Không biết nghĩ tới cái gì, Hoàng Linh Vũ đột nhiên ôm bụng cười ha ha, vì
vốn đã bị chọc tới thở không nổi, lúc này lại giống như bị nghẹt thở bắt đầu ho khan.
“Ngươi cười cái gì?” Mộ Dung Bạc Nhai không hiểu
hỏi, còn đau lòng giúp y thuận khí, “Có cần khoa trương như vậy không,
ngươi sắp nghẹn chết rồi, nếu vậy ta phải xuống địa phủ tìm ngươi tới
báo thù a.”
Cho tới khi có thể nói, Hoàng Linh Vũ mới ngắt ngứ
đáp: “Ta nhớ tới ‘bắn pháo’ vừa rồi ngươi mới nói… Ngươi biết nghề bi
thảm nhất thiên hạ là gì không?”
Mộ Dung Bạc Nhai nhíu mày nghĩ, đã đến lúc này rồi, còn muốn ta đoán câu đố, chẳng lẽ là kế hoãn binh.
“Nghĩ không ra đúng không, ta nhắc ngươi một chút, nghề bi thảm nhất chỉ có Nam Hàn quân mới có.”
“Chẳng lẽ có liên quan đến thiết pháo?”
Hoàng Linh Vũ lại ôm bụng thở dốc yếu ớt: “Chính là binh cấp dưỡng cho pháo
binh doanh a, ngươi nghĩ xem__ đeo nồi đen, đội mũ xanh, nhìn người khác bắn pháo… a ha ha ha ha!” (Đội mũ xanh: Bị cắm sừng, bị ngoại tình, bắn pháo: Là tự giải tỏa bằng tay.)
Mộ Dung Bạc Nhai vừa nghĩ, quả
nhiên, Nam Hàn quân có nhiều người đội mũ sắt đen, trắng, chỉ có binh
của pháo binh doanh mới đội mũ màu xanh. Hắn nhịn không được nữa cũng
bật cười. Nhưng không bao lâu, đột nhiên ngừng lại, tiếng cười giống như bị bẻ gãy biến mất tăm.
“Đây chắc không phải là câu chuyện cười chỉ có thế giới trước của các ngươi mới có đi.”
“Đúng a.”
“Đáng chết.” Mộ Dung Bạc Nhai nhỏ giọng lầm bầm, chẳng lẽ Diêm Phi Hoàng cũng xuất phát từ kính ý đối với chuyện cười này, mới đặc biệt yêu cầu quân
của pháo binh doanh đội mũ sắt màu xanh? Rất có khả năng này, dù sao hắn là người có thể đem đại sự sinh tử xem như trò đùa.
Mộ Dung Bạc
Nhai càng nghĩ càng loạn, lần này tới vốn là đã hạ quyết tâm chứng tỏ rõ ràng quan hệ cùng Hoàng Linh Vũ. Cho dù có Diêm Phi Hoàng, cho dù có Sí Diệm, chỉ cần Hoàng Linh Vũ không nguyện ý rời khỏi hắn, bất cứ ai cũng không thể cản trở. Vấn đề là, nếu Hoàng Linh Vũ muốn rời khỏi hắn, thì
phải làm sao?
“Có vấn đề gì sao?” Hoàng Linh Vũ không hiểu hỏi.
Mộ Dung Bạc Nhai không để cho y có nhiều cơ hội mở miệng nữa, kéo mạnh
người ấn lên tảng đá trong thủy đàm, cắn một phát lên hầu kết đối
phương, nâng tay bắt đầu vuốt thuận từ ngực đi xuống, tới nơi ở bụng
dưới vì khó đè nén mà đã trở nên nóng cháy.
Xúc động khó cự tuyệt trong ký ức trào lên trong đầu, Hoàng Linh Vũ cong người lên, hai tay
bắt lấy cánh tay đang gây họa của Mộ Dung Bạc Nhai, uy hiếp trừng hắn,
trầm giọng nói: “Nghe nói, Tiền quản tiền tiên sinh còn ở bên cạnh…”
…
“Ta sớm đã bảo hắn tránh xa ba trăm dặm rồi.” Mộ Dung Bạc Nhai vừa nhẫn
nhịn hơi thở nặng nề cấp bách không thể đợi, vừa tiếp tục công trình vĩ
đại cắn khắp toàn thân Hoàng Linh Vũ, một bên còn nhẫn nại giải thích
vấn đề nghi nan ‘người nắm quyền trong gia đình’, vì thế ngắt ngứ nói
gọn nhưng đầy thâm ý, “Hắn đang canh chừng, chúng ta làm chuyện này, an
toàn vô cùng.”
“A… ngươi… sắc mê tâm loạn cũng được sao!”
Mộ Dung Bạc Nhai đã trầm vào nước, tuần tra qua lại trên da thịt phần bụng của y. Hơi nước se lạnh và nhiệt độ cơ thể của Mộ Dung Bạc Nhai khác
biệt to lớn như thế, Hoàng Linh Vũ chỉ cảm thấy hai chân đều như bị rút
gân, ngay cả phần dưới bụng cũng bị khiêu khích hưng phấn vô cùng, cũng vì động tác của đối phương cứ ma sát trước ngực sau đầu. Khiến y gần
như sắp thở không nổi, thật hận không thể ngã vào trong nước chìm chết
cho xong, nhưng phần eo bị ôm chặt kẹp trong vòng tay đại ác nhân, trừ
khi động thủ, nếu không không thể giãy thoát.
Không dễ gì mới đợi được Mộ Dung Bạc Nhai ngừng trong chốc lát, Hoàng Linh Vũ mới tỉnh táo
khỏi mê mang, vô lực nói: “Hồi doanh hãy làm được không? Ngươi cũng
không nghĩ xem, nơi này dù sao cũng quá rộng lớn, có người khác tới quấy rầy thì phiền.”
“Đợi ngươi nếm qua tư vị ‘dã hợp’ rồi, thì sẽ
không nói như vậy nữa.” Mộ Dung Bạc Nhai còn thuận tiện tùy ý gảy lên
kích tình chưa tiêu tan của y. “Ngươi cũng rất biết nhịn a, rõ ràng bản
thân còn chưa có giải quyết, còn muốn ta giữa đường ngừng tay? Lại nói,
hồi doanh rồi có thể làm cái gì, muốn sả thân để Sí Diệm ở bên cạnh quan sát ‘giáo dục’ sao?”
“Ngươi…” Hoàng Linh Vũ trừng hắn, chớp mắt
hai cái, trên mặt thoáng chốc hiện lên nụ cười gian xảo: “Chắc không
phải là ăn dấm chứ?”
“Hừ, ăn dấm, đương nhiên là ăn dấm rồi.” Mộ
Dung Bạc Nhai giống như chơi xấu, không lo không quản cắn lên vai y,
“Ngươi và ta không tụ được vài ngày lại luôn nháo đòi đi, đi thì đi đi,
ta cũng không muốn bó buộc ngươi. Nhưng cái này cái kia, đều có quan hệ
này kia với ngươi, càng nghĩ càng không yên tâm.”
“Không yên tâm? Toàn bộ người ta đều đã cho ngươi hết rồi, còn muốn thế nào. Cũng không thể lấy kiếm khoét tim ta ra cho ngươi coi chứ? Ngươi nếu dám nói như
thế, ta liền khinh bỉ chết ngươi, tình tiết cổ lổ sĩ đó uổng cho ngươi
cũng nghĩ ra được.” Nói tuy đầy khinh bỉ như thế, nhưng Hoàng Linh Vũ
cũng không phải không vui. Mộ Dung Bạc Nhai trước đây chính là ông cụ
non, đấu miệng đấu lưỡi châm chích lẫn nhau là chuyện thường, nhưng hiếm khi thấy hắn vô lý chơi xấu như vậy.
Mộ Dung Bạc Nhai vùi đầu
vào vai y, hai tay vòng ôm cả người y, nửa ngày sau, thở dài nói: “Chỉ
cần như vậy là đủ rồi, ôm ngươi trong tay, cái gì cũng không cần nữa.”
“Ngươi thật không hiện thực, tình yêu không có cơm ăn sao có thể trường tồn,
ngươi cứ thử vứt bỏ chuyện của nhị ca ngươi, vứt bỏ Côn Tổ, vứt bỏ
chuyện của Tiêu sư phụ, xem thử lương tâm ngươi có chịu nổi không.”
“Ta biết, ta đương nhiên biết.” Mộ Dung Bạc Nhai không cam tâm lầm bầm.
“Chính là vì hiểu rõ những đạo lý đó, mới cảm thấy buồn bực vô cùng.”
Không nhớ rõ rốt cuộc là ai từng nói__ bất an tồn tại trong lòng bất cứ ai, chỉ thể hiện trước mặt người mà mình tín nhiệm nhất.
Hoàng Linh Vũ hồi đáp cảm xúc của Mộ Dung Bạc Nhai, vươn tay cào tóc hắn, kéo cằm đối phương rời khỏi vai mình, nhìn vào mắt hắn, trực tiếp mà thẳng
thắn.
Đều như nhau, đồng dạng ôm lòng tin đối với sinh tồn, nhưng cũng đồng dạng mang sợ hãi đối với tương lai chưa biết.
“Ngươi sợ cái gì? Mộ Dung Bạc Nhai.” Y hỏi.
Ngực Mộ Dung Bạc Nhai phập phồng, không cam lòng nhìn lại, nhưng không trả lời.
“Sợ trời có phong vân khó đoán, chiến sự đột nhiên bất lợi. Hay sợ ta và Mộ Dung Sí Diệm trò giả thành thật, và sợ tình cũ với Diêm Phi Hoàng lại
tái khởi?”
“Không phải! Ngươi muốn làm gì, ta đều sẽ không bó buộc…”
“Vậy ngươi biết ta sợ gì không? Ta sợ Mộ Dung Sí Diệm đột nhiên phát cuồng,
ngươi lại mất đi tâm phòng bị, mà bị hắn tổn thương. Nghe nói hoàng đế
Nam Hàn đang suy nghĩ để Hắc Vũ Kỳ xuất binh cứu giúp, ta lo lắng Diêm
Phi Hoàng không biết có đòn sát thủ nào, lúc nào thì sẽ sử dụng tới.”
Tịch dương dần dần hạ xuống, bầu trời sắp tối đen, trong làn gió thổi từ
đỉnh rừng cây xa xa còn mang theo tiếng huyên náo khi an doanh dựng
trại, Hoàng Linh Vũ không để ý nghĩ Bạch Vũ Kỳ hôm nay lại có bao nhiêu
đào binh? Rõ ràng còn đứng trong nước, nhưng đã không còn thấy lạnh,
ngược lại có chút choáng váng đầu óc phát nhiệt.
“Đừng sợ bó buộc ta.” Mộ Dung Bạc Nhai nghe Hoàng Linh Vũ nói như thế. “Ta hy vọng ngươi sẽ đến bó buộc ta. Thật ra ta cũng sợ, trên đời này, trừ Diêm Phi Hoàng ra thì không còn có người nào khác có thể bó buộc được ta. Nhưng nếu bị hắn bó buộc, giữa chúng ta chỉ có bất đồng và nóng ruột hỗn loạn, vậy
không bằng cứ cách xa một chút, có lẽ còn có khả năng nhìn rõ đối
phương. Ngươi nghe rõ cho ta, đây là chọn lựa của ta, ngươi nếu thử có ý từ bỏ ta đi, ta tuyệt đối sẽ cắt phức cái bộ phận sinh con đẻ cái của
ngươi bỏ vào hố phân cho heo ăn!”
Quả thật giống như nghe nhầm,
hắn chưa từng có lần nào nghe thấy Hoàng Linh Vũ dùng giọng điệu quyết
tuyệt như thế để nói chuyện. Lần đầu tiên kích động như thế, chính là
đối với hắn.
“Ngươi thật là nhẫn tâm mà, ta không từ bỏ ngươi
chính là không có đảm lượng (không có chủng), từ bỏ ngươi thì sẽ bị làm
cho không có chủng?” Ý cười trên mặt Mộ Dung Bạc Nhai càng lúc càng lớn, “Dù sao cũng đều là người không có chủng, ngươi không sợ ta bình đã vỡ
thì đem đập luôn sao?”
Đôi môi mím chặt của Hoàng Linh Vũ hơi thả lỏng một chút, rồi qua một khắc, lại không nhịn được gỡ biểu tình
nghiêm túc xuống, khinh bỉ nói: “Nam nhân lớn như vậy rồi, còn ăn dấm.”
“Này, ngươi có thể nào buông tóc của ta ra không,” Mặt Mộ Dung Bạc Nhai đã
bị kéo tới mức giống trái khổ qua, “Ta rất muốn hôn ngươi nha.” Vừa nói
vừa xoay xoay thắt lưng, cầm bộ vị quan trọng của mình cọ cọ bộ vị quan
trọng của Hoàng Linh Vũ. “Xem đi, chiến quả vừa rồi không dễ gì khơi lên được đã rã xuống rồi, cần phải tiếp tục thực hiện mới được!”
Thật sự là bị gia hỏa vô lý ồn ào này đánh tan quân mà, Hoàng Linh Vũ thầm nghĩ như thế, hung ác sáp tới hôn Mộ Dung Bạc Nhai.