Lương Tiểu Tiểu đi theo cạnh Hắc quả phụ, bên cạnh là mười lăm tinh binh Mộ
Dung Nam Cẩn phái tới, một hàng người thân mặc phục sức Nam Hàn binh,
trong loạn quân xông phá ngang dọc, trong lúc ngang dọc đã dần chen vào
đám người dưới cờ.
Hắn nghiêng đầu nhìn vị nữ nhân trong Lục Mang Lâu không ai không sợ kia, chỉ thấy trên đầu nàng đội mũ, khóe miệng đỏ hồng mang theo nụ cười bâng quơ không để tâm, thân hình cao lớn toàn bộ được che phủ trong áo khoác rộng rãi, theo nhịp run lắc của con ngựa,
chiếc áo khoác màu sắc tạp loạn lật phật phất phơ sau lưng.
Ven
đường không ít người cản trở, vì áo khoác trên người Hắc quả phụ quả
thật bắt mắt, lại một đường đi thẳng tới trung quân, không thể không
khiến người khác nghi ngờ.
Lương Tiểu Tiểu giành trước một bước
nói: “Chúng ta là do Hắc Vũ Kỳ Kim Văn Quảng quân sư phái tới báo tin,
tuyệt không có địch ý. Mấy ngày nay các ngươi giao chiến không phải là
quân ta, mà là gian kế của lão hồ ly Mộ Dung Nam Cẩn!”
Nam Hàn
cấm vệ quân tự nhiên có người nhận ra được lai lịch của chiếc áo khoác
tạp màu này, bán tín bán nghi dẫn đường đi tới. Chỉ đáng tiếc nếu Hắc
quả phụ cũng ở trong đó, căn bản không dung thứ cho người khác cản trở
kế hoạch của bản thân, đợi khi có thể thấy được bóng lưng của Bạch Lang
Vương, nhanh chóng gọn lẹ đem người dẫn đường qua sông đoạn cầu, tự có
người sẽ đem những thi thể mới ra lò này kéo lên ngựa cùng cưỡi, sẽ
không ai phát hiện có gì không đúng.
Hắc quả phụ tâm tình vui
sướng dỏng tai lắng nghe cuộc nói chuyện của Bạch Lang Vương và Thuật Hỉ Lãng, vừa đúng lúc nghe tới đoạn Bạch Lang Vương nói bản thân hối hận
không nên trúng kế kích tướng của là cờ chữ ‘nữ can’ kia, liền che miệng cười nhẹ. Thanh âm đó âm khí trầm trầm, so với Thu Ngược Thủy thì, quỷ
khí còn hơn một phần.
Nam Hàn quân xung quanh nghe tiếng đều dựng tóc gáy, quay nhìn xung quanh tìm nguồn phát ra, Hắc quả phụ sớm đã từ
trên ngựa triển khai thân pháp, không đợi người bên cạnh kinh hô, đột
nhiên đạp lên mông ngựa của người cạnh đó, liên tiếp mấy lần đã tới sau
lưng Bạch Lang Vương.
Lần này diễn ra quá đột ngột. Trước đó quân Nam Hàn đều đã bị quái chiêu vô cùng vô tận của quân Nam Vương đánh cho sợ hãi, không ít người còn phát tật bệnh kỳ dị, chỉ nghĩ làm sao mới có thể trọng chỉnh thế trận cuốn bụi trở về. Lại cho rằng địch quân nếu đã chiếm cứ được ưu thế như vậy, cho dù chỉ dùng chính công pháp cũng đủ
khiến bọn họ gặp phải đả kích nghiêm trọng, nào ngờ sơ hở của bọn họ sớm đã có người bên cạnh ghi nhớ. Tự nhiên, đây cũng là là nhờ Nam vương
quân luôn coi trọng tình báo chiến, tới mức mười lăm tinh binh giả trang người Nam Hàn này cũng vô cùng sống động.
Lương Tiểu Tiểu quát
hô một tiếng, mười lăm tinh binh nhân loạn xông vụt lên, nhờ ưu thế lấy
khỏe đánh mệt bất ngờ không kịp phòng bị, trong thoáng chốc đã lao tới
cạnh Thuật Hỉ Lãng và Bạch Lang Vương, vây thành một vòng.
Bạch
Lang Vương còn muốn giãy dụa, trên cổ đã bị một thứ băng lạnh dán sát
vào thịt rồi cắn một miếng, hắn kêu lớn lên, rồi cảm thấy vết thương
nóng rát một chút, trong chớp mắt xung quanh vết thương lập tức tê liệt. Hắn kinh sợ quay đầu nhìn lại, thì thấy một võ sĩ diện dung yêu diễm
một tay cầm đao, một tay giữ rắn, ngồi sau lưng mình trên cùng một con
ngựa.
“Diệp Khâm, đã lâu không gặp.” Hắc quả phụ quẫy tay đeo hoa xà đặt lên vai phải, con rắn nhỏ bịn rịn tự quấn chặt lại.
“Ngươi là… Ô…” Đến lúc này, Bạch Lang Vương ngay cả thân thể cũng không thể động đậy, quả thật sợ hãi muốn chết.
Hắc quả phụ đắc ý cười: “Gọi Ô Hào. Cảm ơn ngươi còn nhớ tới ta.” Vừa nói
xong, đã quay đầu sắc giọng quát: “Ai cũng không được phép lại gần.” Mũi đao trên tay chỉ vào mắt trái của Bạch Lang Vương, hễ động đậy sẽ đâm
sâu vào.
Sở dĩ nàng chọn Bạch Lang Vương mà không phải Thuật Hỉ
Lãng, không phải là do giả công mưu tư, mà tự có lý do của nàng. Một là
gia tộc và cấp bậc của Thuật Hỉ Lãng tuyệt đối không bằng đường đường
một vương gia. Hai là nàng biết rõ tính cách của Bạch Lang Vương, rất có thể sẽ không quản đến sống chết của Thuật Hỉ Lãng, dứt khoát nhân cơ
hội mượn đao giết người.
Thuật Hỉ Lãng quả nhiên sắc mặt đông
cứng, chỉ huy binh sĩ xung quanh thoái lui. Bạch Lang Vương không thẹn
là vương gia nóng nảy, thấy tình trạng lền quát lên: “Nam Hàn quân ta
không có kẻ yếu nhược, ngươi giết ta liền giết, đừng lấy ta ra uy hiếp
người khác.”
Hắc quả phụ lại xem hắn như kẻ đã chết, một chút cũng không để tâm đến hắn, nói với người của mình: “Lui về.”
Thuật Hỉ Lãng huơ đao trong tay, nói: “Nơi này nào có thể dung cho ngươi nói tới là tới nói đi là đi!”
Hắc quả phụ ngửa đầu cười nói: “Đường này là ta mở, rừng này là ta trồng, dựa vào cái gì không thể nói tới là tới nói đi là đi!”
Thuật Hỉ Lãng còn muốn cản trở, đột nhiên cảm thấy trước ngực đau đớn, rồi
ngay cả đao cũng không nhấc nổi, nhìn xung quanh, trừ hắn ra, những
người khác đều ôm ngực lăn lộn dưới đất.
Lương Tiểu Tiểu phất tay thở dài: “Nàng chính là toàn thân mang gai, người của chúng ta thấy còn phải lùi xa ba tầm, các ngươi lại cứ liên tiếp xông tới tìm chết, Bạch
Lang Vương nói quả nhiên không sai, trong Nam Hàn quân quả nhiên không
có loại yếu nhược__ chẳng qua đều là kẻ ngốc!”
Trong lòng Thuật
Hỉ Lãng run lên, bọn họ rơi vào cảnh ngộ hôm nay, có cái nào không phải
là do nguyên nhân đầu óc không nhạy bén bằng người. Nghĩ lại hắn từ nhỏ
tới lớn, ai ai cũng đều dạy hắn__ Chiến sĩ chỉ cần dũng mãnh liều mạng
thì nhất định có thể giành được trận thắng. Hắn vào sinh ra tử đánh trận như thế cũng không biết đã bao lần. Nào ngờ đến một lần thảm bại, liền
đánh nát tín niệm kiên định không biết đã mang bao nhiêu năm.
Vậy sự kiên nhẫn thao luyện trước kia của mình tính là gì, lại không bằng
người khác động động gân não một chút, hắn chỉ hy vọng bản thân lập tức
chết đi, không cần nhận rõ được sự thật này.
Tiền phương không ai biết nơi này đã xảy ra chuyện gì, hậu phương thì người lại tản mạn,
nhất thời cũng không tới được, Hắc quả phụ thay Bạch Lang Vương điều
khiển tọa kỵ của hắn, dẫn đầu đám người tản vào rừng cây bên cạnh. Lương Tiểu Tiểu nói: “Thật lợi hại, dó là độc gì? Không chết người chứ.”
Hắc quả phụ duỗi một tay ra, giữa năm ngón tay là mấy cây châm lông bò ngân quang lấp lánh, nói: “Lượng thuốc không lớn, nếu vận khí tốt cũng sẽ
không chết người.”
Lương Tiểu Tiểu thè lưỡi, thầm nói châm lông
bò này đâm lên thân những người đó, lại không có một ai phát giác, nhất
định là vì độc dược lợi hại, vừa nhiễm máu liền làm tê liệt tri giác.
Bạch Lang Vương bị Hắc quả phụ dùng một khối bố rách nhét vào miệng, kêu lên không được, mở mắt trân trân nhìn bản thân phải theo bọn họ chạy loạn
vào nơi hoang dã, điên đảo trên dưới gần mấy khắc, cuối cùng tới một
vách núi. Vách núi đó có đường đi lên, cạnh đường có cỏ hoang thấp lùn
mọc loạn, chính giữa là một con đường đất vàng nhỏ hẹp, rõ ràng bình
thường không thiếu người đi tới đây.
Càng đi càng cao, sau đó
cũng thấy rõ được đại quân bên dưới ở ba dặm phía đông bắc. Bạch Lang
Vương thầm kinh sợ, bản thân hắn ở trong quân là không thấy được toàn
bộ, khi tới đây mới biết đội hình đã tản mạn tới mức độ này. Tiền quân
và trung quân dừng lại đợi chờ hậu quân tập hợp, hậu quân thì vẫn tản
mạn, liên tục không dứt từ trong núi trên bình nguyên lảo đảo đi tới.
Hơn nữa Ô Hào đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cũng không biết nàng
có liên quan thế nào với Kim Văn Quảng.
Bạch Lang Vương đang tâm
loạn như ma, ngựa đã dừng lại. Hắn sớm đã đặt sinh tử sang một bên,
nhưng khi định mắt nhìn kỹ phía trước, tim vẫn không tự chủ đập thịch
một cái.
Trước mắt, là một thanh niên nam tử khoát áo xám bạc,
trong tay trái cầm nạng nhỏ dài, tay phải chắp sau lưng nhàn nhã, đứng
thẳng trước vách núi. Mặt nhìn nghiêng hơi có chút bệnh trạng, thân hình gầy yếu mà lại hữu lực, giống như cây trúc. Bất tri bất giác, Bạch Lang Vương đã bị sự chuyên chú của y hấp dẫn, thuận theo ánh mắt y nhìn
xuống, trên bình nguyên xa gần, có một đường sáng mảnh nhỏ lấp lánh rõ
rệt.
“Xuất hiện lỗ hở nước rồi…” Nam tử đó nói, thanh âm đó dễ
nghe như gió thổi qua ống trúc, “Dựng cờ hiệu, bảo người của mình đi
lên. Xây đất quanh đê cao lên chút nữa.” Nói xong quay lại nhìn Bạch
Lang Vương, lại nói với Hắc quả phụ: “Đây chính là nam nhân của ngươi?”
Hắc quả phụ xì một phát, nói: “Hoàng đại, ngươi đừng nói khó nghe như thế,
nếu không Bạch Long nghe thấy thì nhất định sẽ bỏ thêm mật đắng vào dược của ngươi.”