Tịnh Thủy Hồng Liên

Quyển 3 - Chương 172: Sớm muộn một đao



Khi đoàn người Hoàng Linh Vũ đi tới đồn canh thứ năm, một ngũ trưởng đi ra, tất cung tất kính nói: “Chư vị huynh đệ ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thật cực khổ rồi, hôm nay trong doanh có yến khánh vì hạ được Đan Châu thành, Kim quân sự đại khái cũng đã tới tiệc khánh công, các vị vào trong trướng đợi quân sư hay tới yến tiệc gặp vương gia?”

Hoàng Linh Vũ thúc ngựa đi tới: “Chúng ta đều có chuyện trọng yếu, hơn nữa lại bắt được địch quân quan trọng, nên trước vào doanh trướng đợi quân sư về.”

Ngũ trưởng gật đầu nói: “Nếu đã như vậy, các vị xin đi theo ta.”

Khi sắp đi hắn còn quay lại dặn dò mấy binh đinh trực phải phòng bị tốt, xong thì dắt con ngựa của Hoàng Linh Vũ và Mộ Dung Bạc Nhai, dẫn đoàn người đi vào vòng trướng gần trướng trung doanh. Lúc này xung quanh đã có những binh sĩ uống đến tâm huyết bừng bừng trở lại, cao giọng hát, tiếng ồn ào không dứt bên tai.

Hoàng Linh Vũ đột nhiên hỏi: “Ngươi từ bỏ chức vị họa sư cung đình, vào đây đã hai tháng, lên được chức vị ngũ trưởng, có cảm thấy hối hận không?”

Mộ Dung Bạc Nhai có chút ngạc nhiên, tiếp theo là hiểu rõ, trong lòng cũng thấy may mắn, năng lực tự bảo vệ của Hoàng Linh Vũ xem rất mạnh, bộ hạ cũng có thể xâm nhập tới nơi này.

Ngũ trưởng trước mặt đầu cũng không quay lại nói: “Cây cao đón gió, heo mập đãi tiệc, ta chẳng qua là bắt đầu từ tiểu binh, bị huấn luyện nửa tháng lên chiến trường, liều sát hai trận thăng lên ngũ trưởng, trải qua trận này, đại khái còn có thể thăng lên ‘bách phó’.”

“Bách phó?”

“Phó thủ của bách nhân trưởng.” Ngũ trưởng nhàn nhạt thuật lại, căn bản không cảm thấy hứng thú đối với việc thăng chức, bổ sung một câu: “Vốn là muốn đến chiến trường tìm tư liệu, không ngờ lại toàn là hán tử chân bùn lông chân thật dài, thật vô vị.”

“Sau này ở đây không còn gì đáng ở nữa, ngươi trở lại cạnh ta, để những người khác phụ trách chỗ này.”

“Được.” Ngũ trưởng đáp.

Lương Tiểu Tiểu nghe ‘ngũ trưởng’ được Hoàng Linh Vũ miễn chức, mới cưỡi ngựa lại gần, nói: “Ngươi không phải vào làm y quan sao? Sao lại biến thành ngũ trưởng rồi.”

“Nhìn đi, đây chính là chỗ xấu khi ngươi chỉ biết rụt ở hậu phương__ ngu ngốc thiển cận. Kim lão mưu cảm thấy nếu dùng phương pháp khác để biên chế cho y quan thì rất phiền phức, nên toàn bộ đều chiếu theo biên chế đội ngũ chiến đấu mà phân bố. Dưới trướng ta quản lý toàn là y quan, địa vị ngũ trưởng cũng giống như bách nhân trưởng của chiến đội bình thường.”

“Thiết, tưởng gì.”

Lực chú ý của Mộ Dung Sí Diệm bị một phen nói chuyện hút lại, hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi quen biết?’

“Hắn chính là đồng học Cao Quản đại danh đỉnh đỉnh a.” Lương Tiểu Tiểu nói, cùng là lớp đặc công, Cao Quản sở trường hội họa, cho nên dưới sự hướng dẫn của Bạch Long đã từng nghiên cứu tinh sâu thuật giải phẫu thân người, tham gia vào đội ngũ y quan xử lý những vết thương da thịt cũng không đáng vào đâu.

“Chẳng qua sao ngươi lại nhận ra chúng ta được?” Lý Sảng hỏi.

“Với khẩu âm tây bắc của ngươi, vừa mở miệng đã bị nhìn thấu rồi. Sau này để Lương Tiểu Tiểu đến đối khẩu lệnh.”

“Ngươi chính là người tên Cao…” Mộ Dung Bạc Nhai nuốt chữ ‘Hoàn’ lại, đổi sang vẻ sùng kính, “Ta từng được chiêm ngưỡng [Cửu dương đồ lục] của đại nhân, vô cùng bái phục, nhưng có chút nghi vấn đối với phương thức thao tác cửu nhân liên hoàn thức đó, khi nào có thời gian muốn mời đại nhân chỉ giáo.”

“[Cửu dương đồ lục]?” Cao Quản mắt phát sáng, quay đầu nhìn Mộ Dung Bạc Nhai đánh giá từ trên xuống, vì dịch dung nên không thấy được mặt thật, hơi cảm thấy thất vọng. Nhưng vẫn hồ nghi quan sát tỉ mỉ, quả nhiên thấy một tay Mộ Dung Bạc Nhai còn đang vòng ngang eo Hoàng Linh Vũ, liền lộ ra nụ cười hiểu ý, “Quyển [Cửu dương đồ lục] đó, là ta chuyên họa cho Hoàng đại, nếu ngươi có thể thấy, chắc là có quan hệ không nhạt với Hoàng đại. Chỉ giáo thì không dám nhận, chỉ có thể quảng bá kiến thức cho nhau thôi, chỉ cần các hạ nguyện ý, tại hạ bất cứ lúc nào cũng đều cung đợi đại giá.”

Mộ Dung Sí Diệm nghe tới đây, trừng đôi mắt thật to, không vui chen vào: “Quyển đồ lục đó ta cũng xem qua rồi.”

Cao Quản kinh dị vô cùng, thầm nói: “Không ngờ Hoàng đại lại có sở thích chơi 3P, ta vốn cho rằng Hoàng đại rất nghiêm túc, chẳng lẽ nhìn lầm rồi.”

Hoàng Linh Vũ hít một hơi lạnh, trừng mắt nhìn Sí Diệm: “Ngươi xem lúc nào.”

“Ta là ‘phu nhân’ của ngươi, bình thường tự nhiên phải thay ngươi quét dọn doanh trướng. Chính là lúc đó thì thấy.”

Nghe tới đây, đám nam nhân Lý Sảng Nhạc Huy đều cười trộm, thì ra Hoàng đại cũng có nhu cầu phương diện này, tới mức ngay cả hành quân cũng phải mang theo hoàng thư giải khát.

Cao Quản nhìn vị được gọi là ‘phu nhân’ của Hoàng đại, chỉ thấy xương cốt đối xứng, tứ chi thon dài, vì tóc dài dày kín nên không thể quấn thành búi, cứ thả xõa cột nghiêng thành chùm, để bung xuống. Tuy không biết chân tướng thật sự thế nào, nhưng chỉ dựa vào kinh nghiệm ‘duyệt thi vô số’ của hắn, đoán định tuyệt sẽ không kém hơn thế trung hạ, nhịn không được nhìn nhiều thêm vài cái, muốn ghi nhớ trong đầu, sau này sẽ họa thành xuân cung đồ tham khảo.

“Trước mặt chính là nơi ở của ‘Kim lão mưu’,” Hắn nói, “Phòng vệ tuy có hơi thả lỏng, nhưng cao nhân không ít, mọi người có thể không nói chuyện thì không nói chuyện. Muốn nói phải dùng ẩn ngữ.”

“Ân, biết rồi.”

__

Tiếng gõ canh đã vang ba lần, chính là thời khắc nửa đêm, phòng vệ đổi ca, chúng tướng còn chưa hết niềm vui trở về trướng của mình. Diêm Phi Hoàng chấp tay đứng trước trướng, nhìn những binh tốt thu thập tàng tích đầy đất sau bữa tiệc.

Kim vương gia đi tới sau lưng hắn, đứng bên ngoài lửa doanh rực rỡ, mang chút hiếu kỳ dừng chân quan sát, “Nhìn cái gì?”

“Không có gì, chẳng qua là tiệc tàn người tan…” Diêm Phi Hoàng cảm thán rất lâu, mà sau đó thì rũ người lắc đầu, quay người đi, lưu lại một mình Kim vương gia đứng đó hiếu kỳ không hiểu có gì đáng cho hắn cảm thán.

Diêm Phi Hoàng trở lại gần doanh trướng của mình, phát hiện có chút bất đồng so với trước đó. Trong doanh địa yên yên tĩnh tĩnh, không có tiếng vui cười, hơn nữa trong rào còn có thêm mười mấy con ngựa không biết từ đâu tới.

Hắn nghiêm nghị hẳn lên, lấy một viên giải độc đan vận khí nuốt vào, ba bước đi thành hai bước, phi thân lao vào rào vây. Lúc này cuối cùng cũng phát hiện bất luận là người gác hay là thân vệ, đều ngã đông ngã tây. Mắt thấy giống như uống nhiều, nhưng Diêm Phi Hoàng biết bọn họ sẽ không phạm phải sai lầm cơ bản như vậy.

Sau lưng truyền tới hơi thở người. Diêm Phi Hoàng sầm mặt, trầm giọng nói: “Không biết hôm nay khách quý phương nào tới thăm bỉ nhân.”

Mộ Dung Bạc Nhai và Mộ Dung Sí Diệm một trái một phải xuất hiện trước mặt hắn, Bạc Nhai cong lưng nói: “Diêm sư phụ, đã lâu không gặp.”

Diêm Phi Hoàng tựa hồ muốn thụt lùi vài bước, may mà kịp thời ổn định thân thể, nhưng trên trán vẫn thấm ra mồ hôi.

Bạc Nhai lại nói: “Sớm cũng là một đao, muộn cũng là một đao, ngươi không tới gặp ta cho nên ta liền tới tìm ngươi__ đây là nguyên văn lời của người đó, Diêm sư phụ gặp hay không gặp, lúc này đã không phải là chuyện ngươi có thể làm chủ nữa.”

Diêm Phi Hoàng xoay chuyển tâm niệm như chớp, nội lực tích lũy liền muốn phóng người bỏ chạy, nào biết Bạc Nhai lại tiên phát chế nhân nói: “Ngươi nếu không gặp y, người ở đây toàn bộ đều không còn đường sống.”

Thu Nhược thủy xõa mái tóc dài, lúc này nàng đã giải khai áo khoác chắp vá, hồi phục cách ăn mặc tối đen, tay múa con rắn dài bước ra.

Diêm Phi Hoàng vẫn đang cố chết chống đỡ biện giải: “Không thể, y không phải loại người này.”

“‘Người đọc nhiều sử thư hơn nữa biết rõ yếu lĩnh, là người âm hiểm lang độc nhất’__ Đây cũng là nguyên văn của lão sư.” Thu Nhược Thủy âm trầm, “Lão sư nếu có thể cho phép ta nuôi dưỡng độc vật cỡ này, cũng tuyệt đối không phải nhân vật từ tâm mềm tay. Nếu ngươi không muốn bộ hạ của mình làm thức ăn cho độc vật của ta, thì đi vào gặp y.” Nói xong, vén rèm một lều trướng, vừa khéo chính là nơi ở của Diêm Phi Hoàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.