳ, nhưng ai cũng đều phải nghỉ ngơi, theo
thường lệ, hai quân vào ban đêm đều sẽ chọn nơi thích hợp để an doanh
dựng trại.