Tiếng sấm ầm ầm không gián đoạn, gió len vào qua khe hở cửa sổ giống như cũng run động, cuối cùng người ngủ trên giường cũng tỉnh lại.
Mộ Dung Bạc Nhai mới hồi phục tri giác, liền lập tức bị cơn đau ầm ầm trở lại
như cối giã chiếm lấy. Vì bị nỏ tiễn xuyên vào mà chìm vào hôn mê, hiệu
quả xung kích một khi giảm yếu, độc tố liền bắt đầu phát huy hiệu lực.
Cảm giác toàn bộ đều tập trung ở chỗ vết thương, quả thật là ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng, ngất cũng không thể ngất được, cả người giống
như bị đóng dính vào giường, thê thảm không trợ giúp.
Lý Sảng
ngồi cạnh đó thấy sắc mặt hắn tái nhợt, ngay cả màu môi cũng nhạt đến
không thấy được, run giọng hỏi: “Ngươi, ngươi vẫn ổn chứ?”
Mộ
Dung Bạc Nhai lộ ra một phản ứng có thể coi là nụ cười khổ, nói: “Độc
quỷ gì đây, quỷ cũng không chịu được.” Giọng nói còn run hơn cả Lý Sảng.
“Không, không biết.” Hài tử này sắp khóc luôn rồi, Mộ Dung Bạc Nhai trong lúc
hôn mê sớm đã được y sinh chẩn trị qua, biết hắn trúng độc, nhưng lại
không biết là trúng độc gì. Từ nhỏ tới lớn, Lý Sảng còn chưa có lần nào
kinh hoảng như thế này. Người này là bằng hữu mà Hoàng đại rất coi trọng rất coi trọng, nếu vì hắn mà không thể sống nữa, hắn căn bản không biết bản thân còn mặt mũi nào mà gặp Hoàng đại.
Xa xa, trong tiếng
pháo kích liên miên không dứt, đột nhiên truyền tới tiếng sáo rõ ràng dễ phân biệt, du dương đặc biệt. Lý Sảng nhất thời ngây ra, tiếp theo
chính là cuồng hỉ ập tới, khóc không thành tiếng nói: “Bọn họ, họ, họ
tới rồi, tìm bọn họ tới đây, nhất định sẽ có biện pháp, ngươi đợi đó.”
Mộ Dung Bạc Nhai không kịp hỏi hắn đã phát sinh chuyện gì, Lý Sảng đã cấp
bách lao ra ngoài, tông rầm một cái mở cửa, không biết chạy đi đâu.
Tiếng chấn động khi cửa đóng khiến thân thể Mộ Dung Bạc Nhai run lên,
cảm giác đau băng lạnh bén nhọn chỗ vết thương ập tới đè ép hắn, hắn
nghiến răng, cố gắng lật người, úp mặt lên gối, phát ra tiếng rên rỉ nhỏ vụn.
Độc quỷ gì đây, mắng người cũng không còn sức, không biết làm sao mà chịu nổi.
Lúc này, nếu Hoàng Linh Vũ có ở đây thì tốt rồi. Khi bị thương, ý chí mỏng
manh nhất, tâm tư đè nén cũng trào lên, hình thành một cơn đau khác.
Trong khu rừng ngoài thành, Bạch Lang Vương và Thuật Hỉ Lãng đứng đó ngạc
nhiên. Ở đâu cũng không tìm thấy vết bánh xe do di chuyển thiết pháo tạo ra, vậy đại pháo của địch phương là dùng phương thức nào vận chuyển
tới? Lẽ nào kỹ thuật của Kim Văn Quảng đã đạt tới trình độ xuất thần
nhập hóa rồi sao.
“Làm sao đây?” Bạch Lang Vương hỏi.
Thuật Hỉ Lãng còn chưa đáp, trong rừng bốn phương tám hướng lại truyền tới
tiếng sáo đồng loạt, lần này là một thanh điệu khác, không biết là
truyền đạt tin tức gì. Bạch Lang Vương nghiến răng nói: “Đây chắc là kế
dụ địch của Kim Văn Quảng. Tên đó giỏi nhất chính là dụ địch truy đuổi
theo dể nhân cơ hội trà trộn, chúng ta không quản hắn, chỉ cần an doanh
dựng trại, xem bọn họ làm sao còn có thể đạt thành.”
Lời vừa nói
xong, trong rừng đột nhiên truyền tới tiếng hô hoán đồng nhất không biết của bao nhiêu người, từng đợt từng đợt rất chỉnh tề. Lúc đầu còn chưa
nghe rõ nội dung, lặp lại nhiều lần, ngay cả binh tốt bình thường nhất
cũng nghe ra được, nội dung đó chính là: “Trước diệt Bạch Lang Vương,
sau sát hiểu hoàng đế!”
Bạch Lang Vương chỉ đem hai hàng răng mài vào nhau vang lên ken két, vẫn không để tâm đến. Nhưng đột nhiên, trên
núi thấp trong ngoài trồi lên mấy ngàn lá cờ dài nền trắng chữ đen,
người nhãn lực tốt có thể thấy được chữ viết màu đen trên đó__ Trước
diệt Bạch Lang Vương, sau sát tiểu hoàng đế!
“Trước diệt Bạch Lang Vương, sau sát tiểu hoàng đế!”
“Trước diệt Bạch Lang Vương, sau sát tiểu hoàng đế!”
“Trước diệt Bạch Lang Vương, sau sát tiểu hoàng đế!”
…
Bên tai vang đầy tạp âm phiền toái, ngay cả Thuật Hỉ Lãng cũng cảm thấy
choáng đầu, lửa giận dâng cao, huống hồ là Bạch Lang Vương__
Hắn
rút chiến đao, cao giọng gầm lên. Thanh âm đó dài mà bén nhọn, vang vọng trong gió núi, xuyên suốt thanh âm địch quân. Nam Hàn quân đều cảm thấy sĩ khí đại chấn, ầm ầm hô cao điên cuồng, đè ép khí thế địch quân.
Bên này, Hắc quả phụ quay lại nhìn Hoàng Linh Vũ trên ngựa, hỏi: “Sĩ khí
của bọn chúng lại lên rồi, chúng ta nhiều lắm cũng chỉ có ba ngàn người, hét là hét không lại bọn chúng rồi.”
Hoàng Linh Vũ vốn dựa trên
người Mộ Dung Sí Diệm nghỉ ngơi, lần này cũng chỉ đành chấn hưng tinh
thần mở mắt ra, nói: “Tới lúc dựng soái cờ của chúng ta rồi.”
“Soái cờ của chúng ta?” Hắc quả phụ ngạc nhiên, tiếp theo liền bật cười ha
ha, “Được! Ngươi nói đó là soái cờ, vậy thì thật sự là soái cờ.” Trong
lòng thầm nói, thật sự là soái cờ thiên hạ độc nhất vô nhị mà!
Bên này, Bạch Lang Vương dần được sĩ khí dâng cao châm lên lửa chiến, huơ
đao muốn thấy máu… hắn hít thật sâu, tiếp theo dùng tinh thần tràn trề
hô ra hiệu lệnh xuất trận.
Nhưng thế sự luôn có điều khó liệu,
một chữ ‘xuất’ còn chưa thoát khỏi miệng, trong khu rừng đối diện đột
nhiên có một lá cờ dài màu máu to rộng mấy trượng giống như lá buồm của
hải thuyền được kéo lên.
Trên mặt viết mấy chữ trắng lớn__ Trước gian* Bạch Lang Vương, sau sát tiểu hoàng đế!!!
Chữ nhỏ màu vàng ký tên__ Kim Văn Quảng tham thượng.
Khi Bạch Lang Vương mới nhìn còn chưa kịp phản ứng, chữ ‘xuất’ đã hô ra,
nhưng chữ đối diện quá lớn quá bắt mắt, mắt của Bạch Lang Vương cũng
không có vấn đề, coi như hiểu được hàm nghĩa trong đó. Khí huyết trào
dâng trong ngực hắn, chữ ‘trận’ ra khỏi miệng liền biến điệu.
Thế là các binh sĩ đều nghe thấy vương gia hào khí tận mây của bọn họ hô ra: “Xuất__ trận__ ta thao mẹ nhà ngươi!”
Trong nhất thời, tứ phía tĩnh lặng.
Trong rừng, đội ngũ của Hoàng Linh Vũ ngừng tiếng hô khiêu khích.
Các tiểu tốt của Nam Hàn quân nghi hoặc không biết làm sao__ có loại thông
lệ này sao, sau mệnh lệnh xuất trận còn kèm theo câu thô tục. Tiếp theo, người mắt sắc đồng thời cũng phát hiện được lá cờ to không đúng kiểu
đối diện.
“Gian?”
Tất cả đều hít một hơi khí lạnh, khó thể khống chế.
“Bạch Long, tới phiên ngươi rồi.” Hoàng Linh Vũ nghe thấy đối phương trầm
lặng, kịp thời gọi ra người có chất giọng tốt nhất bên mình.
Bạch Long ưỡn cái bụng rượu bự, thanh thanh cổ họng thông thoáng phế phổi,
hít hơi sâu, quái thanh quái khí hét về phía đám Nam Hàn quân: “Diệp
Khâm – Hách Nhĩ Thọ, có gan thì tới cùng ta ‘đại chiến’ ba trăm hiệp,
xem thử ai ‘áp đảo’ ai!”
Câu nói này, tất cả người của Nam Hàn
quân đều xác xác thực thực biết rõ, trên lá cờ to lớn đối diện kia,
tuyệt đối không phải là vô ý viết sai chữ, mà là xác xác thực thực,
chính là muốn biểu đạt chữ ‘nữ can’* kia.
Nhất thời, sĩ khí không dễ gì mới dâng cao được trong Nam Hàn quân lại bị thổi bay.
Bạch Lang Vương như phát cuồng đỏ mắt nhìn. Phàm là hán tử chân chính, ai
lại chịu được loại sỉ nhục này, huống hồ trước mặt hắn chưa từng có ai
gan lớn bằng trời dám chọc giận hắn như vậy. Nam nhân này quát quát hô
to gầm thét, hai chân đá ngựa, nhấc cao cương đao lao tới xung sát về
hướng phát ra tiếng.
Ngoài dự liệu, đường không hề dễ đi, sừng hươu thiết, dây cản ngựa đâu đâu cũng có, không bao lâu đã khiến hắn lảo đảo.
Nhân lúc này, Hoàng Linh Vũ nói với quân hiệu do Mộ Dung Nam Cẩn phái cho y: “Bảo trọng.”
Quân hiệu đó sớm đã nhận được mệnh lệnh của y, sắp tới phải dẫn hai ngàn
người đi trước dẫn đường, muốn dẫn Nam Hàn quân tới nơi đó. Vì có thể để bọn họ chung quy bảo trì ưu thế tốc độ, một ngàn kỵ binh còn lại đều
nhường ngựa của mình, cung cấp cho họ thay đổi.
Quân hiệu ôm
quyền cáo biệt, dẫn quân phất ngựa rời đi. Con ngựa đầu tiên phất lá cờ
‘nữ can’* đón gió, quả thật huênh hoang! Rất nhiều lá cờ ‘đãi can’* xa
xa gần gần, lác đác, quả thật hoành tráng!
Thời gian cấp bách, vì không xảy ra sai lầm, một ngàn quân lưu lại sớm đã tự tìm vị trí tốt ẩn nấu. Hoàng Linh Vũ liền nói với các học sinh vẫn còn ở bên cạnh mình:
“Nhanh chóng tản ra trốn tránh, đợi bọn họ đi qua chúng ta, thì tới Sài
Đô để củng cố thành phòng.”
“Vâng.”
“Mấy thứ này làm sao
đây?” Học sinh lớp bách công chỉ ống trúc rơi vãi trên đất hỏi. Những
ống trúc này đều là thứ dùng một lần, sau khi dùng làm ống pháo thì đều
bị tét.
Hoàng Linh Vũ nhìn hắn vài cái, chung quy vẫn không nhớ
ra được hắn tên gì, đành từ bỏ, phất tay nói: “Đừng quản chúng, đám đầu
trọc kia không nhìn ra sơ hở đâu.” Tiếp theo nói với người cùng cưỡi
chung con ngựa, “Già Gia Tử phải theo chúng ta, chạy trốn xa chút.”
Mộ Dung Sí Diệm ôn hòa vỗ vỗ cổ con ngựa đen: “Nghe thấy rồi chứ? Còn
không mau chạy.” Già Gia Tử rất hiểu tính người, nín thở ngưng khí, an
an tĩnh tĩnh cất bốn vó ngựa, chạy về phía khe núi bên cạnh ẩn náu.
Học sinh lớp bách công ngạc nhiên, sáp lại chỗ Nhạc Huy hỏi: “Hoàng đại làm sao vậy, hình như không nhận ra ta.”
Nhạc Huy khổ não trả lời: “Trên người y khó chịu, nhớ không ra người khác
cũng là bình thường. Năm ngoái ta bị nhổ răng, không phải cũng đầu
choáng mắt hoa, đi vào phòng ở của nữ học sinh sao.”
“Nghiêm trọng như thế sao!” Học sinh lớp bách công ngạc nhiên nói: “Các ngươi còn để y tới đây.”
“Ngậm cái miệng điểu của ngươi lại, nếu có thể ngăn cản thì tốt rồi… chẳng
qua Hoàng đại cũng biết tình hình của bản thân, y không cùng hai ngàn
quân kia xông tới trước mặt quân địch, là do đã tính được bản thân chống đỡ không được, chúng ta nên thấy may mắn vì y là người biết chừng mực.” Hai người họ vừa nói vừa tìm chỗ trú ẩn, cũng không để lỡ chuyện.
Trong thoáng chốc, Nam Hàn quân lao qua khỏi rừng cây nơi họ trú ẩn, trên
đường bị cạm bẫy giày vò nặng, có người trên thân thậm chí còn thê thảm
không hoàn chỉnh, thấy vết tích thiêu đốt, ống trúc vỡ nát, quả nhiên
cũng không dừng lại. Bạch Lang Vương nóng đỏ đầu quát quát kêu một đường cuồng chạy, khiến binh tôm tướng cá đi theo mệt gần chết.
Đại
khái qua nửa canh giờ, không còn ai đi qua nữa, các binh tốt tản mác
cũng biến mất khỏi rừng, chúng nhân ẩn náu tứ phía mới ló đầu ra.
Nhạc Huy thở một hơi, cười nói: “Xem ra bọn họ bị chọc tức lợi hại, nếu lửa
giận nhỏ như bím tóc thì tính ra không chạy nhanh như thế rồi.”
“Hoàng đại đặc biệt bảo chúng ta viết sai chữ đó, thật đủ tuyệt.”
“Chúng ta theo y học được thật nhiều a.” Các học sinh đều cảm khái.
Binh sĩ ở chỗ ẩn nấu trước sau nhô đầu, bắt đầu tập kết lại, cũng không cần
đi cùng Hoàng Linh Vũ, trực tiếp hướng về phía Sài Đô. Trên đường hễ gặp binh tốt Nam Hàn lưu lạc, hết thảy đều bắt sạch.
Phòng vụ trong
thành Sài Đô có Lộ Thị Tửu tạm thời thay thế, Lý Sảng như muốn liều mạng một đường cưỡi ngựa, quả nhiên không còn thấy tông tích của Nam Hàn
quân, chỉ thấy viện quân kết đội đang đi về hướng Sài Đô, hơn nữa còn từ trong miệng bọn họ nghe được đầu đuôi sự việc.
Trên đường thấy
được không ít cạm bẫy, đều đã bị dẫm lên hết, thủ pháp bố trí đó đa số
hắn đều quen thuộc. Người Nam Hàn quả nhiên chịu đủ thiệt, tâm tình Lý
Sảng bất giác hưng phấn, thầm nghĩ Mộ Dung Bạc Nhai coi như đã được cứu.
Cuối cùng, khi ánh nghiêng sau ngọ, hắn đuổi tới chỗ Hoàng Linh Vũ.