“Ngươi! Đây không phải là muốn thiên hạ đại loạn sao, hơn nữa, có thể có ai đồng ý?”
“Những binh đinh đó là do trong nhà nghèo tới không chịu được, mới ra ngoài
kiếm chút quân lương nuôi miệng ăn trong nhà. Mà những thợ cạo tóc kia
lại là triều đình hằng năm khảo thí cấp phép, tiền thu vào tự nhiên sẽ
cao. Ngươi thử nhìn kiểu tóc này, muốn ngoài khu vực mọc tóc không lên
mầm, thì ít nhất ít nhất cũng phải năm ngày cạo một lần, một năm tính ra là chi tiêu lớn bao nhiêu.”
“Vì chút tiền này, bọn họ liền nguyện ý…”
“Ngươi là vương gia không nhiễm khói bụi nhân gian, sao biết được tâm nguyện
của bách tính bình dân. Ngươi cho rằng những người không cần lên chiến
trường liều mạng, dựa vào việc hối lộ quan phủ liền có được tư cách cắt
tóc, có thể có địa vị cao bao nhiêu trong lòng bách tính. Ngay cả mặt
mũi triều đình, cũng đều vì một đám thợ cạo, kiểu tóc này bại hoại luôn
rồi.”
Kim vương gia ngừng tranh luận ngẫm nghĩ.
Diêm Phi
Hoàng liếc mắt nhìn nghiêng một lúc, lắc đầu đi. Hắn chọn đi theo Kim
vương gia đánh thiên hạ, lúc đầu nhìn trúng chính là sự bao dung và biến thông của người này. Cho dù là những lời không thể tin nổi, hắn cũng
tin Kim vương gia có thể lý giải.
__ Tiêu chí của văn mình là: chọn lựa tôn trọng người khác, chỉ cần không phạm vào lợi ích của ngươi.
__ Lý giải lẫn nhau phải bắt đầu từ chuyện nhỏ.
Hai câu châm ngôn này, Diêm Phi Hoàng nhớ rất rõ.
Không lâu sau, có lẽ hắn có thể đả động Kim vương gia, toàn lực trấn áp nhánh quân đội Nam Hàn, trọng chỉnh trật tự Nam Hàn. Đây không phải là
chuyện gian nan bình thường, rốt cuộc phải làm sao mới có thể khiến các
binh sĩ cam tâm tình nguyện khai chiến với bổn quốc đây?
Hắn nhìn về hướng Hoàng Linh Vũ đi xa, hướng tây nam xa xôi. Theo như dự liệu,
không lâu sau, nơi đó sẽ trở thành chiến trường hắn và Hoàng Linh Vũ hội họp. Nói thật, hắn không tin còn có ai có thể ăn ý với Hoàng Linh Vũ
như hắn. Khi nghĩ như thế, kiên cường như Diêm Phi Hoàng, vẫn cảm thấy
không cam lòng và chua sót nhàn nhạt.
__
Đám người Hoàng
Linh Vũ vội vàng cưỡi ngựa ly khai, người biết chuyện hai người trước
kia lặng yên không nói, mấy tiểu bối tâm mang hiếu kỳ, Mộ Dung Sí Diệm
nửa hiểu nửa không một đường trầm tư muốn nói lại thôi.
Khi thái
dương dâng lên, bọn họ sớm đã rời khỏi phạm vi doanh địa Nam Hàn. Lá cờ
ba góc thêu long vũ màu đen phất phới trong cánh rừng xa xa, dần biết
mất khỏi phạm vi có thể nhìn thấy được.
Khi đến trưa, đã cách rất xa, đám người mới xuống ngựa nghỉ ngơi một chút.
Đợi các tiểu bối đi lấy nước làm cơm, Mộ Dung Bạc Nhai mới ôm Hoàng Linh Vũ tới bên cạnh khe suối rửa ráy.
Hoàng Linh Vũ lặng lẽ đánh giá Mộ Dung Bạc Nhai làm như trấn định thản nhiên kia.
Chuyện của Hoàng Linh Vũ, là cây kim giữa hai người, con đường vận mệnh một
khi đi qua thì không cách nào chọn lựa. Y không muốn lãng quên Diêm Phi
Hoàng, vẫn xem hắn là bằng hữu tốt nhất mà đối đãi, sự thật này đối với
Mộ Dung Bạc Nhai mà nói, lại trở thành một bậc ngáng nhất định phải bước qua, đây là cái giá tất yếu phải bỏ ra để bọn họ có thể ở bên nhau.
Nhưng nhìn trái nhìn phái, vẫn cảm thấy nam nhân này đại khái, có lẽ, chắc là trong ngoài đều một mực trấn định, thậm chí có loại cảm giác thiếu niên lão thành an nhiên tự tại.
“Ngươi đang nhìn cái gì vậy?” Mộ Dung Bạc Nhai rất dịu hòa mỉm cười.
“Lẽ nào ngươi không có gì muốn hỏi sao?”
Mộ Dung Bạc Nhai nghĩ nghĩ: “Không có a, tại sao hỏi vậy?”
Hoàng Linh Vũ có chút buồn bực.
“A, lẽ nào bỏ quên thứ gì ở đó rồi?”
“Hừ.” Khinh bỉ phủ nhận.
“Lẽ nào là__ táo bón? Không cần gấp, ta có dược đặc trị.”
“Không phải!” Trảm đinh chặt sắt.
“Chắc không phải là… trĩ sang…” Mộ Dung Bạc Nhai nhỏ giọng mà cẩn thận thăm
hỏi, dán sát bên tai Hoàng Linh Vũ, “Như vậy làm sao đây, nơi có thể
khiến hai ta tiêu hồn, không thể bị hủy hoại như thế.”
“…” Hoàn toàn không có khí lực có thể nói chuyện với hắn.
Mộ Dung Bạc Nhai hiếm khi thấy bộ dáng nghẹn họng của Hoàng Linh Vũ, khỏi
nhắc có bao nhiêu vui vẻ, cười mị mị hôn tới hôn lui trên má y, chọc
Hoàng Linh Vũ ngứa ngáy cả người, bất tri bất giác cùng hắn lăn ra cỏ.
Hạ thấp thanh âm cẩn thận cẩn trọng quấn lấy mấy vòng, cuối cùng vẫn là Mộ Dung Bạc Nhai chiếm thượng phong, vững chắc bao trùm Hoàng Linh Vũ với
thân thể như con gà dưới bóng râm thân mình, tiếp tục chọc y.
“Có gì thì mau nói, chúng ta đều là lão phu lão thê rồi, ánh mắt này của ngươi sẽ khiến ta cho rằng ngươi đang mời gọi ta đó.”
“Lão phu lão thê, ách? Sao ta chưa từng nghe qua ai lấy thê tử a.”
Mộ Dung Bạc Nhai cười lớn: “Phải phải, chúng ta đều là lão phu lão phu!”
Cứ như vậy, Hoàng Linh Vũ biết trong lòng Bạc Nhai đã không còn bóng râm,
bất kể là thật sự không có, hay là không nguyện ý để y nhìn thấy được.
__
Bỏ Hoàng Linh Vũ một mình ở lại khe suối nhỏ lật đá tìm tôm cua, Mộ Dung Bạc Nhai trở lại gần doanh thu lượm củi khô.
Trình Bình đi tới cạnh hắn, lần này ra ngoài, thật sự không có bao nhiêu
chuyện có thể cho hắn biểu hiện. Chẳng qua hắn cũng không có hứng thú
biểu hiện cái gì, nhưng giai thoại giữa Hoàng Linh Vũ và hai nam nhân,
ít nhiều cũng có thể khiến hắn nổi lên tâm hiếu kỳ.
Thấy Mộ Dung
Bạc Nhai nửa phản ứng đặc biệt cũng không có, cuối cùng hắn cũng mang
thần sắc ái muội nhẹ giọng nói: “Không ngờ ngươi có thể nghĩ thông, thật là hiếm có đáng quý.”
Mộ Dung Bạc Nhai kỳ quái liếc hắn một cái, nói: “Có gì mà nghĩ thông hay nghĩ không thông, hiện tại nếu đã là kết
quả này, ta đã cảm thấy may mắn cực điểm. Vốn còn nghĩ không biết y có
bỏ phu cải giá, hay là một hầu hai phu không.”
Trình Bình xém chút nghẹn nước miếng của mình.
“Một, một hầu hai phu…” Khó thể tưởng tượng, Hoàng đại như vậy, mà một hầu hai phu.
Mộ Dung Bạc Nhai lại nhìn sang phía Sí Diệm: “Nếu lại thêm hắn, chắc là
một hầu ba phu cũng có thể.” Trình Bình còn chưa kịp phản ứng, hắn lại
nói lời không chọc chết người không ngừng nghỉ, giọng điệu trịnh trọng
kéo dài: “Thật ra, nên là ba phu chúng ta cùng hầu một mình y thì đúng
hơn, vật lấy ít làm quý mà.”
Cái gì, cái gì ba đối một, một đối
ba… cái gì vật ít thì quý? Trình Bình sắp theo không kịp suy nghĩ của Mộ Dung Bạc Nhai, thầm nghĩ, người Hoàng đại chọn hóa ra cũng thần kỳ như
vậy, vì thế sâu sắc cảm khái, không còn chút sức lực bỏ đi.
Mộ
Dung Bạc Nhai nhìn về hướng khe suối nhỏ, xa xa, từ giữa đám cỏ cây có
thể thấy được con suối phát sáng lấp lánh, có một bóng dáng chuyên tâm
vô cùng.
Ba nam hầu một phu… thật là thổ huyết! Nếu Hoàng Linh Vũ nghe được hắn nói thế này, tính ra sẽ thổ huyết đi.
Không cần bất cứ ai nhắc nhở. Mộ Dung Bạc Nhai biết vị trí của mình.
__ Ở bên cạnh Hoàng Linh Vũ, không có bất cứ ai có thể đẩy lùi hắn.
Không chỉ vì tưởng niệm tích lũy trong thời gian xa cách bốn năm, hơn nữa là
vì hắn đã dần thấy được thế giới trong mắt Hoàng Linh Vũ.
Quốc cảnh tiến lui không quan trong, vì sớm muộn cũng sẽ biến động.
Nhưng trí tuệ một khi mọc rễ trong lòng người, thì sẽ không bị người đoạt đi. Chỉ cần có những trí tuệ này, thì sẽ không cam nguyện bị xem thành xuẩn dân tùy ý thao túng. Chỉ cần tồn tại chút tinh thần đấu tranh vì chân
lý, cho dù không thể hoàn toàn xóa bỏ sự bất công trên đời, nhưng ít
nhất cũng có thể đáng chờ đợi hơn bây giờ.
Đây là câu trả lời của Hoàng Linh Vũ đối với thế giới này. Tiếng trả lời rất nhỏ, chỉ có những manh mối mỏng manh, y thậm chí chưa từng nói rõ, chỉ chờ người của thế
giới này từ từ thể hội__
Không cần sự hiệu triệu, dẫn dắt của bất cứ ai, chỉ dựa vào trí tuệ của bản thân, tìm phương thức sinh tồn thích hợp nhất với mình, sau đó tuần tự bước trên con đường đó.
Mộ Dung Bạc Nhai xác định, bắt đầu từ khi nhận ra con đường này, hắn nguyện ý đi cùng Hoàng Linh Vũ tới bất cứ đâu.
Trở về! Sắp về đến Nam Vương quân, dùng thiết kỵ trọng khí, tiêu diệt toàn
bộ phần tử hiếu chiến ngu xuẩn không linh. Sau đó an định quốc gia,
không có quân đội nào có năng lực phát khởi huyết chiến. Thôn trang bị
thiêu hủy sẽ được dựng lại, người tránh né chiến loạn sẽ lại xuất hiện.
Nơi đó có người của Lục Mang Lâu xếp đặt, sau đó tất cả sẽ trở về đúng tuần tự.
Người trong Hắc Vũ Kỳ đó, Diêm Phi Hoàng đó chắc cũng tán đồng cách làm của
Hoàng Linh Vũ. Chỉ là không biết lúc nào, mới có thể thấy được hai người này sóng vai đứng trên chiến trường. Đến lúc đó, vị trí của hắn sẽ đặt ở đâu.